*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Di Lệ
Vừa lúc đến kỳ chiêu sinh mỗi năm một lần của Shino. Cho nên hôm sau, Kuukyou và Toushirou đã chào tạm biệt bà.
Bà ngồi ở cửa, vẫn mỉm cười hiền từ, bà nói, phải chăm sóc lẫn nhau, Hit-kun, Kuukyou.
Lúc đến Hakutomon, Kuukyou đột nhiên dừng bước, Toushirou khó hiểu quay đầu lại, "Sao vậy?"
Cô đang nhìn cửa đá cao lớn trước mắt, nghe thấy giọng Toushirou thì nhìn qua, sau đó lắc lắc đầu, "Không có gì." Nói rồi, cô đi nhanh đuổi kịp, khoé miệng chậm rãi cong lên một nụ cười không rõ ý vị.
[Seireitei, ta đã trở lại.]
Shino. Học viện linh thuật Shino.
Kỳ thi tuyển sinh thực sự rất đơn giản, chủ yếu là kiểm tra linh lực, lại trả lời một vài câu hỏi như 'Vì sao muốn trở thành Shinigami?', 'Điều kiện để trở thành Shinigami là gì?' vân vân.
Lúc Hinamori biết Toushirou và Kuukyou tham gia thi đầu vào thì hưng phấn chạy tới hiện trường, khuôn mặt vô cùng hào hứng. Trùng hợp Kuukyou vừa bị gọi lên.
"Cố lên!" Hinamori vỗ đầu cô, "Nếu là Kuukyou, tuyệt đối có thể đến tổ một!"
Kuukyou gật đầu, không cho ý kiến đi vào phòng thi. Lúc cô suy xét có nên điệu thấp hay không, thử thả ra linh áp đủ đến tổ hai, Toushirou hung hăng trừng cô một cái, đôi mắt xanh lam rõ ràng viết: 'Em thử đến tổ hai xem?'
Kuukyou rụt rụt đầu.
[Uhm, trời xuân còn hơi lạnh. Vậy mình vẫn nên đến tổ một đi......]
Vì thế, hiện tại cô đang ngồi ở phòng học của tổ một.
"Tôi là chủ nhiệm lớp các em Daigoro Harada. Tổ một là nơi tập hợp những người có thành tích ưu tú nhất trong kỳ thi đầu vào, đặc biệt thăng cấp. Tương lai của các em chỉ có thể là vào các đội, hy vọng các em lấy nó làm mục tiêu học tập, nỗ lực huấn luyện thở trành Shinigami......"
Chủ nhiệm lớp đứng trên bục giảng dạt dào tình cảm diễn thuyết, Kuukyou nghe xong vẫn không nhịn được tò mò mà đánh giá xung quanh. Phòng học to ngồi kín người, tổng cộng trăm người, dựa theo kết quả kỳ thi đầu vào mà đánh giá, hẳn cô nằm trong top giữa.
[Uhm, tốt lắm, thật là một số thứ tự không khiến người khác chú ý~ nhưng mà.....]
Kuukyou chống chằm nhìn Toushirou ngồi bên cạnh. Cậu đang nghiêm túc lắng nghe bài phát biểu hào hùng của chủ nhiệm lớp, sườn mặt tinh xảo vẽ ra một đường cong quật cường. Nghe nói lần này kiểm tra linh lực cậu ấy bộc phát linh áp mạnh nhất, khiến các giám khảo đều khϊếp sợ, nên được mệnh danh là 'Thiên tài trăm năm khó gặp' của Shino, đương nhiên là thủ khoa tiến vào tổ một.
Cô âm thầm thở dài.
[Thật sự không biết chuyện này là tốt hay xấu nữa... Toushirou quật cường như vậy a......]
"Anh nói......" Bên cạnh truyền đến tiếng gầm nhẹ, "Em còn muốn nhìn đến khi nào hả!"
"A, cái gì?" Kuukyou khó hiểu nhìn qua, phát hiện Toushirou đang nghiêng mặt nhìn cô, đôi mày tuyết bất mãn nhăn lại. Cô không khỏi duỗi tay qua vuốt phẳng lại theo bản năng, "Không cần nhíu mày nha!"
"......" Mặt Toushirou vốn hơi hồng giờ càng đỏ. Cậu quay mặt đi theo bản năng, giọng nói lại vẫn hung tợn như trước, "Đừng có nhìn anh chằm chằm phát ngốc!"
"A? Có à?" Cô chớp chớp mắt, biểu tình rất vô tội.
Toushirou thở dài, không còn gì để nói, đành tiếp tục làm học sinh ngoan.
Sau đó là học tập chính thức. Nhiệm vụ học tập của học sinh đến cùng vẫn là nội dung cơ sở, bao gồm: Kidou, Hoho, Hakuda, Zanjutsu nhập môn cùng với lịch sử của Soul Society, Seireitei, Shino linh tinh, đương nhiên còn liên quan đến cách vận dụng Kidou, sử dụng bao nhiêu lực sẽ phát huy được bao nhiêu phần sức mạnh của Kidou, tính toán thời gian vân vân.
[Vấn đề tính toán đáng chết này! Vì sao còn có thứ như vậy chứ! Vì sao trước đây không ai nói với mình là có thứ này hả!]
Kuukyou ôm đầu phát điên, oán khí nồng đậm khiến bối cảnh xung quanh cô đều nhuộm màu tro đen.
"Anh nói......" Giọng nói khàn khàn mang theo không kiên nhẫn của thiếu niên bên cạnh lại vang lên, âm thanh rít gào bị đè thấp, "Rốt cuộc là em có nghe hay không thế!"
Ngay sau đó, cô cảm thấy đầu bị vật thể hình trụ gõ một cái, đành u oán ngẩng đầu, "Không nghe." Sau đó cô thấy thiếu niên tóc bạc trước mặt lại mọc thêm một cái chữ thập đỏ chót.
Toushirou không thể nhịn được nữa, lại ngại đang ở trong thư viện nên không thể đập bàn đứng dậy, đành oán hận gầm nhẹ, "Chishuo Kuukyou!"
"Phụt!" Thiếu niên tóc đỏ ngồi bàn đối diện cuối cùng không nhịn được nữa mà bật cười, đuôi ngựa cột sau cũng vì động tác ấy mà lắc lư dữ dội, "Haha! Kuu... Kuukyou... Thì ra... Haha.... Em cũng không hiểu lý thuyết! Haha!"
Kuukyou nhướn mày, "A, vậy sao......" Cô dừng một lát, làm bộ lơ đãng nhìn hắn một cái, "Vậy cũng còn tốt hơn so với bé cún lông đỏ sắp tốt nghiệp đến nơi rồi mà điểm thi lý thuyết vẫn luôn dao động ở hai mươi điểm đi?"
"Phụt!" Hinamori ở bên rất không cho mặt mũi cười thành tiếng. Kira Izuru cũng muốn cười lắm nhưng nể mặt bạn tốt nên không dám cười, nghẹn đến đỏ cả mặt.
Vì thế, bé cún lông đỏ 'Abarai Renji' cuối cùng thực hiện hành động mà Toushirou vốn đã muốn làm từ trước, đập bàn đứng dậy: "Em nói ai là bé cún lông đỏ hả!"
Vô số ánh mắt như mũi tên bắn về phía này. Hắn đành quẫn bách ngồi về chỗ, không cam lòng gầm nhẹ, "Còn nữa, anh chắc chắn có thể vượt qua kỳ thi tốt nghiệp!"
"Ừ! Ừ!" Hinamori vất vả lắm mới nhịn được cười, đi qua làm người điều giải, "Kuukyou phải nghe lời Shi.... A, không đúng, Hitsugaya-kun. Sau đó,...... Abarai-kun, làm mấy bài này đi."
"A? Lại phải làm?" Abarai khóc thét, đành phải vừa vò đầu bứt tai vừa nhận mệnh tiếp tục phấn đấu với đống bài tập.
Toushirou không chút khách khí trừng Kuukyou một cái, dời sách bài tập qua, bắt đầu tiếp tục giảng bài vừa giảng: "Bài này chủ yếu là tính thời gian, nên......"
Nhất thời, không khí lại yên tĩnh lại.
Ánh mặt trời vàng từ cửa sổ sát đất tiến vào, vừa vặn chiếu lên Toushirou đang ngồi bên cửa sổ. Ánh sáng chói lọi khiến màu tóc bạc của cậu, loá mắt tựa như sóng nước lấp lánh. Cậu đang giải đề cho cô, cúi đầu, hơi nhíu mi, biểu tình nghiêm túc. Ngòi bút viết trên giấy phát ra âm thanh sàn sạt, dễ nghe mà ấm áp. Sườn mặt cậu dường như cũng được phủ một quầng sáng vàng, nhu hoà trầm tĩnh đến lạ.
Tim cô đột nhiên đập nhanh hơn, mặt cũng nóng dần lên.
[Không xong! Mình bị sao thế này?]
Kuukyou vội dời lực chú ý lên bài tập, sau đó hít sâu một lúc lâu. Cuối cùng nhịp tim cũng bình ổn lại.
"Này! Rốt cuộc em có nghe anh nói không thế!" Toushirou không kiên nhẫn quay đầu nhìn cô, lại thấy cô mê mang nhìn chằm chằm quyển vở trước mặt, lại lần nữa nhíu mày, sau đó thất bại thở dài, "Anh giảng lại cho em lần nữa vậy......"
Hitsugaya Toushirou chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, nhưng lại là một người ôn nhu. Ôn nhu vụng về.
Từ thư viện về, Hinamori, Kira và Abarai còn có việc đi trước, nên chỉ còn Kuukyou và Toushirou chậm rãi đi đến nhà ăn ăn cơm chiều.
"Này, nhìn bên đó kìa! Đó không phải là thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết năm nay nhập học sao?"
"Ở đâu ở đâu?"
"Tóc bạc ngồi kia kìa."
"À à... A? Không phải nói cậu ta và học tỷ năm sáu có vấn đề sao? Chẳng lẽ chính là nữ sinh ngồi bên cậu ta?"
"Không phải đâu! Hình như đó là em gái cậu ta. Nhưng nghe nói học tỷ năm sáu kia cũng là chị gái của họ...... Aizz, rất khó nói hai người kia có phải chỉ là anh em hay không nha~"
[Quả nhiên là nơi nào có người thì nơi đó có bát quái à?]
Kuukyou nghe đến say sưa, quay đầu lại thấy Toushirou muốn phát tác mà không được nên mặt âm trầm đến đáng sợ, vậy nên cô rất không cho mặt mũi mà cười thành tiếng.
Toushirou hung hăng trừng qua, "Cười cái gì!" Nhiệt độ xung quanh đột ngột hạ thấp.
[Ôi! Giờ không phải tháng sáu sao? Vì sao lá cây bên kia lại xuất hiện dấu hiệu đóng băng chứ!]
Kuukyou vội cười làm lành, "Không có gì~ Không có gì!"
Thấy cô cười như con mèo trộm được tanh, Toushirou cũng chẳng thể làm gì, từ bỏ đề tài này. Dừng một chút, giọng cậu đột nhiên trịnh trọng đến lạ, "Kuukyou, anh......" Cậu nhìn về phía cô, Đôi mắt xanh lam mang theo áy náy, "Chủ nhiệm lớp kiến nghị anh nhảy lớp."
Ý cười trên mặt thiếu nữ nháy mắt đình trệ, nhưng sau đó cô vẫn cười đến không thèm để ý, cúi đầu nghiêm túc đi đường, "Ừ, vậy không phải rất tốt sao? Dù sao Toushirou rất mạnh mà! Hơn nữa còn có thể nhanh chóng mạnh lên, sau đó có thể bảo vệ tốt chị Momo nha!"
Thân thể Toushirou đột nhiên chấn động, không khỏi buột miệng thốt ra, "Vậy còn em?"
"Em?" Cô khó hiểu ngẩng đầu nhìn cậu, đôi mắt mèo màu vàng lục trong suốt, "Em sẽ không nhảy lớp đâu!"
Không phải...... Theo trực giác, Toushirou muốn phản bác, nhưng nhất thời lại không biết nói cái gì, đành cắn môi dưới không nhìn cô, giọng nói nhẹ đến mức gần như không thể nghe thấy, "Nhưng bà đã nói chúng ta phải chăm sóc lẫn nhau."
"Không sao đâu nha!" Kuukyou xua xua tay, học bộ dáng của Renji vỗ vỗ ngực mình, "Em có thể tự chăm sóc bản thân! Đừng xem thường em nha!" Cô nhìn thẳng mắt cậu, tươi cười như bình thường, thậm chí còn cnàg thêm xán lạn, "Vậy nên, Toushirou an tâm nhảy lớp đi."
Đại khái mọi chuyện bắt đầu từ sự kiện sau hôm khai giảng đó đi.
Ngày đó cô và Toushirou đến tổ một lớp sáu tìm Momo, mới vừa đến ngã rẽ đã thấy mấy nam sinh cao lớn đứng ở cửa phòng học, mà người bị họ bao vây là Momo.
[Xảy ra chuyện gì?]
Lúc Kuukyou ngây người, Toushirou đã vọt qua, hung hăng đập bay tay của nam sinh đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ, chắn trước người Hinamori, "Không cho các người bắt nạt Hinamori!"
Những lời này giống như định thân chú định Kuukyou lại, hai chân dù thế nào cũng không thể bước ra được nửa bước, đại não trống rỗng. Trái tim ẩn ẩn đau.
Cô duỗi tay xoa ngực mình, có chút kinh ngạc với tâm tình khó hiểu của bản thân.
"Haha! Đây không phải là thiếu niên thiên tài trong truyền thuyết sao!" Nam sinh có vẻ là lão đại lớn tiếng cười rộ lên, giọng điệu kiêu ngạo đến chói tai, "Ta thấy cũng chỉ đến thế thôi!"
Vừa dứt lời, các nam sinh bên cạnh cùng ồn ào cười ha hả. Mặt Toushirou đỏ lên, hung hăng trừng họ, đôi tay nắm chặt.
Kuukyou rốt cuộc bị tiếng la hét của họ đánh thức, vội chạy tới, "Toushirou, chị Momo, mọi người không sao chứ. Em thấy thầy Ounabara đang đi về phía này, chắc sắp đến rồi."
"Cái gì?" Mấy nam sinh nghe thế thì sắc mặt thay đổi, nhìn nhau rồi ném một câu 'Coi như số chúng mày may!' rồi ra vẻ trấn định rời đi từ một hướng khác của hành lang.
"Phù~" Kuukyou thở ra một hơi, chạy đến trước mặt Toushirou và Hinamori, "Không sao chứ? Sao chị Momo lại đi mình? Kira-san và Abarai-san đâu?"
Hinamori kinh hoảng vỗ ngực, "Không sao. Kira-kun và Abarai-kun đến khu luyện kiếm, chị đang định đi qua, không ngờ...." Dừng một chút, cuối cùng cô ấy cũng nhớ ra, "Thầy Ounabara đâu?"
Kuukyou ngẩn người rồi bật cười, "Đương nhiên là lừa họ rồi! Em cũng không biết chủ nhiệm lớp chị trông thế nào đâu!"
Hinamori vỗ đầu cô, "Vẫn là Kuukyou thông minh! Đúng rồi, hai đứa tìm chị có việc gì sao?"
"Thật ra cũng không có gì." Dư quang thấy biểu tình buồn bực ảo não của Toushirou, Kuukyou âm thầm áp phiền loạn trong lòng xuống, lộ một nụ cười đơn giản với Hinamori, "Chị Hinamori còn có tiết thì đi nhanh đi, sắp muộn rồi!"
"A, không xong!" Hinamori vỗ trán, "Chị đi học trước đây, lát nữa cùng ăn cơm trưa!" Sau đó phất phất tay chạy ra xa.
Mà buổi tối hôm đó, Kuukyou thấy Toushirou một mình không ngừng luyện tập ở khu luyện tập Hakuda, một quyền lại một quyền đập xuống cọc gỗ. Mồ hôi trượt xuống theo ngọn tóc chớp động ánh sáng dưới ánh trăng.
Âm thanh rầu rĩ ấy như đánh vào lòng cô, khiến cô dù nhìn thấy màu đỏ đậm trên cọc gỗ cũng chỉ yên lặng xoay người nhìn bầu trời đêm mà không dám đi qua cản cậu.
Cô còn nhớ rõ, trăng đêm đó rất tròn, điểm xuyến mấy ngôi sao thưa thớt. Ánh trăng sáng ngời chiếu vào mắt cô, làm đau đôi mắt cô.
Tác giả có lời muốn nói: Kuukyou tiểu cô nương cuối cùng cũng tình đậu sơ khai o(∩_∩)o
Nhưng đôi khi cũng có ngược......
Đội huy đội mười hai là "Đại kế" (Agimi)
Hay còn gọi là ô rô cạn, dã hồng hoa, thích kế.
Hoa ngữ: Độc lập, nghiêm khắc, quyền uy.
Đội cổ quái nên đội hoa cũng cổ quái.
Đại kế tên khoa học là Cirsium Japonicum. Trong đó Cirsium xuất phát từ tiếng Hy Lạp cổ Cirsion (tĩnh mạch u), bởi vì đại kế có vẻ ngoài giống như một thực vật có thể chữa trị tĩnh mạch, cho nên gọi như vậy. Nhưng mà, tên này lấy cũng tuỳ tiện quá đi......
Mặt khác, hoa đại kế (Thistle) là hoa sinh nhật ngày 21 tháng 10, nghĩa là độc lập.
Người được loài hoa này chúc phúc sinh ra sẽ có yêu cầu nghiêm khắc với bản thân, xử sự có nguyên tắc và kế hoạch của mình, sẽ không bị người khác ảnh hưởng, là một người hoàn toàn độc lập. Đây vốn là chuyện tốt, nhưng mà quá mức quyết đoán sẽ dễ mất nhân duyên, dễ bị hiểu lầm, nếu hy vọng có thể biểu hiện ở các mặt khác, cần cải thiện thái độ với mọi người.