Editor: TooL
An Nhiên giúp Lâm Thiên Hoan nhận điện thoại, đầu dây bên kia truyền đến giọng nói trầm thấp ôn nhu của một người đàn ông: "Thiên Thiên, bên em xong việc chưa, có muốn anh đón em về nhà không? ”
Lâm Tiêm Hoan không nói gì, ngược lại An Nhiên vẫn đem điện thoại di động đưa tới chỗ Lâm Tiêm Hoan, ý bảo cô trả lời.
"Tiêm Tiêm?"
"Có nghe thấy anh nói không?"
Mắt thấy ngữ khí Úc Hàn càng ngày càng lo lắng, Lâm Thiên Hoan rốt cục mở miệng, nhưng lại nói: "Em không có việc gì, anh cũng không cần đón em, hôm nay em không về. ”
Úc Hàn dừng lại một giây, sau đó lặp đi lặp lại một lần nữa: "Không về? ”
An Nhiên vội vàng lên tiếng: "Đúng, cái kia, Úc Hàn, hôm nay em uống hơi nhiều rượu, có chút choáng váng, trên người cũng không thoải mái lắm, cần Tiêm Tiêm bồi em, anh có thể cho em mượn vợ anh đêm nay không? ”
Úc Hàn rốt cuộc vẫn đáp ứng.
Chờ điện thoại cúp máy, An Nhiên nâng hai má nhìn về phía Lâm Tiêm Hoan, hỏi cô: "Sao cậu không trở về? Chẳng lẽ cậu không chờ mong nhân cách này sao? ”
Lâm Tiêm Hoan lắc đầu: "Anh ấy chuyển đổi nhân cách rất nhanh, nhưng tớ không thể lập tức xoay chuyển cảm xúc được, vì vậy tớ muốn chậm lại.”
Nếu như lúc này gặp mặt, cô hoàn toàn không biết nên đối mặt với Úc Hàn như thế nào.
An Nhiên cũng không nói gì, liền ở cùng cô ở khách sạn một đêm.
Sáng sớm hôm sau Úc Hàn lại gọi điện thoại, sau khi hỏi địa điểm của Lâm Thiên Hoan, anh mang theo bữa sáng tới, cùng Lâm Thiên Hoan ăn xong lại tự mình đưa cô đi làm, săn sóc chu đáo, không có một câu chất vấn hay là oán giận.
Nhưng cơn tức giận không thể giải thích được trong lòng Lâm Tiêm Hoan vẫn khó tiêu tan.
Dù sao ngày hôm qua kɧıêυ ҡɧí©ɧ dục hỏa của cô chính là Úc Hàn, không cho cô hoàn toàn thỏa mãn cũng vẫn là Úc Hàn.
Cả buổi sáng hôm nay sắc mặt Lâm Thiên Hoan đều không tốt, buổi trưa Úc Hàn muốn tới bồi cô, cô cũng cự tuyệt, nhưng đến lúc tan tầm, Úc Hàn vẫn đúng giờ xuất hiện ở dưới lầu tập đoàn Hoan Duyệt, tay cầm một bó hoa tulip màu tím.
Cho dù Lâm Thiên Hoan nhìn Úc Hàn vô số lần, cũng vẫn thỉnh thoảng bị dung mạo khí chất của anh làm cho kinh diễm.
Người đàn ông này thật sự đẹp trai, cao lớn cao ngất, thanh tuyển anh tuấn, đứng trong đám người xuất chúng, giống như có thể phát sáng.
Úc Hàn đưa hoa tulip tím cô thích tới, xoa xoa đầu cô: "Tâm tình có tốt hơn một chút không? ”
Lâm Thiên Hoan cả kinh, nhưng vẫn đang cãi lại: "Tâm tình của em không có gì không tốt. ”
Úc Hàn cười : "Nhưng hình như em vẫn đang giận anh. ”
Lâm Tiêm Hoan miệng cứng rắn nói: "Em không có. ”
Hãy suy nghĩ cẩn thận về những gì đã xảy ra với bầu không khí lạnh này? Người cãi nhau với mình rõ ràng là một nhân cách khác của anh, cô thật sự không có lý do gì để trút giận lên người người đàn ông này.
Nghĩ tới đây Lâm Tiêm Hoan thở phào nhẹ nhõm, hướng về phía Úc Hàn nở nụ cười: "Hiện tại về nhà sao? ”
Úc Hàn lắc đầu: "Không về. ”
Anh dẫn Lâm Tiêm Hoan đến phòng tập leo núi mà Lâm Tiêm Hoan vẫn luôn lẩm bẩm nhưng không có thời gian đi.
"Vui vẻ sao?" Lúc kết thúc, Úc Hàn tới giúp tháo dây thừng.
Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Thiên Hoan tỏa sáng: "Vui vẻ. ”
Úc Hàn ôm lấy cô ôn nhu cười: "Bên cạnh còn có một cửa hàng gắp gấu bông, có muốn đi xem không? ”
Úc Hàn đối với sở thích của cô rõ như lòng bàn tay, vừa nghe máy gắp gấu bông, Lâm Thiên Hoan quả nhiên lắc lắc cánh tay anh, lập tức muốn đi tới.
Rốt cục chơi đủ rồi, Úc Hàn lại dẫn Lâm Tiêm Hoan đến một nhà hàng tình nhân cao cấp, trong lúc chờ cơm, Úc Hàn đi qua trao đổi với nghệ sĩ dương cầm trong nhà hàng một chút, ngồi lên ghế dương cầm.
Lâm Tiêm Hoan nghiêng người nhìn xung quanh, ngóng trông.
Úc Hàn chơi cho cô một khúc dương cầm, giai điệu du dương nhẹ nhàng, chứa đầy thâm tình, là khúc nhạc anh tự mình sáng tác khi cầu hôn cô.
Khi đó cha Lâm Thiên Hoan hôn mê bất tỉnh, tập đoàn Hoan Duyệt như rắn mất đầu, ai cũng muốn kéo cô xuống khỏi vị trí đó, Lâm Tiêm Hoan kết hôn với Úc Hàn, không chỉ vì cô yêu Úc Hàn, mà còn vì cô rất cần. cuộc hôn nhân thương mại này.
Nhưng Úc Hàn cũng không vì điểm này mà sinh ra bất kỳ coi thường nào đối với cô, ngược lại nghiêm túc cùng cô cầu hôn, trong thời gian ngắn nhất cho cô một hôn lễ long trọng mà không lưu lại bất kỳ tiếc nuối nào.
Úc Hàn như vậy, Lâm Tiêm Hoan làm sao có thể không yêu anh?
Người đàn ông dưới ánh đèn sân khấu đẹp trai, cao ráo, có khuôn mặt hoàn mỹ nhất, Lâm Tiêm Hoan nhìn anh ta chơi đàn với đôi mắt cụp xuống, nhịp tim lại một lần nữa không tự chủ được.
Những gì An Nhiên nói ngày hôm qua vẫn còn bên tai: nếu cậu muốn được thoải mái, hoàn toàn có thể tìm thấy chồng mình ah, cậu đã nói rằng cương cứng không có vấn đề, vậy tại sao cậu không thể hướng dẫn anh anh ấy cách quan hệ tìиɧ ɖu͙© mà cậu thích?
Trong hai năm kết hôn, Úc Hàn luôn quá dịu dàng và nghiêm túc, bởi vì sự nghiêm túc và dịu dàng này, Lâm Kỳ Viên hầu như không bao giờ bộc lộ với anh những du͙© vọиɠ trần trụi của cô.
Và nếu cô bày tỏthì sao?
Úc Hàn vì tốt cho cô, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ đều mang bαo ©αo sυ, nhưng nếu cô nói cho Úc Hàn, cô không muốn mang bαo ©αo sυ, muốn Úc Hàn trực tiếp cắm vào, và xuất tinh trực tiếp vào tiểu bức của cô ấy thì sao?
Úc Hàn đau lòng cô, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ cũng không quá mạnh hay quá sâu, nhưng nếu cô yêu cầu Úc Hàn, sâu hơn một chút, mạnh hơn một chút, đem tử ©υиɠ của cô thao lộng, Úc Hàn sẽ không thỏa mãn cô sao?
Lâm Tiêm Hoan tin tưởng Úc Hàn sẽ thỏa mãn cô, bởi vì người đàn ông này yêu cô đủ nhiều.
Quá khứ cô luôn bị người đàn ông này đứng đắn lừa gạt, nhưng ở một góc độ khác, nhìn chồng giáo sư đứng đắn của cô ở trên người cô điên cuồng, cảm giác không phải rất thành tựu sao?
Úc Hàn vẫn đang chơi đàn dương cầm ở giữa nhà hàng, ngón tay anh bay lên, con ngươi chuyên chú, nút áo sơ mi cài lên trên cùng, chống lại yết hầu đàn lồi lên, thoạt nhìn lạnh lùng lại cấm dục, hoàn toàn bất đồng với sự ôn hòa trước mặt mình.
Mà nếu mình xé rách lớp áo khoác cấm dục này của anh thì sao?
Lâm Tiêm Hoan chi hàm nhìn về phía Úc Hàn, ánh mắt càng lúc càng nóng bỏng.
Cô đang bắt đầu ảo tưởng, Úc Hàn làm cô trên đàn dương cầm, bấm chân cô không có sáo, làʍ t̠ìиɦ mà không có bαo ©αo sυ, tạo ra những âm thanh piano lộn xộn và dâʍ đãиɠ; thậm. Thậm chí cô còn đến văn phòng giáo sư của anh, dù có học sinh đang hỏi Úc Hàn về bài tập, mà cô trốn dưới bàn làm việc, lắc mông liếʍ ©ôи ŧɧịt̠ lớn của Úc Hàn…
Cảnh tượng đó nhất định sẽ rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
Lâm Tiêm Hoan bị ảo tưởng của mình làm cho phía dưới có chút ướt, đồ ăn phía sau đi lên, cô cũng không có ăn ngon, mà trong đầu bây giờ toàn là chuyện quyến rũ chồng mình.
Lâm Tiêm hoan tưởng mặc dù tốt, nhưng bởi vì hưng phấn quá mức cảm giác buồn ngủ tập kích, lại thoáng có chút say xe, cô không đợi đến nhà liền ngủ thϊếp đi.
Úc Hàn luyến tiếc đánh thức cô, liền ôm cô xuống xe, một đường ôm về phòng.
Tài xế đi theo giúp mở cửa rất nhanh rời đi, Úc Hàn nhìn thê tử xinh đẹp ngọt ngào cười khẽ, lại cẩn thận ôn nhu vươn tay, giúp cô cởϊ qυầи áo.
Sau đó, anh nhìn thấy ngực của vợ mình, có dấu răng vẫn chưa biến mất, nhưng nó không phải của anh.
————
Tiêm Tiêm: Không có gì phải rối rắm, tôi sẽ ngủ với bất kỳ nhân cách nào.
(Không nghĩ tới đi, kỳ thật muốn hắc hóa là nhân cách thứ nhất)
(2 chuơng/ tuần)