————🐼 editor: *TOOL*————
Lâm Tiêm Hoan khóc ra tiếng.
Biểu tình của cô quá khổ sở, bộ dáng thương tâm như vậy, khiến Úc Hàn nhìn thấy trong lòng đau xót, vội vàng dừng lại động tác.
"Có phải làm em đau không, Tiêm Tiêm, đừng khóc, anh lập tức rút ra." Úc Hàn nhẹ nhàng dỗ dành cô, động tác rút ɖươиg vậŧ ra cẩn thận mà lại ôn nhu, nhất cử nhất động đều mang theo thương tiếc cùng yêu thương.
Anh hoàn toàn khác với người đàn ông đó.
Lúc người kia ŧɦασ cô, mặc kệ cô khóc dữ dội như thế nào, mặc kệ cô cầu xin tha thứ như thế nào, cũng không dừng lại.
Người kia chỉ biết dùng cự vật thô cứng mạnh mẽ, đem huyệt của cô nới lỏng, ɦσα ɧuyệŧ sưng tấy, sau lại túm lấy cổ chân cô, đem cô muốn chạy trở về, dùng ɖươиg vậŧ cắm sâu vào trong, nghiền nát nhụy hoa của cô, tiếp tục xâm nhập.
Người kia cũng không phải không có lúc ôn nhu, chỉ là ôn nhu của hắn cùng chồng cô bất đồng, luôn mang theo chút thờ ơ cùng ác liệt.
Lâm Thiên Hoan còn nhớ rõ sau khi kết thúc một lần hoan hảo, người kia xoa cánh hoa sưng đỏ của cô, cúi đầu dùng môi lưỡi trấn an, giống như là đau lòng than thở: "Cô bé của Thiên Tiêm bị ta làm sưng lên, thật đáng thương, ta giúp Thiên Tiêm liếʍ liếʍ được không? Liếʍ liếʍ sẽ không đau. ”
Ban đầu hắn thật sự ôn nhu giúp cô liếʍ huyệt, nhưng liếʍ liếʍ, lực đạo của anh bắt đầu tăng thêm, Lâm Thiên Hoan vốn yếu ớt âʍ vậŧ lại một lần nữa bị đùa bỡn, miệng huyệt cũng bị lưỡi thô dày cắm vào, cô chịu đủ loại chà đạp, ngược lại lại run rẩy phun nước, bị nam nhân chơi đến cao trào.
"A Hàn..."
Hiện giờ thiếu niên kia không còn nữa, cô gọi cùng tên, đáp lại chỉ có chồng cô Úc Hàn.
"Anh ở đây, Tiêm Tiêm, em làm sao vậy?"
Lâm Thiên Hoan chớp chớp mắt, đem nước mắt nặn ra từ hốc mắt, nhìn gương mặt trước mắt khiến vô thức động tâm, bỗng nhiên mê loạn nói: "Anh lại giúp em liếʍ liếʍ tiểu bức được không? ”
Úc Hàn ngẩn ra, lông mày quá mức tuấn tú hơi nhíu lại.
Lâm Thiên Hoan nhìn biểu tình của anh, trong lòng lộp bộp một tiếng, chợt cảm thấy thất ngôn.
* thất ngôn: nói không nên lời
Kết hôn hai năm nay, Úc Hàn chưa từng liếʍ qua phía dưới cho cô, cô không nên dùng từ "lại" này.
Nhưng Úc Hàn vẫn hôn lên mặt cô, ôn hòa nói: "Lần sau có được không? Anh chưa bao giờ làm điều như vậy, anh cần phải kiểm tra thông tin. ”
"Được." Lâm Tiêm Hoan nắm chặt đầu ngón tay, cảm giác khẩn trương vẫn chưa tiêu tán.
Úc Hàn lại nói: "Anh ôm em đi tắm rửa. ”
Lâm Tiêm Hoan hoảng hốt gật đầu, thẳng cho đến khi được ôm lên, cô mới ý thức được ƈôи t̼ɧịŧ dưới thân Úc Hàn vẫn còn cứng rắn, không có bớt sưng.
Anh ѵừa ŧɦασ cô, nhưng anh không xuất tinh.
"Anh..." Lâm Tiêm Hoan có chút nóng tai, "Anh còn chưa bắn đâu. ”
"Không sao." Úc Hàn cởi bαo ©αo sυ ra, thắt nút ném vào thùng rác, thoạt nhìn hoàn toàn không có ý muốn tiếp tục.
Lâm Tiêm Hoan lại không dời được tầm mắt.
Cái thứ dưới hông Úc Hàn kia thật sự rất lớn, quy rùa tròn trịa, tinh hoàn đầy đặn, ƈôи t̼ɧịŧ thẳng tắp, chỉ có phần trên cong một chút độ, màu đỏ ѵừa phải, cùng với lúc hai mươi tuổi cũng không có gì khác biệt
Không đúng...
Nó dường như lớn hơn so với năm hai mươi tuổi...
Lâm Tiêm Hoan không biết tại sao liền cầm lấy đại thụ, cầm lấy thân trụ của cự vật kia, vật này thật sự rất thô, Lâm Tiêm Hoan chỉ dùng một tay không có cách nào bao lấy hoàn toàn, liền hai tay dùng, cùng nhau cầm.
Thân thể Úc Hàn rõ ràng cứng đờ.
"Ông xã," Lâm Tiêm Hoan nắm ɖươиg vậŧ kia, nâng mí mắt lên, trong ánh mắt mang theo khát vọng cùng chờ mong, "Em giúp anh hút ra được không? Em muốn giúp anh, được chứ? ”
Trên người Lâm Thiên Hoan chỉ mặc một bộ đò ngủ bằng lụa rộng rãi, từ góc độ của Úc Hàn có thể ѵừa vặn nhìn thấy bộ ngực căng trong đầy đặn cùng khuôn mặt xinh đẹp quyến rũ của Lâm Thiên Hoan, theo lý thuyết thỉnh cầu như vậy đủ mê người, nhưng Úc Hàn vẫn kéo tay Lâm Thiên Hoan ra, nói với cô: "Không sao, anh không cần, trước tiên giúp em tắm rửa. ”
Lâm Tiêm Hoan có chút xấu hổ, nhưng phần nhiều vẫn là xấu hổ, cô không nói gì nữa, liền để Úc Hàn rửa sạch thân thể cho cô, giúp cô lau khô tóc, lại dẫn cô trở lại giường.
"Chúc ngủ ngon." Lâm Tiêm Hoan nói trước.
Úc Hàn không trở về chúc ngủ ngon như thường lệ, mà là sau khi dừng hai giây bỗng nhiên hỏi: "Em ѵừa rồi, rốt cuộc vì sao khóc? ”
Lâm Tiêm Hoan trong lòng nhảy dựng.
"Em..."
"Là bởi vì anh làm em đau? Hay vì cái gì khác? ”
"Thực xin lỗi." Lâm Tiêm Hoan túm cổ áo ngủ của anh, ѵúi hai má vào, thanh âm rầu rĩ, "Em nghĩ đến chuyện không tốt. ”
"Không sao, đều đã qua rồi." Úc Hàn ôm cô vào trong ngực, vỗ về trấn an: "Thiên Tiêm, anh sẽ luôn ở bên cạnh em. ”
"Ừm, cám ơn anh, ông xã."
"Vậy..." Úc Hàn đứng dậy, từ trong tủ đầu giường lấy ra lễ vật đã sớm chuẩn bị sẵn, là một sợi dây chuyền kim cương giá trị liên thành, anh đem vòng cổ tự tay đeo cho Lâm Thiên Hoan, lại hôn lên trán cô, nói với cô: "Kỷ niệm hai năm kết hôn ѵui vẻ, còn có, chúc ngủ ngon. ”
"A Hàn..." Hốc mắt Lâm Tiêm Hoan ướt đẫm, không khống chế được mà nhào vào trong lòng Úc Hàn.
————🐼 editor: *TOOL*————
Ngày hôm sau Lâm Thiên Hoan bị điện thoại đánh thức.
Cô sờ điện thoại di động, ѵừa nhìn thấy phía trên viết "Úc Phỉ", liền mặc quần áo dậy, tránh Úc Hàn ra ban công nhận điện thoại.
"Chị Phỉ Phỉ, làm sao vậy?"
Đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ giỏi giang: "Kết quả kiểm tra sức khỏe của Tiểu Hàn đã có rồi. ”