Nhân Bản!

Chương 7: oan gia ngoc hẹp

Tại tòa nhà OCE

Tại tòa nhà OCE.

Hôm nay các học viên trúng tuyển đi đến học rất đông, hầu như đều đã tìm kiếm và yên vị với lớp chuyên ngành của mình. Tại OCE đào tạo ba chuyên ngành là quản lý khách sạn và phát triển dự án kinh doanh, điệp viên, quản lý sòng bài.

Ti Na chạy bán sống bán chết đi tìm lớp học của mình, cô đi muốn mòn luôn cả đôi giày vì phải lết bộ, thang máy đã chật cứng rồi. Sao đi học mà con lại khổ như thế này chứ? Ti Na lầm bầm trong miệng, cuối cùng cũng tới được lớp học mà cô cần tìm.

Trớ trêu thay, khi bước vào lớp khiến Ti Na như tá hỏa khi mà một lớp đại đa số là nam thanh nữ tú, mặc đồng phục ra dáng một điệp viên chuyên nghiệp, nữ thì mặc vest màu trắng còn nam thì màu đen có lô gô CEO.

Mình mặc đồ kiểu gì vậy trời... Tưởng đâu được mặc đồ tự do chứ... Kệ đi... Ti Na nhận ra mình ăn mặc khác với mọi người, mình cô lạc quẻ làm gây sự chú ý và những lời bàn tán xôn xao.

- Ê hotgirl kìa tụi bây, đi học mặc đồ như kiểu đi sự kiện đấy.

- Hotgirl gì? Hotdog thì có, ăn mặc lạc quẻ thì còn ra dáng điệp viên gì.

Lan Vy gằn giọng nói khi nghe anh bạn cùng bàn lên tiếng, ánh mắt lườm lườm tưởng chừng rách mắt nhìn Ti Na, hiện rõ sự ganh ghét.

- Ừ thì cũng đúng, nhưng người ta đẹp thì có quyền thôi. Nhìn đôi mắt màu hổ phách thật thu hút làm sao?

- Đeo kính áp tròng thôi, thu hút con khỉ.

Lan Vy đáp nhanh lại, tỏ ra khó chịu khi anh bạn cùng bàn liên tục khen không hết lời.

- Mắt màu hổ phách thật đấy, mà nghe nói con nhỏ đó có điểm cao nhất trong cuộc thi vừa rồi đấy, nghe đâu là 170, bài test IQ đạt điểm tối đa, còn bài đối đáp thì 70, do năm nay đề khó với lại hơi xui cho mấy đứa thi ở trụ sở chính, khi Khánh Hàn lại là người ra đề đấy. Tao xem đề còn thấy khó.

- Khó gì, năm ngoái tao thi đạt điểm tối đa đó thay, 200/200 đấy.

- Năm ngoái do mày may mắn thôi, đề dễ ẹt tao làm được 180 điểm đấy thôi. Nếu năm nay thi chắc tao bị out rồi. Ê mày lại có thêm có thêm đứa lạc quẻ nữa kìa, thằng Khánh Hàn đấy, cái đứa mà mấy bọn con gái lớp mình chết mê chết mệt kìa, cứ tung hô là soái ca ngôn tình sống đấy, nam thần đồ. Vậy là ở đây có một nữ thần và một nam thần rồi, kiểu cách nó mặc vô cùng hợp gu với con bé mới vô đấy.

- Mày im đi, ăn gì nói nhiều thế.

Lan Vy lên giọng nói khiến cậu ta im re, ánh mắt nhìn chú mục Khánh Hàn khi anh từ ngoài bước vào. Bao nhiêu ánh mắt đắm đuối đều đổ vào Khánh Hàn khi anh cực kì nổi bật với chiều cao lý tưởng là 1m83, với thần thái lạnh lùng trên nét mặt không góc nào chết, đeo gọng kính ra dáng một thư sinh chính hiệu.

Sao tự nhiên mình phải đi học ở cái tòa nhà OCE này chứ? Trong khi chuyên ngành của mình là công nghệ thông tin chứ đâu phải điệp viên, ông già cố chấp bảo mình đi học làm cái quái gì? Khánh Hàn lầm bầm trong miệng, ánh mắt nhìn quanh xem chỗ nào trống để ngồi thì tình cờ anh bắt gặp một người đã gán cho anh hai chữ Biếи ŧɦái ở phía cuối lớp kia. Anh đi xuống dưới đó.

- Khánh Hàn, chỗ này còn trống, cậu ngồi đi.

Lan Vy mỉm cười nhìn Khánh Hàn nói giọng nhẹ nhàng, thái độ thay đổi 180 độ bỏ qua những Khánh Hàn nói với cô hôm qua.

Khành Hàn quay lại nhìn nhưng không nói gì rồi quay mặt đi thẳng xuống dưới khiến Lan Vy vô cùng hụt hẫng, con bị quê mặt trước bạn bè. Điều khiến cô vô cùng bực mình khi Khánh Hàn không ngồi chỗ của mình mà lại ngồi của con nhỏ Ti Na kia.

- Ôi mẹ ơi, giật hết cả mình... Lại là anh sao? Khánh Hàn.

Ti Na nói giọng đầy ngạc nhiên, ánh mắt trừng lên nhìn thẳng vào Khánh Hàn.

- Có cần phải ngạc nhiên quá không vậy? Cô nợ tôi một lời xin lỗi đấy.

Khánh Hàn nói giọng đều đều nhưng không nhìn Ti Na, chỉ chú tâm lật cuốn sách có tên Nhân bản ra đọc, cầm trái táo ăn một cách ngon lành. Công nhận, trong với tư thế nào nhìn anh ta cũng có một nét cuốn hút riêng biệt, kể cả lúc chấm thi cũng vậy, luôn giữ thần thái lạnh lùng đỉnh đạc... Nhưng mình thật sự không hiểu con người này, lúc kiêu ngạo lúc tỏ ra bi thương đau khổ có chút tàn nhẫn khi mình gặp anh ta lần đầu tiên tôi hôm đó. Đó là những gì Ti Na nghĩ trong đầu, ánh mắt nhìn Khánh Hàn chú mục.

- Này làm nhìn tôi dữ vậy?

Khánh Hàn lên tiếng khi thấy Ti Na cứ nhìn anh chằm chằm nãy giờ.

- Tôi nhìn anh làm gì chứ, tôi nhìn tôi còn xong nữa là...

Ti Na đánh trống lãng khi nghe Khánh Hàn nói, làm cô có chút lúng túng.

- Mà này, đi chỗ khác ngồi đi, chỗ này bạn tôi ngồi rồi, thiếu gì chỗ ngồi mà ngồi đây vậy... Anh đúng là...

Ti Na đang nói giữa chừng thì bị Khánh Hàn bỏ quả táo đang ăn dở dang vào miệng khiến cô cứng họng, mắt tròn nhìn anh.

- Tôi thích thì tôi ngồi.

Khánh Hàn trả lời một cách thản nhiên rồi lại tập trung vào sự nghiệp đọc sách của mình, lấy quả táo khác trong ba lô ra ăn. Ti Na có chút bực bội, cầm chặt quả táo trong tay chỉ muốn ném vào người Khánh Hàn nhưng cố kiếm nén cảm xúc mà vứt vào sọt rác. Khẽ hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, thật sự sáng giờ gặp Khánh Hàn cô toàn gặp xui xẻo mà thôi.

Mà anh ta đã biết mình được ba anh ta nhận làm con gái nuôi chưa vậy ta? Hay là hỏi thử... Mà thôi dẹp đi... trước sau gì cũng biết Ti Na thì thầm trong miệng, thì chợt điện thoại rung lên, cô định mở máy nghe thì vô tình trượt tay làm điện thoại rơi xuống nền, văn ngay dưới chân Khánh Hàn.

Ti Na loay hoay không biết làm sao để nhặt lấy, vì cô mặt váy hơi ngắn nên cúi xuống hơn bất tiện, mà cô cũng không dám nhờ Khánh Hàn vì hơi ngại.

- Ủa sao gọi hoài, mà không nghe máy vậy ta? Cái con Ti Na này?

Mộc Trà vừa chạy vừa bấm điện thoại gọi cho Ti Na nhưng mà chẳng thấy cô bắt máy. Cô đang lúi húi tìm lớp vì chẳng biết nó nằm dãy nào nữa.

Candie Mộc Trà – bạn thân từ nhỏ đến lớn của Ti Na, 20 tuổi, cũng vừa trải qua kì thi đầu vào của OCE với số điểm 160. Cô có một đôi mắt màu tím tự nhiên tựa loài hoa oải hương hiếm có mà mọi người đều muốn sở hữu, ngoại hình ưa nhìn, đặc biệt những đường nét trên khuôn mặt có phần lai Á – Âu.

Mộc Trà hấp tấp chạy lòng vòng tìm phòng học mà nãy giờ không thấy, bắt đầu cô cảm thấy bực mình chỉ muốn đứng đây và hét lên thật to lớp mình đang ở đâu.

Bộp

Mộc Trà ngã phịch xuống dưới nền khi vô tình tông trúng một người thanh niên, vì chẳng để ý gì phía trước nên cô mới bị như vậy.

- Trời ơi, cái bàn tọa của tôi? Đau quá đi mất. Đi đứng kiểu gì vậy, không nhìn đường hay sao vậy?

Mộc Trà nổi cáu, ánh mắt tím nổi cơn thịnh nộ nhìn người thanh niên cao như cái sào kia, cô đoán chắc anh ta cũng cao tầm 1m84, cách ăn mặc vô cùng thời trang với áo sơ mi màu xám nhãn hiệu Gucci, cùng quần kaki đen, chân mang giày thể thao cực chất.

- Cô mới là người đi đứng kiểu gì đấy. Chạy cắm đầu rồi tông trúng người khác mà còn lên giọng nữa hả? Tránh ra, cô đang làm kì đà cản mũi tôi đấy.

Uy Vũ gằn giọng nói lại, nét mặt hiện rõ sự tức giận và bực bội, đẩy Mộc Trà qua một bên rồi đi thẳng một mạch về phía trước, trong miệng lầm bầm: Mới sáng toàn gặp gì đâu không? Đã xe hư, còn gặp con ranh mắt để trên trời tông túng nữa chứ... Thật sự bực hết sức...

- Cái tên hách dịch này...chắc mình điên mất thôi...

Mộc Trà nổi đóa cả lên, không nhịn được mà tháo một chiếc giày ném trúng người Uy Vũ một phát ngay lưng, khiến anh đau đột ngột giật mình quay lại.

- Cái con nhỏ này...

Uy Vũ cáu gắt nói lớn, mới sáng mà đã có người muốn gây chuyện với anh rồi.

Mộc Trà nhanh chân chạy tới nhặt lấy chiếc giày của mình định chạy đi bán sống bán chết thì bị Uy Vũ nắm lấy áo kéo lại.

- Này, tôi có gây chuyện gì với cô mà cô làm như thế hả? Mới gặp mặt lần đầu tiên đã gây chuyện rồi. Tôi phải cho cô biết thế nào là lễ độ, một câu xin lỗi cũng không nói được là sao hả?... A...

Đang nói tràn lan đại hải thì Uy Vũ bị Mộc Trà đá mạnh một phát ngay chân, khiến anh ngã khụy xuống ôm lấy chân mình, nhăn mặt đau dữ dội.

- Đáng đời, còn lâu tôi mới xin lỗi anh.

Mộc Trà thè lưỡi, cười đểu cợt rồi guồng chân bỏ chạy trong tít tắt. Uy Vũ tức giận vô cùng giận dữ không thể làm gì, mới sáng ra đã dở khóc dở cười rồi. Anh thề nếu gặp lại con nhỏ đó, anh sẽ không để yên đâu.

...

Ti Na cứ loay hoay không biết làm sao để nhặt cái điện thoại nữa, cúi xuống cũng không xong, làm cô cảm thấy có chút bực bội.

- Sao không nhặt lên đi, nó rung lên inh ỏi làm ồn ào chết đi được.

Khánh Hàn làu bàu khó chịu, nghiêng đầu nhíu mày nhìn Ti Na, làm cô có chút lúng túng.

- Ờ... Anh có thể cúi xuống nhặt hộ tôi điện thoại dưới chân anh đi... Tại tôi mặc váy hơi ngắn nên không cúi xuống được.

Ti Na nói mà nét mặt cô đỏ lên lúc nào không hay vì ngượng. Khánh Hàn đưa mắt nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, thấy cô cứ liên tục đưa tay kéo váy che chắn đủ kiểu vì sợ bị lộ, anh khẽ thở phất một cái rồi nói:

- Nhìn cô làm tôi thấy phát mệt, mặc váy cho ngắn rồi ngồi cũng không yên.

Nói rồi, Khánh Hàn cúi người xuống nhặt lấy điện thoại để lên bàn trước mặt Ti Na, anh mở ba lô ra lấy cái áo khoác da màu đen để lên đùi của Ti Na khiến cô có chút ngạc nhiên, rồi đành ngậm ngùi nói:

- Cám ơn.

- Nhớ giặt sạch trả tôi, không được có bất kì mùi gì trên áo của tôi, tôi cực kì ghét mùi nước hoa. Từ nãy giờ tôi ráng chịu đựng mùi nước hoa hồng trên người cô đấy.

Khánh Hàn nói giọng thẳng thắn làm Ti Na cảm thấy muốn giáng một cú đấm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng mang vỏ bọc thư sinh đó một cái cho hả dạ, siết chặt hai lòng bàn tay cố kiềm nén mà nuốt cơn giận vào bụng mà chửi thầm: Có nhất phải nói thẳng quá như vậy không?... Ghét mùi nước hoa thì đi ra chỗ khác ngồi, làm như ba người ta không bằng... Mà tên này có phần khác người, hầu hết nam giới đều thích mùi nước của phái nữ mà...

- Bớt càm ràm lại đi!

Khánh Hàn lên tiếng nhưng không quay lại nhìn Ti Na mà chăm chú đọc sách, làm Ti Na đơ ra không biết nói gì. Điện thoại lại rung lên Ti Na cầm lấy mở máy nghe:

- Alo, Na nghe đây Candies Mộc trà!

- Ê... ê... quay lên trên đi, Candies tới rồi đây! Mà Candies biết ngồi đâu giờ?

Mộc Trà vẫy tay ra hiệu để Ti Na nhìn thấy, miệng khẽ cười thật tươi. Cô vừa bước vô lớp đã làm bao nhiêu ánh mắt chú ý về vẻ lai Tây nổi bật của mình, đặc biệt ánh mắt màu tím hiếm có.

- Thôi Candies ngồi tạm trên đó đi, có gì lát mình lên đó ngồi với Candies ha.

Ti Na trả lời nhanh, liếc nhìn Khánh Hàn một cái, càng nhìn càng thấy tức chẳng hiểu sao. Trong khi Khánh Hàn cứ ghi ghi chép chép thứ gì đó vô cùng tập trung.

- Ê khoan tắt máy đã Na, mình có mua cho Na hộp sữa bắp này, để Candies đem xuống cho Na nha.

- Thôi, Candies đứng đó ném xuống cho Na đi, cũng gần đỡ mất công.

Nói rồi, Ti Na tắt máy bỏ điện thoại vào cặp, để áo của Khánh Hàn lên bàn rồi đứng dậy chuẩn bị chụp lấy hộp sữa mà Mộc Trà ném xuống.

Bộp

Mộc Trà đứng hình như chôn chân dưới đất, nét mặt vô cùng hốt hoảng khi không may ném hộp sữa trúng ngay vào đầu nam thanh niên ngồi cạnh Ti Na, đang chăm chú đọc sách. Ôi mẹ ơi, con ném kiểu gì vậy trời, chết con rồi... Mộc Trà đang trong tình huống dở dóc dở cười.

Ti Na giãn căng đôi đồng tử nhìn Khánh Hàn không biết nói gì, nhưng cô cũng đoán được phần nào Khánh Hàn đang rất là tức giận nhưng không biểu hiện rõ ra bên ngoài, nét mặt trở nên lạnh tanh đến đáng sợ.

- Tôi thay mặt bạn tôi xin lỗi anh nha... Cô ấy không có cố ý đâu... Mà anh có sao không?

Ti Na gượng gạo nói, cảm thấy có chút bối rối không biết làm sao nữa.

Khánh Hàn nắm chặt cây bút chì trong tay, cơn giận trong người anh cố kìm nén và dồn hết vào cây bút chì khiến nó gãy làm đôi làm Ti Na nhìn thấy mà muốn rụng rời cả người. Bao nhiêu ánh mắt đều đổ dồn về phía anh và Ti Na để xem phản ứng như thế nào, họ đều biết rõ tính cách của Khánh Hàn, anh vốn dĩ đi học chỉ cắm đầu vào đọc sách, ai làm phiền bị anh thì ngay lập tức bị cho rớt luôn môn đó khỏi phải bàn cãi.

Trời ơi, làm gãy luôn cả cây bút chì chắc tức giận lắm đây... Nhưng mà mình cũng lên tiếng xin lỗi rồi sao cứ im lặng không nói gì vậy chứ? Ti Na nghĩ thầm trong đầu, đưa mắt nhìn Mộc trà lắc đầu.

Khánh Hàn chẳng phản ứng gì chỉ cuối người xuống nhặt lấy hộp sữa đưa cho Ti Na làm cô vô cùng bất ngờ, mọi người đều ngạc nhiên trố mắt nhìn, há hốc mồm không tin đây là sự thật.

- Có muốn gì thì đi ra mà lấy, cầm bỏ vào sọt rác đi rồi đi theo tôi, để tôi mua cái khác.

Khánh Hàn nhìn Ti Na nói giọng trầm thấp khiến Ti Na như đứng đờ ra nhìn anh, với ánh mắt không thể nào ngạc nhiên hơn. Trời ơi, anh ta bị sao thế, thay đổi 180 độ luôn đấy... Ti Na thì thầm, lưỡng lự cầm lấy hộp sữa đi tới bỏ vào sọt rồi quay lại đưa ánh mắt khó hiểu nhìn Khánh Hàn.

- Đi thôi!

Khánh Hàn nói, bước ra khỏi chỗ ngồi chờ Ti Na đi ra, nét mặt anh lạnh lùng không thể hiện cảm xúc gì nên khiến cô cảm thấy vô cùng khó đoán. Cô chẳng biết Khánh hàn đang làm cái trò gì nữa, tưởng nổi cơn thịnh nộ nhưng lại tỏ ra ga lăng bất chợt.

Rốt cuộc, anh ta bị sao vậy? Sao lại tỏ ra quan tâm như bạn trai mình vậy kìa... Ti Na nghĩ thầm, rồi bước ra khỏi chỗ ngồi định đi nhưng giây dày bị tuột nên cô đứng lại để cột, cột lại không dám cúi xuống vì sợ bị lộ hàng.

Không cần chờ đợi, Khánh Hàn khẽ cuối xuống cột dây giày cho Ti Na trong những ánh nhìn đầy sự ngạc nhiên và cô cũng chẳng ngoại lệ.

Sao giống soái ca từ trong truyện ngôn tình bước ra vậy trời? Và Ti Na đang nghĩ mình mơ tưởng chăng.

Khánh hàn nắm lấy tay Ti Na đi ra khỏi lớp, cô không quên đánh mắt nhìn Mộc Trà. Hai người vừa đi khỏi, cả lớp đều xôn xao cả lên.

- Ê, tụi mày ơi, không lẽ cái cô gái đẹp mới nãy là bạn gái của thằng Khánh Hàn sao?

- Thì bạn gái nên nó mới làm những hành động như vậy, chứ nếu con nào ném sữa vào đầu nó thử coi, nó để cho yên chắc. Mà con bé lai lai kia, có mắt màu tím khác biệt đấy chắc là bạn của bạn gái nó nên nó bỏ qua thôi.

- Thế là, nam thần mà mấy đứa con gái lớp mình ảo tưởng sức mạnh muốn được làm bạn gái của ảnh, thế là xong. Anh ấy là hoa đã có chủ.

- Này bọn mày im hết đi, sao lắm mồm thế. Mà con nhỏ này mới vô sao hốt được Khánh Hàn hay vậy trời? Mình học với cậu ấy cũng gần một năm mà chẳng thèm được để ý gì.

Lan Vy quát mắng những học viên nam loi nhoi trong lớp rồi càm ràm trong miệng, ánh mắt hiện rõ sự ganh ghét và lòng đố kỵ.

...

- Này bỏ tay ra đi, anh đang làm cái trò gì vậy? Tôi tưởng anh phải nổi trận lôi đình với bạn của tôi và tôi chứ? Sao lại ra vẻ như một soái ca chính hiệu thế?

Ti Na hất tay Khánh hàn, nhìn thẳng vào mắt Khánh hàn nói một mạch không ngừng nghỉ.

- Chỉ là, tôi muốn bọn họ biết tôi có bạn gái thôi. Tôi bị họ gán cho là thằng mọt sách thì còn lâu mới có bạn gái và... giờ đã có. Cô may mắn khi làm bạn gái với một người chuẩn soái ca như tôi đấy.

Khánh Hàn nói giọng đều đều, nhếch môi cười đắc ý và tự cao với chính mình.

- Anh bị điên à, bạn gái gì, em gái nuôi thì có. Anh chưa biết gì sao?

- Em gái nuôi? Thì sao?... Không quan tâm.

Khánh Hàn đáp trả lại khiến Ti Na như cứng họng không biết nói gì, thì bị Khánh Hàn ép sát vào tường, mặt sắt mặt làm cô giật mình trợn mắt nhìn anh gằn giọng nói:

- Anh làm cái gì vậy? Tránh ra!

- Cô là ai? Vào nhà họ Vương với mục đích gì?

Khánh Hàn nói giọng trầm thấp nhưng có sự ẩn ý, nét mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng cùng ánh mắt nâu sắc bén, làm Ti Na thoáng rùng mình khi nghe anh nói. Nhưng nhanh chóng ngay sau đó, Khánh Hàn lại trở về bình thường, bỏ cô ra rồi nói:

- Này đã giả bạn gái tôi, thì làm cho có tâm tí đi. Bọn họ đang nhìn kìa.

Ti Na nghiêng đầu sang nhìn, lúc này cô mới để ý thấy mọi người đang chòi đầu ra dòm ngó, cô cũng chưa định hình được chuyện gì khi câu nói vừa rồi của Khánh Hàn cứ ong ong trong đầu. Nhưng nhanh chóng dập tắt khi bị Khánh Hàn kéo đi.

...

Trời ơi, Ti Na đi đâu mà lâu thế không biết, điện thoại gọi hoài không nghe máy... Mà công nhận Ti Na quen con trai út của tập đoàn Ocean Marina nhanh thật... mà cũng phải, họ chuẩn bị trở thành anh em cùng một nhà rồi còn gì... Mộc Trà ngồi nói nhảm trong miệng, tay chống cầm chán nản, khi tiết học tâm lý học trôi qua một cách nhàm chán.

- Ê Uy Vũ kìa bọn bay ơi... Trời ơi người gì đâu mà đẹp trai dữ trời...

- Giật hết cả mình!

Mộc Trà thở phào một cái, suýt rớt tim là ngoài vì những cô bạn cạnh bàn cô đang ngồi hét toáng lên âm vang cả phòng khiến cô giật cả mình. Quay ra xem thử thì cô chợt tá hỏa, đôi đồng tử giãn rộng.

- Ôi mẹ ơi... Chết con rồi... Phải tìm chỗ khác, không được để hắn thấy mặt mình được nếu không thì tiêu đời... Sao xui quá vậy không biết...

Mộc Trá luống cuống cả lên khi thấy sự xuất hiện của Uy Vũ, vội mang balo đi chỗ khác, lấy tay che mặt để Uy Vũ không nhìn thấy. Trong khi cả đám con gái đều nháo nhào cả lên, cầm điện thoại ra chụp lia lịa.

- Học cái lớp này thật phiền phức thật mà... Mà khoan hình con nhỏ gây chuyện với mình kia mà đúng không?... Lần này, cô chết với tôi, chưa bao giờ có ai dám trả treo với mình như con nhỏ đó cả...

Uy Vũ đứng thần người một lúc để quan sát xem Khánh Hàn đến chưa, nhưng bị cái đám nữ sinh này che khuất tầm nhìn. Chợt vô tình, anh bắt gặp cái cô gái tông trúng anh vừa rồi, ánh mắt rực lên như hai ngọn lửa bùng cháy.

- Ui da... Bỏ ra... Bỏ ra mau...

Mộc Trà hét lên khi bất ngờ bị Uy Vũ bắt được, cô giằn co không được vì bị Uy Vũ đưa tay siết ở cổ, làm cô cảm thấy khó thở.

- Đúng là trái đất này tròn thật... Lần này tôi cho cô biết thế nào là lễ độ... Đi tông trúng người khác không xin lỗi, mà còn lên giọng chửi người khác.. Đã vậy còn ném giày vào người tôi... Mới gặp lần đầu mà để ấn tượng không tốt tí nào.

Uy Vũ nói một mạch không ngừng nghỉ, tay cố giữ chặt Mộc Trà không để cho cô dở trò lần nữa.

Hành động của họ lại dấy thêm sự chú ý của mọi học viên trong lớp, ai nấy đều đơ ra nhìn chẳng hiểu gì, vừa mới vô lớp đã gây sự rồi.

- Thả ra tôi ra, anh làm tôi ngạt thở đấy... Bỏ ra đi...

Mộc Trà gằn giọng nói, nét mặt hiện rõ sự tức giận muốn bốc cả khói đầu, cố gắng kéo tay Uy Vũ ra nhưng không được.

- Xin lỗi và gọi tôi là anh Uy Vũ, nói cho đàng hoàng vào, may ra tôi sẽ bỏ qua.

Uy Vũ nói giọng kiêu ngạo, nét mặt kênh lên cùng nụ cười nhếch môi chết người.

Bộp

Uy Vũ ngã phịch xuống nền khi bị Mộc Trà dùng cùi trỏ tay dộng mạnh vào bụng một, đã vậy còn bị cô đã tiếp vào chân khi lơ đà, tưởng cô là cô gái chân yếu tay mềm chắc. Mọi người đều há hốc mồm, trợn mắt nhìn.

Mộc Trà vênh mặt, nở nụ cười khinh bỉ nhìn Uy Vũ, tay chống nạnh rồi nói:

- Còn mơ tôi mới xin lỗi anh nha... Gọi là anh Uy Vũ? Anh nghĩ sao vậy, thời tôi đi học phổ thông nhá, kể cả người lớn tuổi hơn tôi còn gọi tôi là chị đại... Anh trai tôi, tôi còn xưng mày tao được chứ bày đặt gọi là anh Uy Vũ... Mơ đi...

Dứt lời, Mộc Trà quay phắt đi với nụ cười thỏa mãn. Điều đó làm cho Uy Vũ vô cùng tức giận, cơn thịnh nộ lên đến đỉnh điểm, chưa bao giờ anh lại sôi máu lên như thế này khi để một con nhỏ làm cho quê mặt như vậy.

- Này, cô kia... mau đứng lại...

Uy Vũ gằn giọng nói đầy giận dữ rồi chống tay đứng dậy guồng chân đuổi theo. Mộc Trà vội cuống cuồng chạy thục mạng vì sợ Uy Vũ bắt được thì có nước toi đời.