Nhân Bản!

Chương 4: lần đầu gặp mặt

Tại tòa nhà OCE cách dinh thự không xa, là nơi làm việc của tổ chức OCE đồng thời cũng là nơi đào tạo những học viên trở thành những người quản lý làm việc chuyên nghiệp

Tại tòa nhà OCE cách dinh thự không xa, là nơi làm việc của tổ chức OCE đồng thời cũng là nơi đào tạo những học viên trở thành những người quản lý làm việc chuyên nghiệp.

Hôm nay, tại đây sẽ diễn ra cuộc tuyển chọn thành viên vào tổ chức OCE đào tạo 2 chuyên ngành mật mã học và quản lý khách sạn, ngoài ra còn có lớp đặc biệt đào tạo để trở thành một điệp viên giỏi . Vì mỗi năm OCE tổ chức tuyển sinh chỉ có 2 năm một lần nên thu hút rất đông đảo các sinh viên đến ghi danh.

Nói về cuộc thi này tỉ lệ đậu khá là ít, trong số 2000 ứng viên thì chỉ có 100 người được chọn vì các vòng thi quá khắt khe và tiêu chuẩn chứng chỉ IQ của OCE là một bài kiểm tra IQ khó nhất từ trước tới giờ. Tuy khó là vậy nhưng vẫn là nơi mà các sinh viên muốn được vào học vì hầu hết những học viên khóa trước ra trường đều có được vị trí làm việc như mình mong muốn.

Đồng hồ điểm đến 7h30.

Ti Na nhanh chóng chạy vào trong tòa nhà, hít lấy hơi thở thật sâu bước vào phòng thi số 05. Mọi người đều đã có mặt và ngồi vào vị trí của mình, chỉ còn một chỗ trống duy nhất, giám thị coi thi đã có mặt. Dường như cô đang trở thành tâm điểm gây chú ý của mọi người trong phòng, khi bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn vào cô, cô nhanh chóng đi vào chỗ trống còn lại yên vị.

- Được rồi, tất cả sinh viên đều có mặt đủ. Chúng ta bắt đầu bài kiểm tra đầu tiên, đó là kiểm tra chỉ số IQ. Để đậu vào một trong hai ngành của tổ chức OCE, chúng tôi cần những người có trí tuệ siêu việt. Hy vọng các bạn sẽ vượt qua.

Một người đàn ông trong tổ chức OCE đứng trên bục nói, ánh mắt nhìn xuống các sinh viên. Ti Na có chút hồi hộp và lo lắng vì cô nghe nói tổ chức OCE mỗi lần đề kiểm tra IQ đều rất khó, cô cố gắng giữ bình tĩnh nhất có thể để đầu óc được thoải mái hơn.

- Được rồi, các bạn đã sẵn sàng chưa?... Thời gian làm bài 1 tiếng. Người ra đề năm nay thuộc người tổ chức OCE, chuyên về giải mã và hình ảnh học tên là Vương Khánh Hàn. Cậu là một trong những người trẻ tuổi nhất - 22 tuổi trong hội đồng chấm thi, sở hữu trí tuệ siêu việt.

Nghe nói tới đây, mọi người đều tỏ ra bất ngờ khi biết được người ra đề là ai. Ti Na cũng bất ngờ không kém ai, cô thật sự ngạc nhiên khi được biết đến người tên Vương Khánh Hàn, cô từng nghe qua cái tên này đâu đó nhưng không nhớ rõ lắm.

- Còn trẻ vậy mà nằm trong hội đồng chấm thi sao, nhỏ tuổi hơn mình nữa chứ?

- Chẳng biết cậu ta ra đề như thế nào nữa?

- Nếu cậu ta ra đề chẳng phải quá dễ dàng với chúng ta sao?

- Mới 23 tuổi, chưa có nhiều kinh nghiệm mà ra đề chẳng phải cho đậu hết!

Lời bàn tán xôn xao của các sinh viên vang lên ầm ỉ cả căn phòng không khác gì bầy ong vỡ tổ. Sao họ tự tin quá nhỉ? Có lẽ họ quá khinh thường người ra đề đó chăng? Mà đúng người ra đề trẻ thật, nhưng để xem đề thi như thế nào rồi tính đó là những gì cô nghĩ trong đầu.

- Chúng ta bắt đầu thi thôi.

Đề thì cũng đã phát xong, thời gian làm bài bắt đầu. Giám thị nói giọng nghiêm chỉnh. Ai nấy đều dồn hết sự tập trung dán mắt vào tờ đề, khiến ai cũng ngớ người khi lần đầu tiên thấy một đề thi quá lạ. Đề thi dạng bìa cứng trong suốt chỉ đơn giản có hình một con bươm bướm 3D với dòng chữ IM FINE.

- Đề thi kiểu quái gì vậy? Đây mà gọi test IQ sao?

- Gì? Chẳng có cái gì ngoài cái hình con bươm bướm 3D dưới dạng mật mã với dòng chữ Im fine.

- Tôi muốn chửi thề cái thằng ra đề. Năm nay thi vào OCE sao xui quá vậy trời.

-...

Lời bàn tán xôn xao lại vang lên âm ỉ các khán phòng khi cầm đề thi trên tay. Nét mặt ai nấy trông ỉu xìu, hụt hẫng và thất vọng khi tưởng kiểm tra IQ liên quan đến các con số, hình học ai ngờ lại ra kiểu hình ảnh với dòng chữ không liên quan. Riêng Ti Na không phản ứng gì, ánh mắt vô cùng tập trung vào hình con bươm bướm với dòng chữ Im fine, cô thật sự không hiểu đề thi này là gì.

- Các em im lặng. Đề thi năm nay có nhiều thay đổi so với hai năm trước, chúng tôi sẽ gợi ý cho các bạn. Nội dung trong đề thi đó liên quan đến thông điệp mà chúng tôi muốn truyền tải, hãy liên tưởng tới những gì đã xảy ra trong thời gian gần đây.

Giám thị nói tới đây, các sinh viên đều nhìn vào đề thi của mình mà suy nghĩ. Ti Na chống cầm nhìn cái đề, cô nghĩ kiểu gì cũng không ra. Cái gì xảy ra gần đây mà liên quan tới hình ảnh con bươm bướm này chứ?...Im Fine nghĩa là tôi ổn thì có liên quan gì?... Nếu mà lật ngược nó lại thì thành Save Me nghĩa cứu tôi!... Save me... trong dòng suy nghĩ của Ti Na đang phỏng đoán đủ kiểu, thì bất ngờ cô nhìn thấy ra một điểm sáng gợi ý cho cô, khi cô quơ quơ đề thi và nhận ra mình cầm đề thi bị ngược.

Ti na cầm tờ đề ngay lại và ngồi thẳng người, căng đôi đồng tử ra nhìn, cô nhìn thấy trong đề thi dang bìa cứng 3D có xuất hiện hình ảnh mập mờ của hoa ly trắng khi cô nghiêng đề qua phía ánh sáng. Tại sao lại có hình của bông lily thế nhỉ?... Hoa lily mang ý nghĩa thuần khiết, chưa bị vấy bẩn bởi sự đồϊ ҍạϊ hoặc những thứ không hoàn hảo, hoa ly thể hiện sự hoàn mỹ nhưng cũng là biểu trưng cho cái chết...Bươm bướm cũng mang ý nghĩa chết chóc... Không lẽ, thông điệp ở đây là Tôi phải sống sót, tôi phải tồn tại, hãy cứu lấy tôi. phải không ta, thôi kệ đi, lụi cho rồi...

Cô vội ghi đáp án vào phiếu trả lời ngay khi nghĩ ra sau hơn nửa tiếng đồng hồ mò, căng con mắt nhìn kĩ từng chi tiết trong đề thi. Rồi 1 tiếng đồng cũng trôi qua, tất cả sinh viên đều đem bài lên nộp để chuẩn bị cho bài kiểm tra số 2, nét mặt ai ấy đều cảm mơ hồ và mông lung với cái đề này.

Sau bài thi kiểm tra IQ đầy áp lực, Ti Na cảm thấy buồn nôn vội đi vào phòng vệ sinh đóng sầm cửa lại.

Xào

Tiếng nước dội xuống, trôi đi đống thức ăn trong bụng ra ngoài. Ti Na ôm bụng ngồi phịch lên bệ bồn vệ sinh, cô cảm thấy khó chịu vô cùng vẫn còn cái cảm giác nôn nao, cô nghĩ mình do căng thẳng quá nên mới bị vậy thôi.

Cô ngồi đờ đẫn lấy bộ bài Tây trong túi ra xếp chúng một cách chuyên nghiệp, miệng lẩm bẩm:

- Thật là mông lung...

Miệng thì vừa nói còn tay thì chẻ bài xen lẫn những lá bài vào những vị trí khác nhau một cách nhanh nhạy.

- The Devil, lá bài Tarot... sao lại lọt vào bộ bài Tây này vậy? Lá bài của điềm xấu.

Ti Na bỗng lo lắng khi thấy lá bài này vội đứng dậy mở cửa ra khỏi phòng vệ sinh thì chợt có một chàng trai chạy vào khiến cô giật mình hét lên:

-A....

- Im lặng dùm tôi đi.

Anh ta nắm lấy tay Ti Na nói giọng hớt hãi, vẻ mặt cuống cuồng cả lên nhưng Ti Na đâu chịu để yên mà cứ loi nhoi hét lên và đẩy mạnh anh ta ra:

- Biếи ŧɦái... biếи ŧɦái...

Ti Na sợ hãi miệng không ngừng chửi, liên tục cầm lá bài ném vào người chàng trai đó, ném những đồ vật có ở trên bồn rửa tay, cứ bất chấp ném mặc cho đó là vật gì.

Còn anh chàng kia liên tục ngó ra ngoài xem có ai không vừa chấp tay cầu xin cô gái kia im lặng:

- Tôi xin cô im lặng được không, vài phút thôi mà cũng coi như là cứu tôi rồi đấy.

- Đi ra ngoài ngay, không tôi báo cảnh sát đó...

Phịch... phịch...

Cô ném nguyên cục xà phòng vào người anh ta làm anh ta cũng bực bội mà phải gằn giọng tức tối:

- Cô mà không ngừng tay, tôi sẽ làm cô đau đó.

Mặc kệ anh ta cứ nói, Ti Na vẫn nhắm mắt ném túi bụi rồi một lá bài phi tới chỗ cô. Bỗng dưng cô cảm thấy cơ thể mình thoáng thoáng bất thường rất chi là mát và cô mở mắt ra nhìn lại cơ thể mình, áo sơ mi nửa trên bị rách bươm một đường thẳng lộ cả nội y. Chuyện gì đang xảy ra thế này...

Hai ánh mắt ngây thơ nhìn nhau vô số tội. Anh chàng kia có ý định phi bài vào tay cô gái kia để cô cảm thấy đau mà dừng lại ai ngờ lại như vậy, nhìn thấy hết cả rồi.

A a a a... cả hai cùng hét lên, Ti Na vội lấy tay che lại còn chàng trai đó thì quay mặt đi chỗ khác.

- Mau tìm cậu chủ nhanh lên đi....

Chắc điên quá... anh vò đầu tóc của mình, đi nhanh lại lôi cô gái kia vào phòng vệ sinh chốt cửa lại.

- Làm gì vậy? Anh là ai? Anh muốn gì chứ?

Ti Na khép nép người mình lại.

- Tôi thành thật xin lỗi. Cùng ngồi chút xíu thôi, vài giây là được.

- Cùng gì mà cùng chứ? Chẳng phải bên cạnh có phòng vệ sinh nam sao? Đi mà dùng của các anh!

Anh vội đưa ngón tay lên để ra hiệu cho Ti Na im lặng nhưng cô vẫn vậy vẫn cứ nhoi.

- Tôi hơi vội, vài giây là được mà. Cô khép miệng lại và cùng ngồi chút xíu thôi. Cô hiểu không?

Anh gượng cười trong đau khổ.

- Anh là đồ biếи ŧɦái. Thi suy nghĩ quá thần kinh rồi...

Ti Na chợt nhìn lại khuôn mặt đó có gì gì đó quen quen và cô chợt nhận ra:

- Anh là người nhảy qua bệ cửa sổ rồi hôn tôi đây mà. Cái tên biếи ŧɦái.

Anh vội chấp tay lại cầu xin Ti Na, miệng thì thầm nói không ra hơi, nét mặt cuốn cuồn cứ để ý đến cánh cửa, cái tay không chịu để yên nên đã vô tình đυ.ng vòng một của người con gái.

- Tôi biết. Làm ơn hạ hỏa đi mà...

- Anh đang làm gì vậy...

A tiếng hét thật lớn âm vang cả lên rung động cả trời đất.

Bên ngoài vệ sĩ cũng nháo nhào đi tìm cậu chủ của mình. Quản lý Đại lo lắng không yên, đã vậy điện thoại của ông chủ liên tục reo:

- Trời ạ, cậu chủ thiệt tình... tôi nghe chủ tịch...

- Tìm thấy Khánh Hàn chưa?

- Vẫn chưa, thưa ngài.

- Chỉ có việc giám sát thôi cũng không được là sao hả, lại để nó cải trang như thư sinh trốn thoát thế kia, lỡ có nguy hiểm xảy ra thì sao. Mau tìm nó về, giải quyết công việc ta giao đi.

- Vâng thưa chủ tịch.

Quản lý tắt máy, đứng trước phòng vệ sinh nữ biết là không tiện vô nhưng rồi cũng cho người vào kiểm tra như thế nào đi cùng với nhân viên nữ.

- Mọi người vào đây kiểm tra cùng tôi.

Tiếng những bước chân vào, tiếng chốt cửa những phòng được bật tung ra. Ở đâu đó trong căn phòng, có hai người đang trong trạng im lặng đến nín thở. L*иg ngực cả hai liên tục phập phồng không ngừng.

Ti Na bị bàn tay kia che kín miệng khó chịu đến vô cùng nhưng có điều ánh mắt cô đang dần bị chìm đắm trong vẻ đẹp yêu kiều lãng tử đúng chất thư sinh. Khuôn mặt nét nào ra nét đó, làn da búng ra sữa, đúng làm cô chịu hết nỗi cơ mà. Đã vậy mặt còn sát mặt thế này, làm sao đây ngại quá. Cô không thể rung động như thế được chỉ vì một chút mê trai, vội trấn tỉnh lại. Mặc dù có đánh mắt đi chỗ khác mà vẫn đánh mắt lại nhìn nữa nhưng lần này cô dính trưởng với cái nhìn thẳng của ánh mắt nâu kia.

Làm ơn tha cho tôi, quay đi chỗ khác đi mà, con tim cô sắp nhảy ra ngoài mất rồi....

Cạch...cạch...

- Có ai trong đó không?

Tiếng người phụ nữ nói bên ngoài làm cả hai giật mình.

Chàng trai đó vội ra hiệu cho Ti Na lên tiếng giúp với vẻ mặt tha thiết cần sự giúp đỡ.

Cô biết làm sao giờ, đành phải lên tiếng thôi:

- Dạ có, em đang đi vệ sinh. Có việc gì không ạ?

- Ờ, không có gì đâu. Em đi nhanh đi còn vào thi nữa.

- Vâng thưa cô.

Bên ngoài nhìn nhau lắc đầu rồi rời khỏi.

Cả hai đều thở nhẹ nhõm, Ti Na định lên tiếng chửi một tăng đột nhiên choang, tiếng đồ vật gì đó rơi xuống nền, chàng trai đó lại bịt miệng cô lại, cô theo đà cũng im theo nhìn về phía cửa giống như cả hai có phản ứng hóa học với nhau vậy.

Hai ánh mắt lại nhìn nhau nhưng lần này lại khác, dường như có gì xao động. Anh chàng kia chợt đưa bàn tay lên chạm nhẹ vào khóe mắt Ti Na và dần đưa mặt tiến gần lại mặt cô hơn.

Ti Na thấy mình không thể tự chủ nổi nữa rồi, hai mắt cũng cứ thế mà nhắm lại không hiểu sao.

- Đẹp thật! Nhắm mắt chi vậy?

Chàng trai đó chợt cười khi thấy Ti Na nhắm mắt lại. Ti Na vội mở mắt ra, cô cứ tưởng anh ta sẽ làm gì đó với bờ môi hồng hào của cô ai ngờ. Cô ngại muốn độn thổ vội buông anh ta ra và phân bua:

- Tôi thích thì tôi nhắm thôi.

Chàng trai chợt cười nhạt rồi đẩy cửa đi ra ngoài, mang gọng kính vào để trong thư sinh hơn. Nhưng trong cái vẻ thư sinh đó đang dần hiện lên sắc thái lạnh lùng trên khuôn mặt, ánh mắt theo đó cũng vô hồn sắc lạnh trông thấy.

Ti Na cũng vội đi ra ngoài nhưng nhìn lại cái áo sơ mi của mình nó đã rách không thể mặc vậy mà đi được, cô níu tay chàng trai đó lại.

- Chuyện gì?

- Cởϊ áσ ra.

Ti Na gằn giọng tay nhanh chóng tháo cút áo trên người anh ta ra. Chàng trai chỉ biết gượng cười giữ tay cô lại, lắc đầu nhẹ nhàng nói thay vì vẻ vừa rồi.

- Cái này không được nha...

- Cũng phải được.

Ti Na cứ thế níu kéo phải lôi bằng được cái áo đó ra, hai người dằn co qua lại làm đủ chiêu trò không phân thắng bại. Hành động của cả hai đang gây sự chú ý cho một cô lao công dọn dẹp, làm mà đâu để ý đến ai.

- Hai đứa đây là nơi công cộng mà làm gì vậy hả?

Tiếng cô lao công vang lên cả hai dừng lại nhìn nhau gượng cười, Ti Na cũng có áo mặc còn anh chàng kia thì mình trần, cho dù là đã phân thắng bại nhưng dù gì cũng đã để lại ấn tượng quá đẹp thật sự rất đẹp đối với một người mà cái ấn tượng đẹp đó đối với cả hai mà nói là điều vô cùng xấu hổ.

...

Tiếng loa thông báo reo lên: Chuẩn bị đến giờ thi tiếp theo, các sinh viên nhanh chóng tập trung tại địa điểm thi.

Trong khi các sinh viên khác đều chạy nháo nhào còn Ti Na vẫn bình thản bước đi không cần phải vội. Trong đầu cô đang tua lại đoạn kí ức nào đó.

Ở trong một căn phòng làm việc to lớn của một người đàn ông vô cùng quyền lực trong OCE này, không ai khác chính là ông Lãnh. Một cô gái đang quỳ trước ông ấy cầu xin một chuyện với dáng vẻ thê thảm và đáng thương vô cùng.

- Cảm ơn ngài chủ tịch đã cứu tôi, nhưng cầu xin ngài hãy để cho tôi ở lại đây được không ạ? Tôi không có chỗ nào để đi cả, chỉ cần ngài đồng ý cho tôi ở đây, bảo tôi làm gì cũng được. Tôi cầu xin ngài.

Ông Lãnh đi lại gần cô hơn, vẻ mặt nghiêm nghị có gì đó đáng sợ, khẽ đưa bàn tay nhẹ nhàng nâng cầm cô lên và hỏi:

- Con tên gì? Bao nhiêu tuổi?

- Con tên Ti Na Phan, 20 tuổi.

- Đứng lên đi.

Ông Lãnh đỡ Ti Na đứng dậy rồi đi lại ghế ngồi, hai tay chống lên bàn nhìn kỹ dáng vẻ của Ti Na hơn, ông thầm suy đoán Có dáng vẻ xinh đẹp đặc biệt là đôi mắt màu hổ phách đó nhưng nhìn sâu hơn dường như đang ẩn chứa một bí ẩn rất lớn không nhìn thấy được và một ánh nhìn tuy đẹp nhưng lại nguy hiểm... Không sao, người như vậy chính là người cần tìm...

Ti Na vẫn nhìn ông Lãnh, cô không hiểu tại sao ông ấy lại nhìn cô lâu như thế với ánh mắt rất lạ.

Sau vài phút, ông Lãnh rốt cuộc cũng lên tiếng:

- Được rồi ta sẽ cho con ở lại đây.

Nghe đến đấy, Ti Na vui mừng cả lên, không ngừng nói tiếng cảm ơn:

- Con cảm ơn ngài, cảm ơn nhiều ạ...

- Nhưng...

Đang trong lúc vui mừng thì ông Lãnh lại dập tắt ngay khiến Ti Na phải hỏi lại:

- Sao vậy ạ?

- Ta sẽ cho con ở lại đây nếu con vượt qua kì thi OCE.

- Con cũng nghe qua kì thi này, một kỳ thi rất khó nhưng con sẽ cố gắng.

- Nếu như con đậu kì thi đó, ta sẽ nhận con làm con gái nuôi của ta và làm việc cho ta.

Nghe ông Lãnh nói, Ti Na quá bất ngờ vì quyết định này, cô không thể nào tin đây là sự thật, cứ ngỡ như là mơ mà thôi.

- Nhận con làm con gái nuôi?

- Đúng vậy, còn một việc nữa ta muốn con làm... Lại gần đây...

Ông Lãnh kêu cô đi lại, khẽ nói thầm cho cô nghe một việc gì đó. Cô vừa nghe vừa giãn căng đôi đồng tử tỏ vẻ bất ngờ.

- Con đồng ý chứ?

Ti Na chần chừ rồi cũng gật đầu đồng ý.

Đúng vậy, muốn có cuộc sống tốt phải quyết tâm thôi, Ti Na tự nhủ với bản thân mình, bằng mọi giá cô phải cố gắng vượt qua kỳ thi thôi. Tự nhiên đi được một đoạn, cô lại nhớ tới anh chàng kiêu ngạo kia.Cô nhìn lại áo sơ mi mình mặc, chạm tay vào dòng chữ khâu trên túi áo trái Vương Khánh Hàn, cô thắc mắc và khẽ nói thầm:

- Anh ta là Khánh Hàn nhưng sao hai lần gặp cảm thấy giống như gặp hai người vậy,lúc ở dinh thự lần đầu gặp anh ta với một dáng vẻ đáng thương, lạnh lùng đến tàn khốc nhưng sau lần gặp này lại có dáng vẻ thư sinh, kiêu ngạo thế kia... Thật kì lạ...

Ti Na mang đống dấu chấm hỏi trong đầu nhưng rồi lại vứt nó đi, suy nghĩ chi cho mệt, miệng chửi thầm: Đừng để tôi gặp lại, nếu gặp lại tôi sẽ gϊếŧ chết anh.

Bước vào trong hội trường thi, đông đảo sinh viên đã tập trung đầy đủ ngồi nghe người hướng dẫn nói về bài thi này. Hình thức thi người hướng dẫn chỉ nói vào trong phòng được quy định sẽ biết như thế nào và chỉ nói thêm phần thi của từng thí sinh sẽ được quay trước tiếp lên màn hình cho tất cả mọi người cùng thấy.

Điều này khiến bao sinh viên cảm thấy lo lắng đến đỉnh điểm vì không biết đề như thế nào đã vậy còn cho người khác xem nữa, đúng như lời của tiền bối đi trước không khác một cơn ác mộng.

Trong khi ai cũng tỏ ra lo lắng, cầm tập tài liệu ôn đủ kiểu thì Ti Na bước vào rất bình thản tay còn cầm chai sữa uống ngon lành, ngó nhìn xung quanh với ánh mắt lạ lẫm. Mọi người đổ dồn nhìn cô kể cả những giám thị coi thi xung quanh.

Sao ai cũng nhìn cô thế kia, bộ cô lạ lắm sao hay là do cô mặc áo sơ mi nam, mà cũng bình thường cơ mà? Cô còn nghe thêm lời nói khó hiểu.

- Vô trễ mà còn nghênh nghênh cái mặt, chảnh!

- Nó chảnh nó đâu có biết xấu hổ, nguyên cái hình nóng với trai ầm ầm trên mạng xã hội kia, không xem à.

- Quái, ghê thật, đúng thật đồ con gái dễ dãi. Kinh khủng quá đi!

Mọi lời nói có cả nam và nữ trong một nhóm ngồi ở bàn đầu đều móc xỉa Ti Na.

Họ nói cái gì vậy chứ, cô lộ ảnh nóng với người đàn ông khác sao, không thể nào? Lúc này, Ti Na buộc mình phải lên tiếng:

- Mấy người nói gì vậy hả? Ai tung cảnh nóng lên mạng xã hội chứ?

Ngay sau lời nói đó, cô bắt đầu bị ném đá tơi bời:

- Làm mà không chịu nhận?

- Nhục nhã quá đi à. Có cả ảnh đăng lên màn hình chính kìa tụi bây? Trời ơi, không muốn xem luôn ý, ghê quá...

Một hình ảnh to chành bành đột nhiên xuất hiện trên màn hình chính kia, một cô gái với một người con trai, kẻ trên người dưới, cô gái đó còn cười tươi với vẻ mặt đang sung sướиɠ nhìn vào màn hình có vẻ chụp rất tự nhiên, lộ những bộ phân cơ thể nhạy cảm.

Ti Na hoảng hồn khi nhìn thấy nguyên vẻ mặt của mình trong đó vội quay mặt đi chỗ khác, đứng không vững mà lệch đi một bước chân. Cô cáu chặt tay vào bàn, cô không bao giờ làm chuyện mất mặt như thế bao giờ, là photoshop, photoshop mà thôi. Nhưng mà lần đầu tiên cô đặt chân đến đây cơ mà sao có thể những chuyện như thế xảy ra được mà đây lại là cuộc thi chứ?

Ti Na quay xuống nhóm người bủa vây cô nảy giờ, gằn giọng nói trong sự tức giận:

- Là ai? Là ai đã làm?

- Mình làm chuyện xấu hổ như thế mà không chịu nhận nữa là sao hả, Ti Na?

Giọng nói nhẹ nhàng từ một cô gái gương mặt đẹp sắc xảo bước ra với ánh mắt thú vị nhìn Ti Na từ trên xuống dưới không rời, trên môi nở lên nụ cười nhẹ.

- Nói cô biết luôn ha, tôi là Lan Vy.

- Là cô làm?

- Ùm hủm...

Ti Na không nói gì thêm chỉ nhìn vào Lan Vy, nhìn vào đám bạn của cô ta bằng ánh mắt của sự căm phẫn, ghi nhớ từng khuôn mặt ấy, đặc biệt là cô gái tên Lan Vy kia.

- Thí sinh Ti Na vào phòng thi.

Có thông báo vang lên, Ti Na ngậm ngùi quay mặt đi nhưng không quên trao ánh mắt cay đắng nhìn bọn người đó. Chỉ có điều cô thắc mắc vì sao những người giám thị xung quanh không một ai lên tiếng gỡ bỏ hình ảnh kia xuống, mà vẫn im lặng nhìn còn bộ phận kỹ thuật không một ai xử lý. Một hồi nhìn và suy diễn những thắc mắc thì cô cũng chợt nhận ra một điều rồi nhếch môi cười nhạt.

- Ê nó vẫn cười kìa tụi bây.

Lan Vy đá xéo, miệng cười đểu cợt.

Ngay lúc Ti Na vừa nhấc chân đi thôi là có cả đống bột mì ở trên cao đổ xuống chào đón cô, thêm vào đó là những quả bóng nước đang dội vào người bể bình bịch. Ti Na quay mặt lại nhìn, đón nhận thêm dòng nước màu đỏ lòm chảy khắp người, ướp nhẹp.

- Đã xong. Che bớt đi sự xấu hổ!

Lan Vy cười nhạo, thả cái vỏ bóng nước xuống nền. Cô ta đã cho Ti Na nhận nguyên quả bóng nước thật to chứa đầy nước màu đỏ. Mọi người xung quanh đều đổ dồn về cô để chế giễu, đưa ánh mắt coi thường.

Ti Na chợt cười nhạt, vẻ mặt bình thản quay người bước đi không nói gì thêm, mặc kệ họ nghĩ sao thì nghĩ, cô còn phải lo phần thi của mình.

Cô vừa rời khỏi, quản lý Đại đi vào vẻ mặt nghiêm túc lên tiếng:

- Các cô cậu làm hơi quá rồi đấy, cuộc thi chứ không phải tạo scandal, thử thách chứ không phải dè bỉu người khác như vậy.

- Nhưng quản lý à, thì đó cũng là thử thách đánh đòn tâm lý người ta đấy thôi.

Lan Vy vội phân bua đương nhiên nhóm thanh niên nữ tú đồng hương của cô ta sẽ ùa theo.

- Đừng cậy mình quyền thế có kinh nghiệm, là tiền bối khóa trước mà hạ gục đàn em chuẩn bị tiến cử vào như thế.

- Thì tôi giỏi, chính vì giỏi nên tôi mới đứng đây để ra đề cho thí sinh. Chú xem ngay cả cậu thiếu gia Khánh Hàn gì đó cũng đâu bằng tôi. Tôi chỉ 21 tuổi thôi, vừa xinh đẹp vừa có tài, chứ đâu như ai kia già mà còn lắm lời...

Quản lý Đại nói câu nào Lan Vy nhảy vào nói tới tấp, giọng nói mỉa mai chanh chua nghe đến phát hờn. Cô vốn nổi tiếng là người có tài, thi đậu kì thi OCE chỉ mới 19 tuổi với điểm số cao nhất 200/200 điểm và là người đầu tiên trong lịch sử kì thi OCE có số điểm tuyệt đối đến nay chưa ai thay thế. Chính vì thế cô luôn là người được coi trọng, nên mới có tính tình nóng nảy, tự cao tự đại. Không muốn ai vượt qua mình, chỉ cần có ai trội hơn bằng mọi cách phải hạ thủ kể cả nghiêng về sắc đẹp thì cô cũng phải là nhất.

Nghe Lan Vy nói như vậy, quản lý Đại khó chịu cũng im lặng không biết nói gì, ông chỉ biết con nhỏ này là một bình hoa di động bất tài chứ có tài gì, ai đời thuở ra cái đề lung tung vớ vẩn thế kia. Chỉ muốn đạp người ta đi xuống thì nói cho rồi, còn đứng đó văn minh cao thượng cho ta đây là giỏi. Ông bỉu môi.

- Sao không nói nữa đi hả... chú muốn làm ảnh nóng như thế không hả, vui lắm.

Lan Vy vừa nói vừa cười khúc khích.

- Cái cô này....

Quản lý Đại đang định cho Lan Vy cái bạt tai thì ngay lập tức dừng lại vì có người ngăn cản. Nhóm vệ sĩ đều cúi đầu lịch sự chào một người.

- Cậu chủ Khánh Hàn, cậu đi đâu vậy hả?

Khánh Hàn bước ra với vẻ mặt thư sinh khiến bao người đắm đuối vì quá đẹp, đã vậy còn đeo gọng kính, cách ăn mặc khá giống người đang đi học khiến người ta lầm tưởng là chàng trai 20 mà thôi. Ai cũng ngỡ ngàng, mắt chữ A, miệng chữ O đâu ai ngờ rằng cậu lại ra cái đề đầu tiên trời ơi đất hỡi như thế.

Hàn đi lại chỗ Lan Vy, môi nhếch lên nụ cười vừa dễ thương nhưng lại có sự giễu cợt trong đó. Lan Vy bỗng chốc bị thu hút bởi ánh mắt ấy, nụ cười ấy, ngơ ngác nhìn nhưng khi Khánh Hàn đi lại, cô lấy lại bình tĩnh mà nở nụ cười để đáp lại đối phương.

Hàn nói giọng trầm thấp, môi cười nhạt:

- Ngu quá mất khôn đấy!

Nói rồi, Hàn bước đi đến phòng thi. Câu nói làm Lan Vy ngớ người, mọi người xung quanh cũng câm nín.

- Cậu...

- Mà này, thử thách bôi nhọ kia e là một điềm xấu. Không chết thì cũng gãy tay, gãy chân, mặt mũi biến dạng sưng tấy lên... Chậc, thật là tệ quá đi!

Chưa xong, Hàn còn quay lại nói tiếp vẫn là nụ cười ấy, nụ cười khiến người ta có cảm giác sợ và liên tưởng đến một điều tồi tệ, anh còn rãi thêm những cánh hoa ly trắng xuống dưới nền rồi mới rời đi. Để lại nhiều ánh mắt e dè, lo lắng.