Níu Giữ

Chương 20

Thẩm Đường ngăn không cho mình nhớ lại chuyện xưa, cô trả lời bình luận của cô nhóc: Cám ơn em, chúc em và anh trai em sinh nhật vui vẻ. *bắn tim*

Cô đặt điện thoại xuống, tựa lên lan can lơ đãng nhấm nháp chút rượu vang.

Đến khi ly rượu cạn đáy đã là chuyện của nửa tiếng sau, Thẩm Đường quay về phòng rót thêm một ít.

Ngoài ban công khá lạnh, cô bèn đến phòng để quần áo tìm một cái áo măng tô của Tưởng Thành Duật mặc vào.

Có lẽ là do tâm lý nên cô luôn cảm thấy đồ của anh ấm hơn đồ của cô.

Thẩm Đường chưa ra đến ban công thì điện thoại đã đổ chuông, cô vội cất bước sang bên đó, là chị Lỵ gọi đến.

“Đường Đường, em nhanh chạy ra ngoài ban công xem màn hình quảng cáo đối diện bờ sông đi!”

Thẩm Đường ngẩng đầu lên, cô bỗng ngớ người.

Hình ảnh của cô được xuất hiện trên màn hình quảng cáo khổng lồ kia, là tấm ảnh cô ngoái đầu tìm người đã từng được lên hot search cách đây mấy ngày. Khi ấy, cô quay đầu tìm Ôn Địch khi đang đi thảm đỏ, và khoảnh khoắc đó đã được phóng viên chụp lại.

Trên màn hình quảng cáo, ngoại trừ tấm ảnh đó của cô còn có thêm một lời chúc kèm theo ở bên dưới, [Thẩm Đường, chúc mừng năm mới.]

Chị Lỵ xuýt xoa, “Tưởng Thành Duật tốt với em thật đó, có phải anh ta lại tặng quà kỉ niệm ba năm cho em không? Mà em cũng phải sửa lại cái tính xấu của mình đi.”

Bọn họ đều nghĩ đây là món quà bất ngờ Tưởng Thành Duật dành cho Thẩm Đường.

Không chờ cô đáp lại, không biết trợ lý và chị Lỵ đang nói gì ở bên kia, cô không nghe rõ.

Giọng nói gấp gáp kèm theo hớn hở của chị Lỵ lại truyền đến, “Không chỉ mỗi Thượng Hải, mà cả màn hình quảng cáo ở Quảng trường Thời Đại tại New York, và tại tháp Dubai đều xuất hiện lời chúc mừng giống nhau.”

“…” Thẩm Đường vuốt tóc, như đang ở trong mộng, “Mọi người chắc chắn là Tưởng Thành Duật chứ?”

Chị Lỵ chớp mắt, không chắc chắn nên hỏi lại, “Ngoại trừ anh ta ra thì còn có thể là ai chứ?”

Đúng vậy, ngoại trừ anh chịu vung tiền vì cô thì còn ai nhớ đến cô nữa đâu?

Thẩm Đường cúp điện thoại, bình tĩnh nhìn sang màn hình quảng cáo đối diện bờ sông.

Điện thoại lại rung lên, một người bạn đang ở nước ngoài của cô gửi tin nhắn đến.

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Em sợ anh nhớ em nên đưa ảnh em lên thẳng Quảng trường Thời Đại luôn hả? Anh biết là em đẹp rồi, nhưng cũng phải khiêm tốn một tí chứ.]

Lệch múi giờ, bên kia đang là sáng sớm.

Thẩm Đường, [Sao anh dậy sớm thế?]

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Nhiều tiền quá mà không biết xài thế nào, buồn quá nên giật mình thức giấc.]

Thẩm Đường im lặng gửi một meme khinh bỉ sang.

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Công ty em định để em tiến ra thị trường quốc tế nên tạo nhiệt cho em từ sớm hả?]

Thẩm Đường, [Em không có dã tâm lớn vậy.]

Cô lôi anh ta ra trêu, [Nhưng mà đời thì không biết trước được chữ ngờ, không phải anh buồn vì không biết tiêu tiền thế nào à, cứ quăng vào mặt em là được.]

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Miễn bàn. Em đến Manhattan đi, dù em tiêu tiền của anh như nước anh cũng không có ý kiến, còn chuyện khác thì em đừng có mà mơ. Lúc trước anh đã không đồng ý việc em tiến vào showbiz rồi. Nếu không phải Hà Sở Nghiêu chiều theo ý em, thì bây giờ em đâu cần phải cắn răng chịu đựng ba cái tin đồn nhảm nhí ở trên mạng chứ. Em thấy có đáng không, chứ anh thì thấy không đáng chút nào.]

Thẩm Đường, [Có đáng hay không thì chuyện cũng đã rồi.]

Nhưng cô không hối hận.

Nếu cô không tiến vào showbiz, có lẽ cô sẽ định cư ở nước ngoài, như thế sẽ không gặp được Tưởng Thành Duật. Cũng có thể gặp được, nhưng nói không chừng lúc ấy anh đã có người khác kề bên.

Lúc cô học cấp ba, sang Anh du học là ý của ông ngoại. Ông ấy mong cô sau khi học xong thì cứ định cư ở nước ngoài chứ đừng về nước. Mọi chuyện học hành và sinh hoạt của cô ở London đều do nhà họ Hà sắp xếp.

Nhà họ Hà và ông ngoại cô là bạn bè thân thiết với nhau, việc làm ăn của bọn họ chủ yếu ở Âu Mỹ, còn gia đình lại ở London.

Cô không thích người nhà họ Hà, nhưng Hà Sở Nghiêu là ngoại lệ.

Sự cảm thông của anh ấy đối với cô là thiện ý.

Sau khi tốt nghiệp đại học, cô muốn vào giới giải trí, Hà Sở Nghiêu đã giúp cô giấu  người nhà của anh ấy và ông ngoại của cô.

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Đường Đường, em nghe anh khuyên một câu, đừng lấy cuộc đời của mình để hủy diệt người khác, em không có lời đâu. Nếu em không muốn quay về London, thế thì đến Manhattan đi, anh cho em tùy ý chọn mấy chai rượu vang mà anh đã giấu kia, nếu em thích, anh sẽ từ bỏ những thứ mà anh yêu thích.”

Thẩm Đường không muốn trò chuyện sâu thêm, [Anh xem ảnh của em đi.]

Lãng tử lưu lạc trên chiếc giường đôi, [Quảng cáo kéo dài đến hai mươi phút mới kết thúc. Nếu không phải công ty em thử nghiệm để lót đường cho em, vậy thì là ai mà dám chi mạnh tay đến thế?]

Thẩm Đường cũng không chắc có phải là Tưởng Thành Duật hay không, cô đành đáp lại, [Không biết nữa.]

Trong lúc bọn họ đang suy đoán xem là ai lại dám chi mạnh như thế, thì lúc này, nhà họ Trữ bên kia đang vì đoạn quảng kia mà gà bay chó sủa.

Nhóm người giúp việc đều cúi gằm mặt, không ai dám thở mạnh, thỉnh thoảng lại lướt nhìn Trữ Tiêu Duyệt, ngoại trừ thông cảm ra, bọn họ cũng bất lực.

“Trữ Tiêu Duyệt, con điên rồi có phải không? Đó là do ông ngoại dùng tiền tìm người chúc mừng sinh nhật tuổi hai mươi cho con và anh trai, không phải để con lấy ra chúc mừng cho minh tinh này nọ!”

Tiêu Chân mặc kệ hình tượng, hét lớn.

Trữ Tiêu Duyệt không phục, “Ước nguyện sinh nhật của con chính là mong Thẩm Đường…”

“Em bớt cãi lại mẹ đi.” Trữ Tiêu Khoát đừng bên cạnh kéo cô nhóc một cái, ra dấu không được chọc giận mẹ.

Tiêu Chân giận đến mức đầu như muốn nổ tung, dù cố xoa cỡ nào vẫn thấy đau.

Trái tim của bà cũng bắt đầu đau âm ỉ, bà híp mắt, “Trữ Tiêu Duyệt, con còn dám lý luận nữa hả?”

Trữ Tiêu Duyệt không cam lòng, chỉ là một đoạn quảng cáo chúc mừng hai mươi phút thôi mà, anh trai cô cũng đã đồng ý rồi. Trước đó anh ấy còn nói, chúc mừng sinh nhật làm gì phải đồng bộ chúc mừng, phí tiền.”

Cô cũng thấy thế.

Nhưng ông ngoại đã tìm người làm, tiền bạc cũng đã thanh toán xong, cô nghĩ nếu thế thì chi bằng tặng lại cho Thẩm Đường. Thẩm Đường là minh tinh, chị ấy hẳn sẽ cần những lời chúc mừng hoành tráng này hơn là cô.

Hơn nữa, Thẩm Đường chưa bao giờ đón sinh nhật cả. Nghe nói sau khi ba mẹ chị ấy li hôn đều đã có gia đình riêng, chỉ có chị ấy và ông nội sống với nhau.

Cô thấy Thẩm Đường thật đáng thương, dù ánh sao có sáng chói cỡ nào thì trong lòng cũng rất khát khao có một gia đình.

Còn cô thì không thiếu thứ gì, hôm nay khi ước nguyện, cô đã ước Thẩm Đường sẽ càng ngày càng hạnh phúc.

Không ngờ Thẩm Đường bỏ bê Weibo đã lâu chưa đăng gì, thế mà hôm nay chị ấy lại đăng ảnh tự sướиɠ của mình lên. Hơn nữa, cô nhắn tin cho Thẩm Đường, chị ấy còn trả lời lại.

Cô tặng lời chúc năm mới cho Thẩm Đường, và cũng đã nhận được lời chúc mừng sinh nhật của chị ấy.

Chuyện này không phải rất tốt sao.

Chả hiểu sao mẹ lại giận đến thế.

“Trữ Tiêu Duyệt, con càng lúc càng làm càn, theo đuổi idol đến mức quên mất tên họ mình là gì luôn rồi.” Tiêu Chân cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, bà chỉ lên trên lầu, “Quay về phòng tự kiểm điểm đi, đêm ca nhạc chào năm mới ngày mai con phải ngoan ngoãn ở nhà, không được đi đâu hết.”

“Dựa vào đâu chứ!”

“Dựa vào mẹ là mẹ của con!”

Đôi mắt Trữ Tiêu Duyệt đỏ hoe, trống ngực đập thình thịch.

“Được rồi, em lên lầu trước đi.” Trữ Tieu Khoát nháy mắt với em gái.

Trư Tiêu Duyệt vẫn đứng yên đó không nhúc nhích, cô lại nói với mẹ, “Con không quên mất tên họ của mình, con chỉ đơn thuần hâm mộ một người mà thôi.”

Tiêu Chân đang nóng nên nói không lựa lời, “Đầu con bị hỏng à! Nó có gì đáng để con hâm mộ?”

“Chị ấy tốt nghiệp Trường kinh doanh Saïd*, chỉ nhiêu đây thôi đã đủ khiến con hâm mộ chị ấy rồi.”

*Là trường kinh doanh của Đại học Oxford, được đặt theo tên của tỷ phú Syria-Saudi Wapid Said

“Cũng chỉ là Trường kinh doanh Saïd thôi mà, con chỉ có chút tiền đồ này thôi hả?”

“Ồ.”

Trữ Tiêu Duyệt bật cười giễu cợt, cô phát hiện ra mình và mẹ không thể nào hiểu nhau được, “Từ khi nào mà Saïd lại trở nên không đáng giá một đồng ở trong mắt mẹ thế? Mẹ à, mẹ có thể đừng khinh người quá đáng như thế mà hãy tôn trọng người khác có được không?”

Tiêu Chân híp mắt, đưa tay xoa huyệt thái dương.

Bà như mất hết sức lực, phất tay để con trai đưa con gái lên lầu, bây giờ bà không muốn nhìn thấy ai hết.

Tiêu Chân nào quan tâm quảng cáo chúc mừng ai, đối với bà thì như nhau cả, đứa nào cũng là con của mình. Nhưng bà không dám đối mặt với Thẩm Đường, không muốn đế người khác biết, đặt biệt là nhóm bạn trong giới thượng lưu biết bà từng có một khoảng thời gian hoang đường ở tuổi hai mươi.

Trình độ học vấn của Thẩm Đường chưa từng được công khai, hai năm gần đây cô mới dần nổi tiếng, vì thế cư dân mạng không để ý đến trình độ của cô. Có lẽ ngay cả công ty quản lý cũng không biết cô từng học đại học nào.

Trữ Tiêu Duyệt ấy vậy mà lại biết, có lẽ trong lúc du học con bé biết được thông qua bạn bè của Thẩm Đường.

Trữ Tiêu Duyệt thích minh tinh nào cũng được, sao cứ phải đâm đầu đi thích Thẩm Đường kia chứ?

Bà không mong con gái tìm hiểu Thẩm Đường quá sâu, ngộ nhỡ có ngày con bé phát hiện thân thế của Thẩm Đường.

Bà không cho phép quá khứ phá hủy mọi thứ của hiện tại.



“Không phải là anh à?” Thẩm Đường ngạc nhiên.

Tưởng Thành Duật lặp lại lần nữa, “Không phải quà tặng bất ngờ của anh.” Anh thừa nhận mình không lãng mạn như thế, chưa từng nghĩ đến chuyện chúc mừng năm mới trên ba địa điểm nổi tiếng toàn thế giới.

Nhưng có thể chạy quảng cáo chúc mừng hai mươi phút từ Thượng hải, Dubai và New York cùng lúc, ngoại trừ có tiền còn phải có quan hệ để sắp xếp thời gian vừa khít như thế.

Anh nói, “Anh đang tra, sắp có kết quả rồi.”

Thẩm Đường không đoán ra được là ai, ngoài ban công quá lạnh, cô bèn quay về phòng.

Trong phòng có mở hệ thống sưởi, nên cô cởϊ áσ khoác ra, tò mò hỏi anh, “Sao lần này anh lại để tâm đến chuyện của em thế?”

“Xem thử xem tình địch của anh là ai? Anh phải nói cho anh ta biết, bạn trai của em là anh, để anh ta biết khó mà lui.”

Cũng là do lòng chiếm hữu của đàn ông gây chuyện. Thẩm Đường rót một ly nước ấm, tựa vào sofa vừa uống vừa hỏi anh, “Anh đang ở nhà hay ở công ty?”

“Anh đang xã giao ở bên ngoài.” Tưởng Thành Duật vẫn còn đang trong bữa tiệc, uống được một nửa thì rời đi gọi điện thoại với cô đến bây giờ.

Chân Thẩm Đường bị lạnh, cô kéo áo khoác tới đắp lên chân mình,

“Em đang ở trường quay hay đã về khách sạn rồi?” Tưởng Thành Duật hỏi.

“Ngày mai có chương trình đón giao thừa, bây giờ em đang ở Thượng Hải, ở trong căn hộ của anh đây.” Cô nhấp một ngụm nước ấm, “Em đang giẫm lên áo khoác của anh.” Dứt lời, cô dùng sức đạp mạnh một cái.

“…” Tưởng Thành Duật bật cười bất đắc dĩ.

Đúng lúc này, thư ký bước nhanh đến, chuyện Tưởng Thành Duật vừa giao lúc nãy đã được điều tra rõ ràng.

Biết sếp mình đang gọi điện thoại nên thư ký đã in sẵn tài liệu.

“Tưởng tổng.” Thư ký mở tài liệu ra đưa cho anh.

Tưởng Thành Duật nói với điện thoại, “Em chờ chút, anh xem tài liệu đã.”

Ánh đèn trên hành lang đủ sáng để đọc rõ từng chữ trên mặt giấy.

Tưởng Thành Duật đặt kẹp tài liệu lên bậu cửa sổ, đưa tay mượn bút của thư ký, sau đó viết xuống phần giấy trắng: Thay tôi cám ơn chủ tịch Tiêu, sẵn sàng giới thiệu cho ông ấy một hạng mục khác.

Thư ký hiểu ra, sếp đang muốn thay Thẩm Đường trả lại phần ân tình phát quảng cáo chúc mừng kia cho chủ tịch Tiêu.

Tưởng Thành Duật trả bút và tập tài liệu lại cho thư ký, anh nhìn điện thoại, cuộc trò chuyện vẫn còn đang tiếp tục, “Còn đang giẫm áo anh hả?”

Thẩm Đường, “Ừ.”

Tưởng Thành Duật quay lại chuyện chính, “Anh đã điều tra ra người gửi lời chúc mừng cho em rồi. Là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu, Trữ Tiêu Duyệt, tên tiếng anh là Candy. Cô bé đang du học ở nước ngoài, lễ Giáng sinh này được nghỉ nên về nước. Người nhà đúng lúc chuẩn bị chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi cho cô nhóc và anh trai. Đây là quà sinh nhật chủ tịch Tiêu chuẩn bị cho cháu ngoại, Trữ Tiêu Duyệt lại mượn hoa hiến Phật.”

Tay Thẩm Đường trượt một cái, nước trong ly suýt nữa hất lên ghế sofa.

Trữ Tiêu Duyệt hóa ra là fan của cô, lại còn dành điều ước nguyện vào ngày sinh nhật của mình cho cô.

Tưởng Thành Duật thấy cô không nói gì, “Thẩm Đường?”

“Em đây. Em nhớ ra rồi.” Thẩm Đường ra vẻ như không có chuyện gì, “Buổi tối cô nhóc này có nhắn tin trên Weibo cho em, tài khoản của cô bé là Candy chính là tôi, không ngờ cô bé lại là cháu ngoại của chủ tịch Tiêu, là em họ của Trữ Nhiễm.

Cô hoàn toàn không ngờ đến, em gái cùng mẹ khác cha này của mình lại là một cô bé ấm áp như thế.

Tưởng Thành Duật, “Anh đã giải quyết giúp em rồi, ngoại trừ tấm lòng của cô nhóc ấy ra, những chuyện khác em không cần phải để trong lòng.”

Thẩm Đường không biết phải cám ơn anh làm sao cho hết, chờ đến Tết âm lịch, cô cũng sẽ tặng anh một món quà bất ngờ.

“Trước Tết anh bận nên có thể sẽ không gặp nhau được.” Tưởng Thành Duật ngừng lại một chút, “Nếu em rảnh thì về nhà nhé.”

Anh nói về nhà, chính là căn biệt thự ở Bắc Kinh của anh.

Anh bảo chỗ đó là nhà của họ.

Thẩm Đường nhận ra, người thay đổi không phải là Tưởng Thành Duật, mà chính là cô.

Trong ba năm qua, anh vẫn giống như trước, không ngần ngại bày tỏ sự yêu thích của mình đối với cô, quan tâm cô, những bất ngờ và những món quà tặng cô đều được anh cẩn thận lựa chọn. Làm bạn trai, Tưởng Thành Duật quả thật là một anh người yêu không chê vào đâu được.

Là do cô đã thay đổi.

Vì đã hãm sâu vào đó, thế nên làm thế nào cũng cảm thấy không đủ.

Muốn có tình yêu của anh, muốn có hôn nhân của anh, muốn một đời một kiếp ở bên anh.