Sau Khi Mất Trí Nhớ Nhận Sai Lão Công

Chương 2


Tại phòng hóa trang, Hạ Giáng nhắm mắt lại để cho chuyên viên trang điểm bổ trang, môi mỏng mím lại, mặt không chút biểu tình, ngay đỉnh chân mày còn đọng chút bọt nước nhỏ tựa như sương, lung lay không muốn rơi xuống.

"Trương Dao Dao dứt khoát đổi tên lại thành Trương Bịa Đặt đi, trước kia cậu đưa áo khoác giúp đỡ cô ta là do lễ phép thôi, nay cô ta lại gửi cho cậu hẳn hai cái kịch bản lăng xê”

Lâm Lâm - Người đại diện phụ trách mọi việc lớn nhỏ trong phòng làm việc Hạ Giáng, hiện tại không thường xuyên đi theo Hạ Giáng. Tuy nhiên, lần này anh lại quay phim ở vùng biển, nơi đầu gió sóng lớn cũng không phải là nói giỡn chơi, nàng không yên tâm nên cũng đi theo.

Lâm Lâm nhìn Hạ Giáng: "Cái này cũng xử lý lạnh?"

"Tùy ý." Hạ Giáng mắt cũng không nâng, mở điện thoại trong tay lên, vừa lúc này nhảy ra thông báo kịch bản. Trong mắt anh nhiều thêm hai phần hàn ý, ngước mắt lên giống như có ánh đao và bóng kiếm xẹt qua, nhưng rốt cuộc lại chưa nói gì.

Nam trợ lý mới tới Tiểu Bắc thấy thế, cảm khái mà nói với nữ trợ lý Thái Mẫn Mẫn: "Tôi cảm thấy lão bản của chúng ta tính tình khá tốt a."

Bị lôi kéo cọ nhiệt độ lăng xê, ảnh cũng không giận. Vậy mà trước khi nhậm chức, Lâm tỷ còn cố ý cường điệu Hạ Giáng tính tình kém, tại thời điểm ảnh nổi giận cần bảo trì an tĩnh là được.

Thái Mẫn Mẫn thở dài: "Trước kia không phải là như vậy."

Hạ Giáng trước kia là người chú trọng trong sạch, bất luận là cái gì tai tiếng, lăng xê manh mối đều bị gϊếŧ chết từ trong nôi, phòng làm việc của bọn họ có nhiệm vụ chính là nhìn chằm chằm các vị nữ minh tinh tác quái.

Sau lại không biết như thế nào, Hạ Giáng đối với các tin tức này nọ đều không sao cả, nữ minh tinh phát thông báo cái gì, mở một con mắt nhắm một con mắt, tiểu đánh tiểu nháo tùy họ.

Lại thêm có Lâm tỷ nhìn chằm chằm ở đó, người khác cũng không dám quá bát nháo.

Có một lần, một account marketing lan truyền hình ảnh không rõ của Hạ Giáng với một nữ ca sĩ cùng ra vào tiểu khu chung giờ, Lâm tỷ còn chưa có phát hỏa, Hạ Giáng đã trực tiếp đăng trên Weibo “Chờ nhận thông báo”.

Không đến hai giờ, account marketing kia liền ghi lại video xin lỗi, khóc lóc thảm thiết nói chính mình tham tiền làm bậy.

Màn hình di động tắt đi một giây lại sáng lên, phân biệt thu được một hình ảnh cùng tin nhắn.

Hạ Giáng nhìn tin nhắn "Lão công" cùng "Bệnh viện", nhăn mày, phản ứng đầu tiên là nhắn nhầm rồi.

Anh cầm lấy di động, đang định nhắn lại "Ngươi nhắn nhầm rồi", thì màn hình khóa vân tay mở ra trong nháy mắt, một hình ảnh tự chụp nhảy ra.

Trên ảnh, một thanh niên đầu quấn băng gạc, mặt mày gục xuống, nhu nhược đáng thương, một đôi mắt đen bóng ngập nước, giống như một chú chó con không biết đường về nhà.

Thương Cảnh!

Hạ Giáng không chút để ý mà ánh mắt chợt sắc bén lên, như là liệp báo nhìn trúng con mồi, toàn thân cơ bắp căng chặt, chính anh cũng chưa ý thức được mưa gió sắp đến.

Ngón tay cầm di động trở nên trắng bệch, Hạ Giáng đem hết sức lực mới làm cho chính mình bình tĩnh lại.

Đừng phản ứng.

Phản ứng mình liền thua.

Thương Cảnh kêu mình là lão công? Mặt trời mọc từ hướng Tây.

Nhưng ảnh chụp băng gạc lại làm Hạ Giáng thấy đau đớn, anh giống như tượng điêu khắc cứng đờ ba giây, lạnh lùng mà trả lời: "Lại đùa giỡn cái trò gì đây?"

Bị thương biết tìm mình? Tìm mình để làm gì? Cho dù hiện tại mình đang ở biển cũng không thể nào quản được chuyện ở bên kia bờ Thái Bình Dương.

Phiêu dương quá hải chuyện một chuyện quá ngu xuẩn, làm một lần là đủ rồi.

"Em đùa giỡn? ?"

Thương Cảnh đọc tin nhắn mà không thể tưởng tượng nổi, trong nhật ký "hắn" cho tới bây giờ chưa từng chơi tiết mục một khóc hai nháo ba thắt cổ, thanh thanh bạch bạch lại nhận được phỏng đoán ác ý như vậy?

Tức chết đi thôi, còn nói mình giả bộ bị thương ở đầu, chuyện này sao có thể lấy ra đùa giỡn?

Mình tuyệt đối là mắt mù mới gả cho một tên đại **! ! !

Thương Cảnh phẫn nộ tột đỉnh, thiếu chút nữa liền muốn gọi điện thoại đến chửi ầm lên, cũng may là có trăm vạn phí chữa bệnh ngăn trở hắn lại.

Vì biểu hiện chính mình thật sự bị thương, cậu thật cẩn thận đẩy ra một chút băng gạc, lộ ra chút đỉnh đầu chảy máu, đau đến nhe răng trợn mắt.

Chụp ảnh, gửi đi.

Lại cảm giác vẫn chưa đủ, bình tâm tĩnh khí đem giày thể thao màu trắng đang bị dính máu cũng chụp gửi đi luôn.

Thù này cậu nhớ kỹ.

Nhất định phải báo.

Tại phòng hóa trang, Hạ Giáng đã hồi phục lại, cũng không cảm thấy mình nhắn tin ác ý, ngón tay tự động phóng to ảnh chụp lên, chờ tới khi ý thức được chính mình cư nhiên muốn nhìn rõ hình ảnh của Thương Cảnh, lại dâng lên một trận buồn bực.

Lặp lại hai lần, Hạ Giáng bỗng nhiên bị nhãn hiệu phía sau lưng giường Thương Cảnh hấp dẫn.

Anh nhanh chóng phóng to ảnh chụp, mặt trên văn tự hoành bình dựng thẳng, mơ hồ cũng có thể nhìn ra là chữ Hán.

Này có nghĩa Thương Cảnh hiện tại ở bệnh viện trong nước!

Thương Cảnh cậu. . . . . . Về nước.

Cùng thời gian, hai ảnh chụp bị thương càng thêm rõ ràng truyền đến, sau lưng Hạ Giáng rịn ra một tầng mồ hôi lạnh.

Anh lập tức hồi đáp: "Ở đâu?"

Thương Cảnh vừa mới hỏi rõ ràng vị trí bệnh viện: "Bệnh viện Nhân Dân 2 Thành phố S."

Bệnh viện Nhân Dân 2, cách phim trường đại khái nửa giờ xe chạy.

Hạ Giáng cầm lấy di động cùng chìa khóa xe, đứng lên: "Tôi xin nghỉ đi ra ngoài một giờ."

"Đạo diễn không cho nghỉ."

"Vậy cứ tính là tôi bỏ bê công việc."

"Ai cậu ——"

Lâm Lâm cũng thấy được hai chữ "Lão công" ở đầu tin nhắn, nàng nháy mắt nhớ tới vị trợ lí bị khai trừ trước đây, bởi vì điều tra ra hắn đầu cơ trục lợi tin tức trên điện thoại cá nhân Hạ Giáng cấp cho fan.

Nhưng sau đó lại không thấy bị ai quấy rầy, Hạ Giáng cũng ngại đổi số phiền toái, liền không có xử lý.

Lâm Lâm bước nhanh đuổi kịp Hạ Giáng: "Cậu muốn đi đâu, vừa rồi là fan gửi tin nhắn cho cậu sao? Để tôi tới xử lý."

"Không phải fan." Hạ Giáng mở cửa xe Porsche, "Tôi đi bệnh viện đón một người . . . . . bằng hữu."

Lâm Lâm đè cửa xe Hạ Giáng lại: "Lên xe của tôi đi. Nhìn sắc mặt này của cậu, không biết còn cho rằng lão bà của cậu sắp sinh."

Hạ Giáng nhớ tới hai chữ "Lão công" trên tin nhắn kia, nhất thời trầm mặc, qua một lát, hắn bấm một dãy số, "Tôn bí thư, giúp tôi tra tin tức nhập cảnh của một người."

Mười phút sau, Tôn bí thư gửi lại: "Thương Cảnh, ba ngày trước từ nước Mỹ đến Trung Quốc, nhập cảnh tại thành phố S."

Hạ Giáng nhắm mắt, về nước ba ngày trước.

Nếu không xảy tai nạn giao thông, có phải hay không căn bản sẽ không liên hệ mình?

Xảy ra tai nạn giao thông không có ai chiếu cố, mới biết kêu lão công?

Mình hiếm lạ lắm à?

Trên đường đi đến bệnh viện, Hạ Giáng mới biết đến sáng hôm nay xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng, trên mạng có vô số hình ảnh xảy ra nơi hiện trường tai nạn, tính ra Thương Cảnh vẫn may mắn, còn thanh tỉnh mà liên hệ anh - "Bạn trai cũ" .

Hạ Giáng đè đè huyệt Thái Dương, đều đã mau qua ba năm.

Lái xe được mười phút, Hạ Giáng thoáng bình tĩnh lại.

Chỉ cần Thương Cảnh ra vẻ đáng thương, anh liền một đầu nhiệt huyết mà đυ.ng phải tường nam, như vậy không khỏi quá chật vật.

"Không đi." Hạ Giáng thình lình mở miệng.

Lâm Lâm từ kính chiếu hậu nhìn thoáng qua Hạ Giáng lạnh lùng thần sắc, thức thời không hỏi nhiều, tính toán quẹo trái quay đầu.

Bánh xe chuẩn bị chuyển làn, thình lình lại truyền đến một tiếng: "Quay đầu làm gì?"

Lâm Lâm: "? ? ?"

Tình cảm nội tâm cậu đang ở giai đoạn đánh cờ a.

Hạ Giáng nắm chặt di động, trên màn hình vẫn là ảnh chụp Thương Cảnh.

Anh nhìn chằm chằm miệng vết thương Thương Cảnh trong chốc lát, ánh mắt hơi trầm xuống.

Là mình ba năm trước đây buông tay quá dễ dàng, làm cho Thương Cảnh tức giận?

Hạ Giáng ấn tắt màn hình di động, nhắm mắt lại.

Đã đưa tới trước cửa, vậy cũng đừng trách mình

đặt ở bên người làm cho hả giận.

Tiến vào bãi đỗ xe, Hạ Giáng đeo khẩu trang cùng mũ lưỡi trai, trực tiếp ấn tầng một thang máy.

Khắp nơi trong bệnh viện đều là mang khẩu trang chữa bệnh và chăm sóc, lo lắng cho người bệnh, Hạ Giáng ăn mặc như vậy không tính là đặc thù, thực nhanh anh liền hỏi được địa điểm bố trí người bị thương trong vụ tai nạn giao thông.

Ở giữa khung cảnh ồn ào, Hạ Giáng ánh mắt tinh chuẩn nhanh chóng xác định được cái giường giản dị trong góc phòng.

Thương Cảnh ngồi ôm đầu gối, băng gạc quấn nhiều tầng lên khuôn mặt trắng nõn đã nhỏ càng thêm nhỏ, cằm gầy nhỏ gác lên trên đầu gối, mắt liên tục chớp chớp, lông mi dài đen nhánh che khuất con ngươi, không biết đang suy nghĩ cái gì. Bàn chân trắng nhỏ đè trên ga giường màu xanh, nhìn như búp bê sứ yếu ớt.

Tai nạn giao thông đã trôi qua mấy giờ, tất cả mọi người đều đã liên hệ được với người nhà, chỉ có Thương Cảnh còn lẻ loi ngồi một mình, cùng với chung quanh ồn ào không hợp nhau.

Hạ Giáng nhéo nhéo mũi, một bên cảnh giác chính mình yêu thương tiểu cẩu không đáng, một bên bước đi qua.

"Người nhà còn chưa tới à?" Đại thúc cách vách nhịn không được hỏi. "Gia trưởng của cháu số điện thoại bao nhiêu, để chú gọi cho, công việc bận rộn đến kiểu gì mà nhi tử xảy ra tai nạn giao thông cũng mặc kệ."

Đại thúc chắc chắn Thương Cảnh còn chưa tốt nghiệp cao trung đâu, vẫn là cái tiểu hài tử.

Thương Cảnh hít hít cái mũi, những lời này của đại thúc chọc trúng bí ẩn trong lòng hắn: "Anh ấy chắc là sắp tới."

Hạ Giáng sắp tới sao?

Thương Cảnh cũng không xác định, rốt cuộc còn chưa xé rách mặt, không thể làm ra kiểu "Anh còn không chịu tới em lập tức liên hệ với phóng viên".

"Xú hỗn đản."

"Mắng ai đó?"

Đè thấp tiếng nói mang theo ba phần từ tính, bảy phần trào phúng, làm người run lên.

Thương Cảnh lỗ tai vừa động, bỗng chốc ngẩng đầu lên, cùng Hạ Giáng bốn mắt nhìn nhau.

Cho dù đối phương chỉ lộ ra một đôi mắt, nhưng Thương Cảnh vẫn nhận ra anh chính là Hạ Giáng!

Trong phút chốc, không biết có phải là do tình cảm của ai đó như thủy triều lui bước, vừa tỉnh lại trong bệnh viện mờ mịt vô thố cùng cô độc biến mất vô tung, một cổ quỷ dị tín nhiệm đánh trúng Thương Cảnh, làm tim cậu đập nhanh vài phần.

Không tốt, phải quên đi thuộc tính liếʍ cẩu, ngăn không cho nó chạy ra quấy phá!

Thương Cảnh ngốc lăng, nỗ lực đè xuống phản xạ có điều kiện của cơ thể, hoài nghi chính mình bị hạ cổ.

Mày như thế nào có thể từ trên người một cái tra nam đạt được cảm giác an toàn? ! Mày xứng đáng bị tra!

Liền với thái độ bố thí này của Hạ Giáng, không đáng bị một trận hành hung sao?

"Ngô —— anh làm gì? !"

Mắt cá chân đột nhiên bị người nắm, Thương Cảnh chấn kinh mà trợn tròn mắt.

"Không bị thương?" Hạ Giáng nắm hắn hai chân đều nhìn một lần, trừ bỏ mu bàn chân có một chút ứ thanh, không có xuất huyết, hiển nhiên vết máu trên đôi giày thể thao không thuộc về Thương Cảnh.

"Cố ý chụp giày thể thao bán thảm?"

"Em cũng chưa nói đó là máu của em." Thương Cảnh mạnh miệng, móc ra chứng minh, "Nè, giúp em làm thủ tục xuất viện."

Nói xong, cậu đúng lý hợp tình lại cẩn thận mà quan sát Hạ Giáng biểu tình, ** làm thủ tục xuất viện có phải đóng tiền không, nếu có, Hạ Giáng có thể hay không nộp giúp cậu.

Hạ Giáng nào đâu biết rằng bạn trai cũ mạch não đang chạy loanh quanh lòng vòng, đem chứng minh đưa cho Lâm tỷ đến chậm một bước, "Làm thủ tục xuất viện cho cậu ấy."

Lâm tỷ thấy Thương Cảnh, miệng liền không khép được.

Đây không phải là bạn trai nhỏ của Hạ Giáng sao?

Ba năm trước, Hạ Giáng vô cùng lo lắng mà bay đi nước Mỹ, hai người không biết đã xảy ra cái gì, Hạ Giáng trở về liền bạo, vốn dĩ trước kia bởi vì yêu đương mà thu liễm tính tình, nay lại càng bùng nổ trầm trọng thêm, một đoạn thời gian kia chưa từng cho ai sắc mặt tốt.

Tuy rằng mấy năm nay hơi tốt hơn một chút, nhưng Lâm Lâm vẫn cảm thấy Hạ Giáng trong lòng đang chôn một tòa núi lửa hoạt động.

Lâm Lâm hít hà một hơi, bạn trai nhỏ nay là muốn tới mở cái miệng núi lửa lên a.

Làm người đại diện kiến thức qua bao sóng to gió lớn, Lâm Lâm bảo trì tu dưỡng, tiếp nhận Thương Cảnh chứng minh, chừa lại không gian cho hai người.

Trên phương diện tình cảm của Hạ Giáng , Lâm Lâm luôn không có quyền nhúng tay đến, tựa như ba năm trước Hạ Giáng đột nhiên cùng Thương Cảnh yêu đương, Lâm Lâm cũng chỉ nhìn qua một lần ảnh chụp là hiểu biết trình độ.

Thương Cảnh tròng mắt quay tròn mà nhìn theo thân ảnh Lâm tỷ, thấy nàng không có đi vòng vèo mới buông tâm.

Cậu đột nhiên ý thức được vị nữ sĩ xinh đẹp tuổi trẻ này có khả năng chính là "Lâm đại thẩm" được nhắc tới trong nhật ký.

Ách. . . . . . Cậu trước kia không lễ phép đến thế sao?

Như thế nào lại có thể dùng danh xưng như vậy để xưng hô với vị nữ sĩ này?

Tình yêu quả nhiên sẽ che giấu mất lương tri của cậu, Thương Cảnh trong lòng hiện lên một chút áy náy, quyết định khi nào có thời gian rảnh sẽ đem xưng hô trong nhật ký thay đổi.

Hạ Giáng mắt lạnh nhìn Thương Cảnh trộm ngắm người đại diện, trong lòng chỉ nghĩ đem cọc phiền toái nhỏ này nhanh chóng giải quyết cho xong, miễn cho chỉ số thông minh của mình bị ảnh hưởng: "Hiện đang ở chỗ nào, tôi

đưa cậu trở về."

Thương Cảnh ngốc một chút, mới phản ứng lại, tuy rằng bọn họ là phu thê trên pháp luật, nhưng Hạ Giáng ngẫu nhiên mới liên hệ hắn một lần, bọn họ đương nhiên không ở cùng nhau.

Hạ ảnh đế có tiền có thế, bất động sản trên danh nghĩa rất nhiều, nói vậy căn bản không nhớ rõ vị ẩn hôn thê tử này của mình ở tại nơi nào.

Thậm chí, rất có khả năng là cậu tự thuê nhà ở chứ không ở nhà của Hạ Giáng. Tại thành phố S tất đất tất vàng này, cậu không có công việc lại thêm gánh nặng tiền thuê nhà, trong thẻ chỉ còn lại vài trăm đồng!

Cậu bị thương, trong khoảng thời gian ngắn này không có cách nào đi làm thuê kiếm tiền.

Thương Cảnh ủy khuất nói: "Em bị thương, đương nhiên là muốn ở cùng với anh."

Không ở chung, như thế nào đem liếʍ cẩu sỉ nhục gấp bội dâng trả lại đây?

Hạ Giáng như là không quen biết Thương Cảnh, liếc mắt trên dưới đánh giá cậu một cái: "Cậu

nghĩ tốt quá hen."

Thương Cảnh bĩu môi: "Lão công ——"

Đáng chết tra nam! Cư nhiên muốn cho mình tự sinh tự diệt! Cậu nhất định phải ly hôn, phân chia bất động sản mới được!

Hạ Giáng nhìn bộ dáng Thương Cảnh, đột nhiên nghĩ đến tin nhắn kia, nhíu mày nói: "Bị đυ.ng xe choáng váng?"

Thương Cảnh rũ mắt, xem ra trước kia cậu hèn mọn đến mức không dám cùng Hạ Giáng đề ra yêu cầu ở chung, chỉ là hơi chút vượt rào một chút, Hạ Giáng liền sinh ra nghi hoặc.

Hạ Giáng quá tinh ý, cậu cũng không thể bị lòi đuôi được.

Thương Cảnh bày ra bộ dạng sống sót sau tai nạn yếu ớt, chậm rãi, chóp mũi đỏ, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Hạ Giáng.

Hạ Giáng liếc nhìn Thương Cảnh bộ dáng, thầm nghĩ, chỗ nào là bị đâm ngốc, rõ ràng chính là giả ngu, muốn ăn vạ chỗ anh để dưỡng thương! Trước kia hống nửa ngày không chịu kêu một câu, hiện tại lại chủ động mở miệng ra, cho rằng mình chịu ăn chắc?

Không ăn!

Thương Cảnh nửa quỳ lên, kéo tay áo Hạ Giáng, sợ anh chạy mất.

Hạ Giáng né cổ tay của cậu ra: "Kêu lão công cũng vô dụng."

Thương Cảnh nhăn mày lại.

——

Đột nhiên từ phía sau một cái tát chụp lên lưng Hạ Giáng, kèm theo đó là tiếng mắng như chuông lớn của đại thúc giường bên: "Cậu có thể hay không đau lòng lão bà! Cậu chính là một nam nhân bại hoại của thành phố S chúng ta!"

Hạ Giáng: ". . . . . ."

Thương Cảnh lông mày nhẹ nhàng dương lên một chút, tấm tắc, này là cánh tay chính nghĩa a.

Cậu tiếp tục giả bộ đáng thương: "Lão công ——"

Mắt thấy người chung quanh bắt đầu chú ý tới bên này, Hạ Giáng đè xuống hỏa khí nói: "Câm miệng, đuổi theo."

Anh đè mũ xuống, xoay người muốn đi, tay áo lại bị người lôi kéo.

Anh không kiên nhẫn mà xoay người nhìn xuống Thương Cảnh, ngữ khí không tốt: "Còn có việc gì nữa?"

Thương Cảnh: "Giày bẩn rồi."

Hạ Giáng ánh mắt dừng ở hắn trắng nõn ngón chân, dừng một chút, mang theo một thân lệ khí, ở trước giường bệnh ngồi xổm xuống: "Nhanh lên."