Dùng cái thẻ anh Chu đưa cho quét mở thang máy chuyên dụng dành cho khách quý, Vương Khả huýt sáo đi vào trong.
Chờ cửa thang máy khép lại, Vương Khả xoay người mặt đối mặt với cái gương trang trí trong thang máy mà chỉnh sửa mái tóc ngổn ngang, cố gắng ép mấy sợi tóc lỉa chỉa vào nếp. Trước khi tới Chu Chính đã cố ý dặn anh ngài Mạnh thích nhất kiểu nam sinh dương quang nhẹ nhàng khoan khoái. Nước hoa cũng không được xịt, càng khỏi nói đến việc dùng keo xịt tóc.
Nhìn ảnh phản chiếu trong gương, Vương Khả thấy hơi lo lắng. Tướng mạo bình thường, đầu tóc rối tung, không trang điểm, thấy rõ cả vành mắt xanh đen. Ngày đêm điên cuồng làm việc nghỉ ngơi không có quy luật làm con ngươi của anh đυ.c ngầu, tròng mắt đen bóng ướŧ áŧ.
Nhìn quá thành thật, không hề quyến rũ một chút nào.
Vương Khả xoa ấm lòng bàn tay rồi áp lên hai mắt, hít thở sâu, tranh thủ khiến bản thân trông ổn áp một chút trước khi gặp khách hàng, ít nhất cũng không thể uể oải thê thảm đến mức làm khách hàng mất hết hứng thú.
Ra khỏi thang máy, đập vào mắt là hành lang rộng rãi sáng ngời lại không có một bóng người, Vương Khả dừng lại trước cửa phòng màu đen chạm trổ hoa văn mỹ lệ. Anh thở ra một hơi, cầm thẻ từ quét lên ổ khóa, nở nụ cười tiêu sái tiến vào phòng khách.
Trong phòng hơi lạnh vừa phải. Ánh đèn mờ mờ, không có nhạc cũng không có huân hương. Một người đàn ông mặc tây trang màu xám ngồi trên ghế sô pha ở giữa phòng, mái tóc chỉnh tề vuốt ngược ra sau, thần sắc lạnh nhạt, khuôn mặt anh tuấn.
Có vẻ là loại khách hàng khó chiều, Vương Khả đứng ở cửa cười: "Chào Mạnh tiên sinh, em là Vương Khả."
Người đàn ông đánh giá Vương Khả từ trên xuống dưới.
Vương Khả cười đến là thanh thuần, mặc T-shirt phối với quần bò, tóc mái rũ xuống, cũng miễn cưỡng xem như sinh viên mới tốt nghiệp.
Mạnh tiên sinh ngoắc tay với Vương Khả.
Vương Khả thầm biết đã qua được cửa ải đầu tiên, anh ngoan ngoãn tiến về phía rước. Ngay từ bước chân đầu tiên, anh đã bắt đầu cởϊ qυầи áo.
Đầu tiên là áo T-shrit màu trắng bó sát. Vải trắng mềm mại bị kéo lên, thân thể được che đậy đột ngột bị khí lạnh nhấm nháp. Da thịt mịn màng màu lúa mạch, đầu v* màu nâu nhạt vì lạnh mà hơi đứng lên, cơ ngực no đủ, sáu múi chập trùng, bắp thịt rắn chắc.
Từ bộ dạng người qua đường bình thường, Vương Khả thoắt cái trở thành mỹ nam đầy mùi hormone quyến rũ.
Tiếp theo là thắt lưng, Vương Khả thả bước thật chậm, để anh có thời gian mà chậm rãi tháo thắt lưng, tiếng kim loại va chạm với dây da phá vỡ bầu không khí yên ắng giữa hai người. Mở màn cho nhiều thứ ám muội sắp xảy ra.
Cuối cùng là quần bò, Vương Khả cúi người tuột quần, lộ ra đôi chân thẳng tắp, thon dài mà mạnh mẽ. Đường nét nơi hạ bộ đầy quyến rũ thu hút ánh nhìn, quần lọt khe màu trắng và ánh đèn ấm áp như tô điểm cho cơ thể càng thêm đẹp hết chỗ chê.
Cách người đàn ông chừng một mét, Vương Khả đứng lại nhấc chân cởi giày, quần dài tuột xuống mắt cá chân. Vương Khả dùng đầu ngón tay kéo kéo sợi dây mỏng của qυầи ɭóŧ.
Anh nở nụ cười kɧıêυ ҡɧí©ɧ như có như không, đầu ngón tay chơi đùa sợi dây mảnh trên hông, ánh mắt lộ liễu: "Em tự cởi nhé?"
Người đàn ông âu phục giày da đổi từ tư thế ngồi thẳng sang bắt chéo chân, mũi giày gõ gõ trên thảm trải sàn không phát ra tiếng động: "Cởi ra rồi lại đây."
Kéo sợi dây, cởi xuống món đồ cuối cùng trên người mình, Vương Khả hoàn toàn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt người đàn ông. Lông mao đã cạo sạch sẽ, dương cụ kích cỡ trung bình bán cương, qυყ đầυ hồng hồng khẽ run trong không khí.
Vương Khả tiếp tục bước tới trực tiếp quỳ gối bên chân người đàn ông.
Lúc anh cúi đầu muốn chạm môi lên mũi giày của Mạnh tiên sinh, người đàn ông nọ lại dùng mũi giày da nâng cằm ép anh ngẩng đầu lên: "Dáng người rất đẹp."
"Cảm ơn Mạnh tiên sinh đã khen." Vương Khả hơi điều chỉnh góc cằm, cố gắng làm cho gương mặt tầm thường không có gì đặc biệt của mình theo góc nhìn mà trở nên đẹp hơn một chút.
"Dung mạo của cậu rất bình thường." giọng điệu Mạnh tiên sinh vẫn vậy, "Nhưng vẫn đẹp hơn trong hình một chút."
"Lần sau em sẽ đổi tấm khác." Lúc Vương Khả cười lên cặp mắt đào hoa cong cong, anh nghiêng mặt hôn một cái lên giày da của Mạnh tiên sinh, đầu lưỡi đỏ sẫm để lại một vệt nước trên bề mặt bóng loáng của chiếc giày: "Ngài có muốn xem thử cái khác không?"
Mạnh tiên sinh không lên tiếng, đặt chân trái xuống.
Đây là ngầm cho phép rồi, Vương Khả quỳ gối dán mặt vào đũng quần Mạnh tiên sinh, hít sâu một hơi.
Mạnh tiên sinh nhàn nhã châm điếu thuốc: "Ngửi thấy mùi gì?"
"Mùi tiền ạ." Vương Khả nghiêng nghiêng đầu, "Em sợ nước miếng của em làm bẩn quần ngài."
Mạnh tiên sinh bị anh chọc cười, cằm hơi nâng lên.
Sau khi được cho phép Vương Khả vươn tay cởϊ qυầи tây của Mạnh tiên sinh, dùng hai má cách vải vóc nhẹ nhàng cọ lên cự vật nặng trình trịch, đầu lưỡi đỏ tươi như ẩn như hiện giữa hai cánh môi, trong khoang miệng phát ra tiếng nước loáng thoáng khiến người ta mơ tưởng viển vông. ánh mắt Vương Khả như có như không mà bắt gặp tầm mắt của Mạnh Phàm qua làn khói.
Dáng vẻ vừa vừa quyến rũ vừa thèm khát áp mặt vào đũng quần của anh trong nháy mắt khơi lên du͙© vọиɠ sâu thẳm của người đàn ông.
Vương Khả ngay lập tức phát hiện ra phản ứng của hắn.
Chỉ cần một nửa kích thước của thứ này thôi cũng đã đủ làm người ta thán phục, Vương Khả cắn mép qυầи ɭóŧ giải phóng dương v*t, cho dù đã chuẩn bị tâm lý trước nhưng khi nhìn thấy cự vật trước mặt, Vương Khả vẫn chột dạ nuốt nước miếng một cái. Có lẽ là do anh quên mất, tiếng nuốt nước bọt trong căn phòng yên tĩnh càng trở nên vang dội.
Mạnh tiên sinh từ trên nhìn xuống mà cười nhạo, Vương Khả nhanh chóng lúng túng giải thích: "Em cũng thấy hơi sợ mà, Mạnh tiên sinh ngài đừng la em."
"Sợ cái gì?" Mạnh tiên sinh gạt tàn thuốc xuống.
"Sợ em sẽ bị nó làm đến chết ở trên giường." Vương Khả nhíu mày, lông mày hơi nhăn làm người ta cảm thấy thập phần trìu mến, "Em có thể hôn nhẹ nó một chút, lấy lòng nó được không? Biết đâu lát nữa nó sẽ dịu dàng với em hơn."
Mạnh Phàm bật cười, hắn rất đẹp trai, lúc cười lên trông quyến rũ cực kỳ.
Vương Khả duỗi đầu lưỡi từ liếʍ một đường từ gốc đến qυყ đầυ, tới lui mấy lần như thế, dương cụ cũng bị môi lưỡi nóng bỏng làm cho cứng lên.
Tiếng chuông điện thoại rất không đúng lúc mà đột ngột vang lên, Mạnh tiên sinh liếc nhìn màn hình rồi lập tức nhận cuộc gọi.
Vương Khả ngừng lại động tác.
Mạnh Phàm không hề có ý cúp điện thoại cũng không có yêu cầu gì khác, đầu lưỡi anh thăm dò liếʍ lên qυყ đầυ đối phương mấy cái, thấy người nọ không có phản ứng gì, Vương Khả lập tức tiếp tục.
Mạnh Phàm vừa nghe thư ký báo cáo ở đầu dây bên kia, vừa cúi đầu nhìn Vương Khả liếʍ láp dương v*t mình. Thân thể người nọ quả thật đẹp vô cùng, bắp thịt hoàn mỹ, lúc cúi đầu khẩu giao lộ ra cái gáy với một phần cơ bắp trên vai, theo động tác của chủ nhân mà chập trùng lên xuống làm người ta cảm thấy thích mắt.
Qυყ đầυ cọ sát hàm trên rồi trượt vào cổ họng nóng hổi, Mạnh Phàm sung sướиɠ nhắm mắt lại, thỉnh thoảng trả lời điện thoại mấy câu.
Vương Khả dùng sức mυ'ŧ vào toàn bộ dương v*t, đổi lấy tiếng thở dốc hỗn loạn của đối phương.
Trong điện thoại thư ký vẫn bình tĩnh như không có gì xảy ra mà nói tiếp, Mạnh Phàm lại bị Vương Khả liếʍ đến mức cảm thấy nôn nóng, bàn tay xoa lên hai má Vương Khả, Vương Khả vừa phun ra nuốt vào cự vật vừa thân mật mà cọ lên tay hắn, biểu tình vừa ngoan ngoãn vừa gợϊ ɖụ©.
Mạnh Phàm giơ tay nới lỏng cà vạt hòng giảm bớt khô nóng trong người, tạm dừng một chút rồi thẳng tay cởi luôn cà vạt, ném vào mặt Vương Khả. Vương Khả bị ném cà vạt lên mặt, rất dứt khoát dùng cà vạt buộc ngang mắt, ngẩng mặt lên hướng về Mạnh Phàm mà cười.
Người đàn ông xoa xoa đầu anh như tán thưởng.
Vương Khả lại tiếp tục loay hoay chôn mặt vào đũng quần người đàn ông, lè lưỡi như chó con mà liên tục liếʍ dương v*t nóng bỏng đến ướt nhẹp. Được một thanh niên sáng sủa phấn chấn liếʍ dương v*t, lại thêm dáng vẻ bịt mắt toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ bên chân hắn, Mạnh Phàm nâng cằm Vương Khả, ngón tay cái vuốt nhẹ lên khóe miệng anh: "Ăn ngon không?"
Giọng nói của thư khí trong điện thoại lập tức im bặt.
Vương Khả bị che mắt cười hì hì: "Để em ăn thêm một chút rồi em sẽ nói cho ngài."
[ Mạnh tổng tôi gọi lại ngài sau nhé. ]
"Không cần, cậu cứ nói đi."
Mạnh tiên sinh kéo tay Vương Khả lên ghế sô pha, vỗ vỗ bề mặt da của ghế, Vương Khả hiểu ý hắn mà bò lên, quỳ ngồi lên đùi Mạnh tiên sinh.
Vương Khả nắm lấy hai cánh mông của mình, dùng mông thịt kẹp lấy dương v*t đã được mình liếʍ đến cứng ngắc, qυყ đầυ no đủ kẹp giữa khe mông cọ sát qua lại. Không thể nhìn thấy phản ứng của đối phương, mà đối phương lại còn đang nghe điện thoại nên anh không thể tùy tiện lên tiếng, chỉ có thể kẹp chặt mông để dương v*t của người nọ liên tục ma sát vào kẽ mông, trên người cũng không dám thả lỏng, xoay eo nhấc hông, cơ bụng căng chặt, phô bày dáng người đã được đối phương khen đẹp.
Ngồi trên ghế sô pha ngắm nhìn cơ thể đẹp đẽ vặn vẹo trên người mình, dương đã sẵn sàng ra trận được mông thịt mềm mại lại cực kỳ co dãn kẹp lấy, tâm trạng khó chịu khi bị thư ký làm phiền đã biến mất không thấy tăm hơi, Mạnh Phàm vươn tay lấy bαo ©αo sυ nhét vào miệng Vương Khả.
Nghe đối phương cùng thư ký giải quyết công việc, Vương Khả dùng răng xé mở vỏ bαo ©αo sυ, thuần thục đeo lên dương v*t đã cứng đến chảy nước. Vương Khả hơi áp người xuống, cúi đầu sát một bên lỗ tai của Mạnh tiên sinh, một đầu cà vạt bịt mắt trượt đến trước ngực, đầu còn lại rơi lên bả vai. Miệng lỗ hồng hồng từng chút một nuốt vào dương cụ sẫm màu sung huyết.
Vương Khả phát ra tiếng thở dốc đầy nhẫn nhịn, cả người run rẩy, dôi môi mấy lần vô ý mà đυ.ng phải tai của người đàn ông rồi lập tức rời đi.
Mạnh tiên sinh nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật mạnh, dương cụ đã được lỗ thịt của đối phương nuốt vào hoàn toàn, trong giây lát kɧoáı ©ảʍ ập đến làm hắn không nghe rõ thư ký nói gì. Lại mở mắt ra, nhìn thấy thanh niên đang chủ động nhấp hông, mỗi một lần nuốt vào anh lại hé miệng rêи ɾỉ không thành tiếng, đôi mắt bị che khuất, thế nhưng vẫn không giấu được biểu tình say mê khó nhịn.
Mạnh tiên sinh vuốt ve cơ bụng của Vương Khả, chỉ sờ lên cơ bắp mềm dẻo của anh một lần đã cảm thấy nghiện cái cảm giác này.
Vương Khả nghiêng mặt, tăng nhanh tần suất nhấp hông, dùng hậu huyệt huyệt xoắn chặt dương v*t cắm bên trong mà lấy lòng đối phương, phát ra âm thanh nhỏ xíu như vừa nói vừa thở: "Chạm vào em được không."
Anh trực tiếp nói ra khát cầu, gợi cảm quyến rũ vô cùng, khiến người ta không nhịn được mà muốn thỏa mãn anh. Mạnh Phàm ôm mông anh thẳng lưng đẩy hông, làm dương v*t đâm vào càng sâu, lúc rút ra lại đổi góc độ, chọc vào khắp nơi trong hậu huyệt anh.
Thư ký nhận thấy tốc độ nói chuyện của Mạnh Phàm tăng nhanh, rất biết điều mà kết thúc việc báo cáo, nhanh chóng cúp điện thoại.
Trong nháy mắt điện thoại vừa tắt, Vương Khả làm càn mà rên thành tiếng. Vương Khả bị bịt mắt toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ dâʍ đãиɠ khóa ngồi trên người Mạnh Phàm, bị dương v*t thô cứng kia đâm đến mức chỉ biết rêи ɾỉ thở dốc không ngừng. Hậu huyệt bị cᏂị©Ꮒ mở mềm ra, kɧoáı ©ảʍ ùn ún kéo đến ngập tràn tứ chi. Anh vẫn chưa nắm rõ sở thích của đối phương nên cũng không dám chơi quá da^ʍ, mà lại thật sự bị người ta cᏂị©Ꮒ đến không ngồi thẳng được.
Nam nhân nhéo một cái lên mông Vương Khả: "Kẹp chặt chút."
Vương Khả ngoan ngoãn nghe lời, dùng thịt huyệt siết chặt lấy côn th*t bên trong, tựa má lên bả vai đối phương nhỏ giọng rên hừ hừ. Sung sướиɠ làm tất cả các giác quan đều trở nên tê dại. Vương Khả thả lỏng cái eo mềm nhũn, vặn vẹo uốn éo theo nhịp điệu đâm chọc của đối phương.
Đối phương không chỉ vốn liếng kinh người mà lực eo cũng mạnh mẽ ngoài ý muốn, sức kéo dài cũng lớn, làm gần nửa tiếng liên tục không ngưng nghỉ. Vương Khả mồ hôi đầy người, anh bị đối phương đè xuống ghế sô pha mà tàn nhẫn đâm chọc, hai mắt bị che lại cũng không ảnh hưởng đến việc Vương Khả nghe rõ âm thanh lỗ sau bị cᏂị©Ꮒ đến văng nước tung tóe, hai cái đùi lớn bị người nọ hung ác tóm mạnh như sắp gãy, mông thịt bị va chạm phát ra âm thanh bôm bốp lanh lảnh, tiếng rêи ɾỉ của Vương Khả xen lẫn từng nhịp thở dốc của người đàn ông, toàn bộ căn phòng đều bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm.
"Không chịu nổi, quá sướиɠ." Vương Khả thò tay sờ lên chỗ hai người kết hợp, thở hổn hển đứt quãng nói.
Người đàn ông đâm đến nơi sâu nhất, lột cà vạt trên mặt Vương Khả xuống, nhìn biểu cảm mê man nói không ra lời của Vương Khả, phần eo phát lực tàn nhẫn mà đưa đẩy mười mấy lần rồi bắn ra. Vương Khả chìm trong kɧoáı ©ảʍ ngập đầu liên tục thở dốc, anh khẽ nuốt yết hầu đã trở nên khô khốc, nhỏ giọng rên hừ hừ.
Mạnh Phàm chậm rãi rút ra dương v*t đã mềm xuống một nửa, sau đó lại đâm vào một lần nữa, thỏa mãn mà thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
"Đừng như vậy... Em sắp bị ngài cᏂị©Ꮒ bắn rồi."
Mạnh Phàm còn chưa đã ghiền, thay một cái bαo ©αo sυ khác, "Vậy thì đúng lúc tiếp tục thôi."
"Ngài thật xấu xa." Vương Khả nhắm mắt rêи ɾỉ, "Em sẽ làm bẩn quần áo của ngài mất."
Mạnh Phàm vỗ vỗ mặt Vương Khả: "Nằm sấp xuống ghế đi."
Vương Khả quay lưng nằm úp sấp trên ghế sô pha, chu mông lên. Tư thế làm từ phía sau càng làm cho anh cảm thấy hưng phấn, đối phương chỉ vừa đâm vào mấy cái đã làm Vương Khả run rẩy cả người lắc eo kêu da^ʍ.
"Em nhạy cảm hơn này, thích bị làm từ phía sau à?" Người đàn ông cúi đầu hôn một cái lên bắp thịt đẹp đẽ trên vai Vương Khả.
"Ngài quá lớn, lại còn thô như thế, làm từ phía sau có thể một phát cᏂị©Ꮒ tới bên trong." Vương Khả sung sướиɠ lắc eo, ngón tay cào một đường lên bề mặt da của ghế sô pha.
"Phải vậy không?" Người đàn ông thẳng người, nắm eo Vương Khả bắt đầu ra sức đẩy hông, như bùng nổ mà chạy nước rút lao tới, thế nhưng giai đoạn này lại bị kéo dài, cường độ lại không hề giảm, sức mạnh thuần túy cường hãn xỏ xuyên Vương Khả.
Nghe thấy Vương Khả kêu to sợ hãi người đàn ông cũng không có phản ứng gì, vẫn tiếp tục cᏂị©Ꮒ vào lỗ nhỏ đang bao chặt lấy hắn, không lâu sau Vương Khả cũng sửa lại âm điệu, tiếng rêи ɾỉ càng trở nên mềm mại, ngay cả tiếng hừ hừ trong mũi cũng càng thêm ngọt ngào, lỗ thịt vừa nóng vừa mềm, theo từng cú đâm chọc mà không ngừng co rút.
Chờ Mạnh Phàm sung sướиɠ bắn tinh lần nữa, hắn để ý tới Vương Khả cũng đã bị mình cᏂị©Ꮒ bắn, ghế sô pha bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính lên bừa bộn.
Vương Khả lấy lại tinh thần từ trong cơn cao trào mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đã mặc lại quần áo chỉnh tề như thể ngay lập tức sẽ tham gia hội nghị, anh nằm dài trên ghế sô pha, thoải mái phô bày thân thể đã bị người nọ hưởng dụng của mình, sắc đỏ nơi bụng ngực vẫn chưa rút đi hoàn toàn, anh dùng ngón chân chọc chọc đùi đối phương, khi cười còn mang theo chút trêu ghẹo: "Mạnh tiên sinh, hai ta có còn cơ hội gặp lại không?"
Mạnh tiên sinh đã khôi phục biểu tình lạnh nhạt như khi mới gặp, vươn tay nhéo một cái lên mặt Vương Khả: "Tôi rất chờ mong."
Vương Khả cười hì hì chu môi hôn gió đáp trả.
======Hết chương 1======
#Riz: Tui đã kết anh thụ trong đây rồi đó, hy vọng về sau không bị ngược quá thảm.