Lăng Thiếu! Nhẹ Một Chút, Đau! (Tình Yêu Như Mưu Sát)

Chương 4: Cô là vú em

A Nhuyễn ngẩng đầu lên, dưới làn nước mắt lờ mờ, cô nhìn thấy Mạnh Thường Lăng đứng trước mặt mình, sau lưng anh ánh lên cả bầu trời sao lấp lánh, thực đến nỗi như là nằm mơ.

"Anh Trường Lăng..." Bờ môi cô động đậy, xúc động bật dậy lao vào lòng anh, cô nhớ anh, nhớ đến đau lòng, nhưng... mùi nước hoa xa lạ xộc lên mũi, định thần nhìn kỹ, anh chỉ mặc áo choàng ngủ.

Bộ áo ngủ mới, trước ngực còn thêu đôi uyên ương bằng chỉ vàng, trông rất sinh động, rất vui tươi.

Đột nhiên cô lùi lại, đầu óc đang mê muội của cô bỗng chốc trở nên tỉnh táo.

Bây giờ là mấy giờ?

Đêm tân hôn của Mạnh Trường Lăng kết thúc rồi ư, sanh anh ta lại có lòng mà đến tìm cô?

Miệng không thể nói, nhưng tất cả đều hiện lên trên nét mặt cô.

Mạnh Trường Lăng xích lại gần cô, muốn cầm tay cô, cô tránh sang một bên, anh tỏ vẻ khó chịu, nhíu mày nói, "Tôi nghe thím Lưu nói em đã mang thai, tôi rất vui."

Anh ta nói với giọng bình tĩnh, cứ như việc cô mang thai đều nằm trong dự đoán của anh ta vậy.

"Con sinh ra, gọi tôi là gì?" A Nhuyễn lấy tay ra hiệu, đôi mắt chăm chăm nhìn vào Mạnh Trường Lăng.

Đôi môi mỏng của Mạnh Trường Lăng thoáng lay động, "Em là vυ' em," ngừng lại một chút, anh cười, "Như thế không tốt sao?"

A Nhuyễn loạng choạng lùi lại, tay vịn vào cái bàn tròn bên cạnh, khóe miệng kéo ra một nụ cười còn khó nhìn hơn cả khóc, cô phải làm vυ' em cho chính con đẻ của mình? Thế thì tốt ở chỗ nào?

Không cam lòng, ánh mắt cô không kiềm chế được để lộ ra sự phẫn nộ.

Mạnh Trường Lăng cười, "Em nên hiểu, tôi không thể cưới em, mà em lại yêu tôi, không phải vậy sao? Em sinh con cho tôi và Tố Cẩm, em là vυ' em của con chúng ta, em được tự cho con bú, tự chăm sóc con đến lớn, lại được ở bên cạnh tôi, đây là cách tốt nhất."

A Nhuyễn cắn môi, nhìn chằm chằm vào dáng vẻ dĩ nhiên của Mạnh Trường Lăng, "Vợ anh đồng ý không?"

Mạnh Trường Lăng gật đầu, "Về cô ấy, em không phải lo, cô ấy nhất định sẽ coi đứa bé như con đẻ của mình."

Biểu cảm của anh, bình tĩnh đến tàn nhẫn, yên tĩnh đến đau lòng.

Đôi tay cô nắm chặt, Mạnh Trường Lăng dựa vào đâu mà dám cho rằng cô sẽ đồng ý ở lại? Dựa vào đâu mà dám cho rằng cô sẽ cam tâm tình nguyện giao con đẻ của mình cho người đàn bà khác nuôi dưỡng?

Vị trí cô ở đâu trong lòng anh ta mà anh ta dám làm vậy? Anh ta từng dịu dàng đến thế, mà giờ lại làm tổn thương cô đến vậy.

Cô không có cách nào nhìn thẳng vào mắt anh, cô gục xuống, ánh mắt rũ rượi, như một con dế bại trận lại không có khả năng trở mình.

Mạnh Trường Lăng đến trước mặt cô, nhìn thấy đồ ăn đổ văng dưới đất, lông mày chau lại, hàm dưới của cô đột nhiên bị kéo lên, "A Nhuyễn, em phải ngoan, nếu em không ngoan, thì người chịu khổ chính là em."

A Nhuyễn không thể thoát ra, một giọt nước mắt trượt xuống một bên má, rớt trên ngón tay anh, khoảnh khắc bị giọt nước mắt nóng hổi làm giật mình, anh rút tay lại.

Thấy cô rơi lệ, anh không nén nổi sự bực tức, cặp lông mày nhíu chặt hơn.

Cơ thể A Nhuyễn trượt xuống, cô đói thực sự, rất đói rất đói, cô quỳ xuống đất, nhặt cơm dưới chân ăn như một con chó, khóe mắt Mạnh Trường Lăng giật giật, anh cúi người kéo A Nhuyễn lại, "Em làm gì vậy? Đồ ăn vừa nguội vừa bẩn, em có thể bảo thím Lưu làm một phần khác mà."

A Nhuyễn cười một cách đầy chế giễu, thân phận của cô là gì, thật khó nói, ở Mạnh gia, cô đã không còn chỗ đứng, thím Lưu chỉ biết mắng chửi cô đê tiện, nói cô đừng có mơ tưởng hão huyền. Cô không muốn cúi đầu, không muốn!

" Thím Lưu!" Mạnh Trường Lăng bất chấp thái độ chống cự của A Nhuyễn, hét lớn gọi thím Lưu, thím Lưu cố gắng chống lại cơn buồn ngủ nhanh chóng chạy tới, "Làm một phần cơm và thức ăn bê lên cho A Nhuyễn."

Thím Lưu liếc mắt nhìn A Nhuyễn, vội vàng đi làm.

A Nhuyễn ngoắc cổ Mạnh Trường Lăng, cười một cách quái dị, cô dùng khẩu hình hỏi anh: "Từ nay về sau, tôi phải tranh sủng với vợ anh ư? Nếu tốt với tôi một chút, tôi sẽ sống dễ chịu một chút?"