Liên Minh Nữ Thần

Chương 3

Khi đã thoát y cho Tuấn Khải, Tuấn Khải thì vẫn cứ ôm cứng ngắc lấy Nhậm Sư Nương, mặc kệ sư nương muốn làm gì làm, còn mình cứ phê với bộ ngực to tròn, mềm mại của Nhậm Sư Nương. Thấy vậy Nhậm Phu Nhân vẫn không hề trách mắng, mà còn vừa dịu dàng vỗ về vừa ân cần yêu thương, vì Nhậm Phu Nhân chỉ nghĩ rằng Tuấn Khái có hoàn cảnh đáng thương, mồ côi cha mẹ từ khi mới 10 tuổi và được Nữ Thần Rừng cứu. Nên hiện giờ Tuấn Khải đang rất cần tình thương ấm áp, dịu dàng của một người mẹ và Nhậm Phu Nhận đang làm như thế với Tuấn Khải.

Còn Tuấn Khải thì khác, vì cậu đã 15 tuổi đang tuổi phát triển. Nên lúc ôm Nhậm Sư Nương thì vẫn có một chút tình mẫu tử, nhưng du͙© vọиɠ thì lại nhiều hơn. Bằng chứng là dươиɠ ѵậŧ vẫn còn cứng ngắt từ lúc nhìn trộm sư nương tắm, cho tới bây giờ hình như nó càng cứng hơn, to khác thường hơn. Vì Tuấn Khải đang cố giữ khoản cách không dám cho dươиɠ ѵậŧ mình chạm vào sư nương, với lại dươиɠ ѵậŧ được giấu dưới nước, và lớp cánh hồng che phủ trên mặt nước nên sư nương không thấy được. Vì thế sư nương vẫn chưa biết rằng, cậu đã dậy thì.

Hiện tại Tuấn Khải đang phê với bộ ngực của sư nương, cậu bạo dạng đưa tay lên bóρ ѵú sư nương, còn dám đưa miệng lên bú núʍ ѵú sư nương. Lợi dụng mình là vẫn là trẻ con trong mắt sư nương nên thoải mái thực hiện mà không sợ sư nương trách mắng.

Nhậm sư nương với giọng nói ngọt ngào của một người mẹ nói vs con trai bé bỏng của mình:

– Con ngoan, sư nương sẽ thương yêu con cả đời. Hãy bú lấy giọt sữa ngọt ngào.

Tuấn Khải bây giờ đầu ốc chứa toàn sạn, đâu còn suy nghĩ gì nhiều. Cứ thoải mái đùa nghịch 2 trái bưởi của sư nương mà không lo lắng gì.

Mà sự đời cái gì cũng có lắm điều bất ngờ xãy ra. Trong lúc tắm cho Tuấn Khải thì, tất nhiên cũng phải đυ.ng chạm này nọ, cho nên sư nương cũng vô tình phát hiện ra có gì đó thật kỳ quái ở cơ thể của Tuấn Khải. Khi tắm cho Tuấn Khải lúc tới phần rửa cái ấy của Tuấn Khải, đυ.ng phải thứ gì đó thật to lớn, tròn tròn, dài dài, trong khi trong đầu lại cứ đinh ninh là cái ấy của Tuấn Khải phải bé tí như trái ớt. Sư nương lúc này đang có một nghi vấn trong đầu “Ủa cái gì đây, đồ chơi của Tuấn Khải chăng”. Rồi lúc sau Nhậm Phu Nhân lại nghĩ khác, kèm theo một chút nghi nghi, nhưng lại không dám tin vào điều mình đang tiếp xúc: “Có khi nào là cái đó, nhưng Tuấn Khải còn nhỏ mà, làm sao có cái ấy lớn như vậy chứ, đột biến gen àh, có khi nào Tuấn Khải là người của bộ tộc The Beast – Người Thú không, hay là người của bộ tộc Shorty – Người Lùn. Không thể nào, chính Nữ Thần Rừng đích thân dắt Tuấn Khải đến với gia tộc Human này, lúc ấy mình cũng chứng kiến, mà đã là Nữ Thần thì không thể nào, không phân biệt được Tuấn Khải của nòi giống gia tộc nào được. Vậy thì chắc chắn Tuấn Khải là thuộc nòi giống gia tộc Human, Nữ Thần Rừng mới đem tới đây, nhưng cái ấy của nó sao lại to thế”.

Còn Tuấn Khải, bổng nhiên cảm giác có một bàn tay đang nắm lấy dươиɠ ѵậŧ mình, làm cậu đã trở nên lo lắng, hồi hộp và lo sợ. Vì ở trong đây ngoài tay của sư nương ra còn tay ai khác nữa đâu, thế mới đáng sợ. Sợ thì sợ nhưng vẫn có cảm giác rất khác lạ khi có bàn tay của một người khác phái, mà nhất là tay của vị sư nương xinh đẹp tuyệt trần đây, cảm giác Ô mê ly hơn lúc tự mình cầm lấy.

Bổng Nhậm Phu Nhân lên tiếng với giọng nói có chút run run, và sự tò mò cái vật cưng cứng mà mình đang cầm lấy:

– Tuấn Khải, con năm nay bao nhiêu tuổi rồi nhỉ.

– Thưa sư nương, con.. Con 15 ạ.

Nhậm phu nhân chợt hoảng hốt thầm nghĩ trong lòng “Oh my god, hèn gì nó to và cứng quá hén, nếu cho vào người mình không biết sẽ cảm giác thế nào, lão Quách (tộc trưởng) còn thua xa, nhiều khi lại bé như trái ớt ấy”. Tiếp tục nói:

– Con đứng lên cho sư nương xem.

Lời nói của sư nương như sét đánh ngang tai, Tuấn Khải cảm giác tim muốn nhảy ra ngoài. Dù vậy nhưng vẫn làm theo ý của sư nương mà từ từ đứng lên, hai tay bụm lại chổ ấy, mà dù có bụm cách nào nhưng vẫn không che hết dươиɠ ѵậŧ mình.

Và đã đúng như Nhậm Phu Nhân đã thầm tưởng tượng. Khi đã nhìn tận mắt chứng kiến cái thứ mình vừa cầm lúc nãy, thì tim nàng càng đập mạnh hơn, hơi thở dồn dập và có sự phấn khích như núi lửa sắp phun trào nham thạch. Một cảm giác như đã bỏ quên từ lâu, vì lão Quách đã lâu không còn chung giường, chung chiếu vs nàng nữa. Thế mà nay lòng ham muốn đã sống lại và đã dâng lên đến cực điểm, như sắp nổ tung chỉ vì chứng kiến dươиɠ ѵậŧ hàng khủng của Tuấn Khải.

Nhậm Phu Nhân từ từ gỡ hai bàn tay của Tuấn Khải ra, để xem cho rõ hơn và “Oh”. Không thể tưởng tượng được, với thân hình của Tuấn Khải quá nhỏ bé, như con nít 10 tuổi ấy, mà sở hữu bảo bối độc nhất vô nhị như thế “Ôi, chắc mình điên mất thôi, chổ ấy của mình ngứa wá, khó chịu wá, ướt nhẹp lun rồi”. Với hơi thở dồn dập, nói với Tuấn Khải như không còn kiềm chế được du͙© vọиɠ đang dâng trào trong người:

– Tuấn Khải, cho sư nương sờ thử nhé.

Tuấn Khải do dự một lúc nhưng rồi chầm chậm gật đầu. Nhậm Phu Nhân cầm lấy dươиɠ ѵậŧ Tuấn Khải, theo thói wen và sự từng trải, nhờ hai mươi mấy năm làm dâu nhà họ Quách, nên khi tay vừa chạm vào dươиɠ ѵậŧ của Tuấn Khải thì bàn tay tự động chầm chậm vuốt lên rồi lại vuốt xuống và liên tục theo quán tính. Còn cảm giác của Tuấn Khải ngay lúc này chỉ có một từ để tả đó là “Sướиɠ”. Nhậm Phu Nhân tiếp tục hỏi:

– Tuấn Khải, con đã phát hiện như thế này đã bao lâu rồi.

– Như thế này là như thế nào ạ, ý sư nương ra sao con chưa hiểu.

– Àh.. Àh ý ta muốn nói là.. Là con phát hiện cái này… Cái…. Dươиɠ ѵậŧ của con to lớn thế này từ khi nào.

Nhậm Phu Nhân rất khó khăn khi nói đến chuyện nhậy cảm như thế này, nên ấp úng mãi. Tuấn Khải lí nhí thưa rằng:

– Thưa.. Thưa sư nương, lúc 13 tuổi a.

– Sao! 13 tuổi, ta.. Ta nghe lầm chăng, ôh không thể nào, đột biến gen àh.

Nhậm Phu Nhân vì quá ngạc nhiên quá táo bạo, không kiểm soát được suy nghĩ, nên đã thốt ra lời nói như thế. Tuấn Khải mà cảm thấy lo sợ hơn, vì nghĩ sư nương đang mắng mình, cũng vì sợ nên dươиɠ ѵậŧ cũng từ từ teo nhỏ lại.

Nhậm Phu Nhân thấy Tuấn Khải sợ đến xanh mặt, thì mới biết mình lỡ lời nên liền đính chính lại:

– Ôi ta xin lỗi, vì ta quá ngạc nhiên nên không thể kiểm soát lời nói, để ta làm cho nó cứng lên lại nhé.

Nói xong, Nhậm Phu Nhân tiếp tục vuốt dươиɠ ѵậŧ Tuấn Khải lên lên rồi lại xuống xuống, rồi lại lâu lâu hôn lên đầu dươиɠ ѵậŧ Tuấn Khải, vừa mới định cho hẳn vào mồm bú thì:

– Ôi… Ôi sư nương làm gì con vậy, ôi con sắp.. Con sắp.

Chưa kịp nói hết câu thì tϊиɧ ŧяùиɠ phun ra, vì đây là lần đầu nên mọi cảm xúc nó như vỡ oà, nên tϊиɧ ŧяùиɠ nhanh chóng phun ra. Phun thẳng vô mặt sư nương, vì bất ngờ nên sư nương cũng xém bị sặc. Tϊиɧ ŧяùиɠ trắng đυ.c, đặc sệt và nhiều đến nỗi tương đương gần bằng bát ăn cơm. Nhậm Phu Nhân thấy thế thì tủm tỉm che miệng cười:

– Hihi, lần đầu phải không, hihi đừng lo, không sao. Nào lại đây ôm ta đi.

Nhậm Phu Nhân ôm lấy Tuấn Khải vỗ về, rồi tự tay cầm một bên vυ', nhét vào miệng Tuấn Khải.

– Bú đi con… Ôi bú mạnh đi con… Đừng sợ, ta cho con đó. Từ nay con sẽ là bảo bối của ta. Ôi ta thèm quá.

Tuấn Khải không chần chừ ngậm liền lấy núʍ ѵú mà bú. Nhậm Phu Nhân bế Tuấn Khải từ từ đứng lên, ra khỏi bồn tắm, một tay với lấy áo choành treo gần đó, quấn lấy mình và Tuấn Khải, sau đó bế Tuấn Khải sử dụng bằng thuật thuấn di, nhanh chóng trờ về phòng ngủ riêng của nàng (Nhậm Phu Nhân hiện là cấp Quyền Đế).

Khi đã trở về phòng riêng của Nhậm Phu Nhân, Tuấn Khải vẫn còn nằm trong lòng phu nhân, và miệng vẫn còn ngậm chặt núʍ ѵú. Từ bế Tuấn Khải lên giường, cùng lúc nhanh chóng cởϊ áσ choàng, cả 2 đều tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ôm nhau trên giường. Lúc này dươиɠ ѵậŧ đã cương cứng trở lại và đang ở tư thế sẳn sàng chiến đấu. Nhậm Phu Nhân cầm lấy dươиɠ ѵậŧ da cương cứng của Tuấn Khải và nói thầm vào tai Tuấn Khải:

– Ah…. Tuấn Khải, hãy nằm lên người ta, ta nờ ứng quá rồi, hãy đút con cờ ặc vào lờ ồn ta, nhanh nào… Ah.. Ah…

Và không nói hai lần Tuấn Khải nhanh chống thực hiện, đã biết tẩy nhau rồi không cần phải ngại ngùng làm gì. Nhưng mà vẫn phải tỏ ra một chút hồi hộp, run rẫy một chút chứ thành thạo quá không hay. Tuấn Khải di chuyển cơ thể nhỏ bé của mình và nằm lọt thỏm, gọn trên người Nhậm Sư Nương. Nhậm Sư Nương vẫn cầm lấy con cờ ặc Tuấn Khải và giúp cậu kê cờ ặc ngay miệng lờ ồn, rồi từ từ đút vào, khi đã chui vô được phần đầu cờ ặc thì nghe tiếng rờ ên nhẹ của sư nương:

– Ah… Từ từ thôi con, giữ nguyên một lúc đi con, nó to lớn quá, ta chưa wen.

Một lúc sau:

– Được rồi.. Ah.. Vào tiếp đi.. Nhấn vào đi… Từ từ thôi nhé..

Đôi tay sư nương bợ lấy mông Tuấn Khải để trợ lực, cho cờ ặc từ từ tiến vào, và lút cán.

– Ah.. Ah.. Sướиɠ wá, ta đã chờ thời khắc này đã quá lâu rồi… Nhấp đi.. Nhấp sâu vào.. Ah.. Ah.. Ôi nhẹ thôi con….

Tuấn Khải làm theo ý sư nương, nhẹ nhàng rút ra đút vào liên tục và từ từ. Vì đã ra một lần nên lúc này Tuấn Khải vẫn nhấp đều đặng không ngưng nghĩ.

– Ôi sư nương, đây là lần đầu của con.. Con cảm giác lạ quá… Ah.. Ah.. Toàn thân con như tê liệt.. Ah…

– Hihi, đó là cảm giác sướиɠ đó, hãy tiếp tục nhấp.. Ta cũng sướиɠ.. Ngậm vυ' ta đi… Ah… Ôi bảo bối của ta.. Ah.. Ôi nhấp nhanh đi con.. Mạnh đi ta sướиɠ quá… Ôh… Ta sắp ra rồi.. Cố gắng lên con… Ôi ta ra nè con… Ối. Ối ối. Sướиɠ. Áh..

Từ trong lờ ồn sư nương một dòng trắng đυ.c bắn xịt thẳng ra ngoài, làm tuột cả dươиɠ ѵậŧ Tuấn Khải ra, và xịt mạnh như vòi rồng. (Rất hiếm có người phụ nữ nào có tinh khí xịt mạnh mẽ như thế, nhiều khi xem trên JAV thường có mấy cảnh này thì ai mà không biết thì lại lầm tưởng là nướ© đáı, nhưng không phải nhé, nó là hiện tượng con gái xuất tinh khí đấy, chỉ là con gái chỉ trong tinh khí của con gái không có nhưng con tϊиɧ ŧяùиɠ như đàn ông thôi).

Sau khi tinh khí bắn ra hết, Nhậm sư nương tiếp tục nhấn cờ ặc Tuấn Khải vào và nhấo tiếp. Những cú dập mạnh mẽ của Tuấn Khải đã làm Nhậm phu nhân xuất khí liên tục, nhưng vẫn không ảnh hưởng đến sức lực của phu nhân, vì phụ nữ không giống đàn ông chỉ xuất tinh một lần là xụi lơ luôn, trong khi phụ nữ có thể xuất nhiều lần trong quan hệ mà vẫn có thể tiếp tục cuộc chơi.

– Ah… Sướиɠ quá Tuấn Khải ơi, mạnh nữa, mạnh nữa… Hôn sư nương đi, không phải hôn ở đó, hôn môi sư nương nè… Ah.. Hôn đi con… Ah.. Ah. Uhm.. Uhm…. Chụt chụt chụt..

Quả thật là một ngày không thể quên đối vs Tuấn Khải. Chỉ vì một cú nhìn lén qua cửa sổ và cũng nhờ có con mèo đen, nên giờ đây đã biến đỗi vận mệnh của Tuấn Khải, giờ mới có cái để sướиɠ như thế này.

Hai sư trò ôm chờ ịch nhau chí choé, vs không khí đậm đặc mùi da^ʍ khí kích tbiach mê ly. Đã 5 phút trôi wa, cuộc chiến tưởng chừng như bất tận. Mà không có cuộc chơi nào không tàn, và giới hạn của Tuấn Khải đúng lúc cũng đã đến.

– Ối sư nương ơi, con sắp ra… Tính sao giờ.

– Ôh.. Ôh.. Sướиɠ.. Cứ ra đi con… Đừng kiềm hãm… Cứ ra bên trong ta… Đừng lo lắng.. Cứ ra vào trong cho ta sướиɠ… Ah.. Ah..

Tuấn Khải cố gắng hết sức để nhấp nhanh và mạnh nhất có thể, Nhậm Phu Nhân cứ thoái mái la hét để vơi đi sự chịu đựng bao nhiêu năm qua vì sự bỏ bê của lão Quách. Đúng là nhà họ Quách thằng nào cũng hết xí quách hết. Rồi cuối cùng trận chiến đã kết thúc, khi Tuấn Khải đã bắn thẳng tϊиɧ ŧяùиɠ vào sâu trong âʍ đa͙σ sư nương. Cả hai cùng nằm ôm nhau và thϊếp đi trong sự mệt mõi và sự thoả mãn, bây giờ đã là 10h tối. Trong lúc ấy Quách Tộc Trưởng đã đi đến gia tộc Shorty – Người Lùn để dự hội nghị trong vòng 3 ngày mới quay về.