Đến buổi sáng Bùi Trì vẫn chưa quay về, Vân Nam Nam nhìn điện thoại, không có tin nhắn, chắc là vẫn chưa bận xong.
Bùi Trì không có nhà, cô cũng tùy tiện ăn hai miếng, vệ sinh cá nhân xong thì ra ngoài. Lắp đặt thiết bị trong tiệm cần cô trông coi, trên đường cô ra
ngoài bắt xe thì gửi tin nhắn cho Bùi Trì.
Sau khi tới nơi, thì có cuộc điện thoại gọi tới.
Vân Nam Nam còn tưởng là Bùi Trì, không ngờ là Tô Niệm Nam.
“Đang làm gì đó?” Vân Nam Nam vừa đặt chân vào lại thụt ra, trong tiệm quá ồn ào.
Tô Niệm Nam rất kích động, cô ấy nói với Vân Nam Nam: “Tớ, tớ sắp đi đăng kí với Giang Lâm An rồi!”
Vân Nam Nam ngây người, khó trách Tô Niệm Nam lại vui thế kia.
“Bố mẹ cậu đồng ý rồi hả?”
“Ừ, sổ hộ khẩu đang trên tay tớ này.” Đến nay Tô Niệm Nam vẫn chưa có cảm giác chân thực, “Hiện giờ Giang Lâm An còn đang mân mê cuốn sổ hộ khẩu đấy.”
Vân Nam Nam mừng cho hai người họ, “Thời gian quá lâu rồi, cũng đỡ được phần nào.”
Tô Niệm Nam báo tin vui cho Vân Nam Nam xong thì cúp máy, Giang Lâm An đã không ngồi nổi trong nhà nữa.
Sau khi cúp điện thoại, Vân Nam Nam vội nói chuyện này cho Bùi Trì. Mãi đến gần trưa, Bùi Trì mới gọi video cho cô.
Vân Nam Nam vội thoa chút son, mới nhận máy.
“Anh bận xong rồi hả?” Vân Nam Nam điều chỉnh màn hình của mình, để Bùi Trì dạt sang một góc.
“Ừ, vừa mới xong, chiều nay được nghỉ nửa ngày chút nữa anh sẽ về
nhà.” Cuộc phẫu thuật này của Bùi Trì tiến hành một quãng thời gian dài, anh cũng mệt rồi. “Bây giờ em ở trong tiệm hả? Chút nữa anh qua đón em.” Vân Nam Nam đang ăn một miếng bánh, tiện thể ừ vài tiếng. Bùi Trì thấy cô vẫn đang ăn, lên tiếng nhắc nhở cô: “Đừng ăn nữa, chút nữa còn phải ăn cơm trưa.”
Vân Nam Nam vâng vâng đáp lời, cô đưa tay tắt cuộc gọi đi sau đó lại mở thêm hộp chân gà rút xương.
Nửa tiếng sau, xe của Bùi Trì đã tới, Vân Nam Nam vui sướиɠ nhảy lên xe. “Cục cưng ơi, trưa nay ăn gì vậy?”
Bùi Trì lạnh lùng nói: “Chẳng phải em ăn no rồi sao?”
Vân Nam Nam chớp mắt: “Vẫn có thể ăn thêm thứ khác nữa.”
Bùi Trì hờ hững ừ một tiếng, tốc độ lái xe cực nhanh.
Khi xe lái vào trong bãi đậu, Vân Nam Nam mở đai an toàn định xuống xe, tiếp theo đó đã nghe thấy tiếng biu vang lên. Cô nhìn sang Bùi Trì
hỏi: “Anh khóa xe làm chi?”
Bùi Trì nhìn về phía trước, nghiêm túc nói: “Chẳng phải em nói có thể ăn được thứ khác nữa à?”
Vốn dĩ Vân Nam Nam chưa kịp phản ứng, câu này của Bùi Trì khiến cô hiểu ra.
Ban ngày ban mặt, đồ khốn này!
“Bây giờ mới là buổi trưa!” Ý của Vân Nam Nam là ban ngày không được tuyên da^ʍ.
Bùi Trì đanh thép nói: “Tuyên da^ʍ ban ngày, em từ cởi hay để anh cởi cho em đây?”
Vân Nam Nam: “Anh có biết xẩu hổ là gì không hả?”
“Không biết, chỉ cần em.”
Vân Nam Nam mắng một tiếng, cô đứng dậy ngả về phía Bùi Trì. Bùi Trì đang điều chỉnh lại ghế ngả ra phía sau.
Lúc cô nghiêng lại thì Bùi Trì vươn một tay ra ôm lấy.
“Mắng anh mà còn vội thế hả?” Bùi Trì véo lên mông Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam phỉ nhổ, “Anh đang ra vẻ hả?”
Bùi Trì luồn tay vào trong áo nỉ của cô, thuận thế mò lên dây áσ ɭóŧ trên vai. Vân Nam Nam gõ anh: “Tay anh rõ là lạnh ấy!”
Bùi Trì cởi áσ ɭóŧ ra, trước ngực Vân Nam Nam lỏng ra.
“Đừng vội, em sưởi ấm cho anh chút.” Bùi Trì tóm lấy hai bầu vυ' của cô. Trên ngực lạnh lẽo, Vân Nam Nam rùng mình. Cô trợn mắt lườm Bùi
Trì, “Anh muốn em lạnh chết hả?”
Bùi Trì lên trước hôn lấy lòng cô, “Đừng giận mà, chút nữa là ổn rồi.”
Vân Nam Nam đang muốn nói thêm gì đó, đáng tiếc đã bị anh chặn miệng lại.
Bùi Trì vừa hôn vừa kéo quần áo cô xuống, Vân Nam Nam cũng phối hợp với anh. Bùi Trì cởi áσ ɭóŧ của cô ra ném xuống ghế sau.
Hôm nay Vân Nam Nam mặc váy, Bùi Trì đẩy thẳng váy cô lên trên.
Qυầи ɭóŧ cũng bị anh ném ra phía sau.
Bàn tay vừa làm càn trước ngực giờ đã mon men sờ xuống phía dưới, Bùi Trì vươn ngón tay chọc vào trong.
Vân Nam Nam run rẩy cả người, “Lạnh....”
“Lạnh mới sảng khoái, ngoan, thả lỏng chút cho anh vào nào.”
Ngón tay Bùi Trì thọc thêm vào bên trong, bàn tay của anh vừa xoa bóp ngực cô nửa ngày, mà giờ chẳng có chút độ ấm nào.
Hiện giờ thọc vào bên dưới, Vân Nam Nam vẫn cảm thấy lạnh.
“Ư....Lạnh thật đấy Bùi Trì...” Vân Nam Nam nghẹn ngào.
Trong mắt Bùi Trì tràn ngập du͙© vọиɠ, anh ghé đến bên tai cô nói: “Không thoải mái hả?”
Vân Nam Nam không biết nên nói sao, không hẳn là không thoải mái, thoải mái cũng không phải. Vậy nên cô chỉ có thể lắc đầu, “Đừng...Đừng nói nữa...”
Bùi Trì khẽ cười một tiếng, ngón tay thọc vào nhanh hơn.
Ngón tay thọc vào càng nhanh, cả người Vân Nam Nam hơi nghiêng ngả. “Ư hư....Bùi Trì đừng....A ư...”
Bùi Trì: “Ngón tay mà thôi.”
“Ngón tay cũng rất nhanh...” Vân Nam Nam ôm chặt lấy Bùi Trì, “Ư a... Thật đó, chậm chút...Bùi Trì....”
Bùi Trì không ngừng, anh thích nghe thấy tiếng nước đó.
Tiếng nước trong khoang xe, âm thanh khác thường, Vân Nam Nam cũng lo đang ở bên ngoài, âm thanh của cô có chút kìm nén.
Bùi Trì không muốn cô kìm nén như thế, thọc ngón tay vào bên trong thịt mềm niết ấn, ấn một cái Vân Nam Nam đã kêu lên.
“Vân Nam, thoải mái chút, không có người nghe thấy đâu.”
Vân Nam Nam nhỏ giọng cầu xin: “Ư....Anh đừng ấn vào thịt mềm của em nữa....”
Bùi Trì nhếch miệng lên, cọ vào cô: “Ngày thường rõ là nhiều da^ʍ ngữ, giờ da mặt lại mỏng rồi à.”
Bùi Trì dùng ngón tay làm cho Vân Nam Nam sung sướиɠ một lần, cô còn đang thở dốc nghỉ ngơi anh đã lấy một hộp bαo ©αo sυ ở đằng trước tới.
Vân Nam Nam nhìn thấy còn kinh ngạc hơn, “Tại sao anh lại đặt đồ này trong xe?”
Đệch, nếu như bị người khác nhìn thấy thì nhục mặt luôn ấy.
Bùi Trì xé ra, giải thích nói: “Vừa rồi anh mua trên đường về.”
Vân Nam Nam lại kinh ngạc: “Anh có dự định xe chân từ lâu rồi đúng không???”
“Không phải.” Bùi Trì buồn cười chết. “Chỉ là trên đường về anh tiện tay mua một hộp thôi, còn xe chấn là nhất thời nổi hứng.”
“Nhất cái rắm, đồ khốn, da^ʍ ngầm thì không ai giỏi bằng.”
Bùi Trì: “Vốn dĩ cũng là em dụ dỗ anh mà.”
Vân Nam Nam nhớ tới câu nói trước đó của mình, cô đập Bùi Trì một phát, mắng anh: “Da^ʍ giả kiến da^ʍ.”
*Da^ʍ giả kiến da^ʍ: ý chỉ người dâʍ đãиɠ nhìn thấy thứ gì cũng cảm thấy da^ʍ dật
Bùi Trì bất lực: “Anh da^ʍ là anh da^ʍ, mau lên đây để anh da^ʍ cho đủ cái nào.”
Vân Nam Nam cúi đầu cởϊ qυầи anh ra, qυầи ɭóŧ bị cởi một nửa, dậy thịt thô to đã bật ra, Vân Nam Nam bóp một cái.
Cô tiện tay xóc hai ba cái, oán giận nói: “Lại bắt em ngồi lên trên.”
Bùi Trì cười không nói, đầu óc Vân Nam Nam lóe lên, cô nói với Bùi
Trì: “Anh cầu xin em đi, cầu xin em em sẽ ngồi lên.”
Trên phương diện này Bùi Trì chẳng hề để ý đến mặt mũi, “Cầu xin em đấy, mau ngồi lên đi, anh nghẹn sắp chết rồi.”
Vân Nam Nam bị anh chọc cười, ngón tay khẽ ấn lên qυყ đầυ, “Bảo em cᏂị©Ꮒ anh hả?”
“Mau lên, mau đến cᏂị©Ꮒ anh đi.” Bùi Trì cực kì chào đón.
Vân Nam Nam hơi nâng người lên, cô đeo bαo ©αo sυ lên cho Bùi Trì, sau đó cầm lấy thân gậy chậm rãi ngồi xuống.
Không vào quá sâu, Bùi Trì không bằng lòng, “Em đây sao không cᏂị©Ꮒ vào tận gốc?”
Vân Nam Nam thở dốc hai tiếng, “Đừng gấp, đang ăn đây.”
Cô lại ngồi xuống thêm chút, đã vào đến gốc.
“Vân Nam, em ăn sâu quá.” Trên mặt Bùi Trì toàn là hưởng thụ.
Vân Nam Nam bắt đầu nhấp nhô lên xuống, vị trí trong xe chật hẹp, hai người đều dính chặt vào nhau.
“A, Vân Nam, em kẹp anh chặt quá.” Bùi Trì vạch áo Vân Nam Nam lên, đôi vυ' to lớn nhảy ra. “Vân Nam, em đúng là to thật.”
Vân Nam Nam đang nhấp nhô lên xuống, cô gấp gáp nói: “Anh cũng to lắm.”
Bùi Trì cười một tiếng, “Anh nói vυ' em to, em nói là gì vậy?”
“Con chim to.” Vân Nam Nam đang hứng thú lên đầu, “Chim anh to em ăn cũng sướиɠ lắm, dùng sướиɠ thật đó.”
“Em đang coi anh là gậy mát xa hả?”
Vân Nam Nam: “Miệng của gậy mát xa không bắn.”
“...”
“A...Ư ha...Anh mυ'ŧ mạnh lên....”
Miệng Bùi Trì đang liếʍ đầṳ ѵú, Vân Nam Nam ngại anh rề rà.
“Thế em cũng động nhanh chút.” Bùi Trì mặc cả.
Vân Nam Nam hút anh hai cái, “Thế này mà còn không nhanh?”
“Không nhanh, cᏂị©Ꮒ cho anh bắn ra được không?”
Vân Nam Nam dùng hết sức, eo cô cũng lắc cực nhanh, huyệt nhỏ của cô từng chút hút lấy gậy thịt, bọc chặt lấy nó.
“Ư....Vân Nam em động nhanh quá.” Hai tay Bùi Trì bóp lấy ngực Vân Nam Nam, mỗi bên xoa một cái, “A, cắm vào sâu quá...”
Vân Nam Nam nghe đến nỗi đỏ mặt, “Anh...A ha....Anh đừng rên lung tung nữa...”
Bùi Trì xoa bóp đầṳ ѵú dựng thẳng của cô, “Thế em rên cho anh nghe?” ”Anh....Ư....Ha, anh muốn nghe cái gì?”
“Em tự động có sướиɠ không?”
Vân Nam Nam ngồi một phát thật sâu, Bùi Trì mυ'ŧ một miếng, “Tự mình ra tay cơm no áo ấm, không sướиɠ được sao?”
Bùi Trì cũng tự hẩy lên một cái, thọc vào Vân Nam Nam, tò mò nói: “Hôm nay sao không mệt?”
Vân Nam Nam bóp đầṳ ѵú anh, bàn tay cào mạnh lên cơ bắp của anh hai phát.
“Không mệt, em muốn ngồi cho anh bắn ra cơ.”
Tìиɧ ɖu͙© càng ngày càng nặng, biên độ di chuyển của Vân Nam Nam càng nhanh hơn, âm thanh của cô cũng không kìm nén nữa.
Bùi Trì ở trong bầu không khí như thế này, anh rất khó không bắn.
Sau khi bắn ra, Vân Nam Nam mệt mỏi bò trên người anh. Bùi Trì bế cô đến bên ghế phụ lái, tháo bαo ©αo sυ ra, buộc thắt nút ném vào túi đựng rác. “Bây giờ mệt rồi hả?” Bùi Trì đưa một chai nước cho Vân Nam Nam. “Mệt, không muốn động nữa, anh đút cho em.”
Bùi Trì vặn nắp chai ra, đút cho cô từng ngụm một.
Vân Nam Nam uống nước xong mới hồi phục được chút, cô nghiêng người nói chuyện với Bùi Trì.
“Giang Lâm An sắp kết hôn với Tô Niệm Nam rồi, hai người bọn họ mừng rớt nước mắt ấy.”
Bùi Trì nhìn chằm chằm vào đường viền ngực cô, Vân Nam Nam nhìn theo tầm mắt của anh, dứt khoát cởi luôn áo nỉ ra.
“Nhìn đi nhìn đi, đường hoàng mà nhìn.”
Bùi Trì cười giơ tay bóp hai cái, “Nhìn không mà không sờ thì sao được.” Vân Nam Nam mắng anh mặt dày.
Thu dọn xong xuôi, về nhà, Bùi Trì nhắc với Vân Nam Nam một việc.
“Gì vậy?” Động tác lau tóc của Vân Nam Nam ngừng lại, Bùi Trì điên rồi sao?
Bùi Trì tự nhiên nhận lấy khăn lông trên tay cô, anh đứng đằng sau Vân Nam Nam lau tóc cho cô.
“Anh nói, Anh chuẩn bị thắt ống dẫn tinh.”Bùi Trì lặp lại một lần nữa, chuyện này anh đã chuẩn bị từ một tháng trước rồi.
Vân Nam Nam không buồn lau tóc nữa, cô xoay người lại nhìn chằm chằm Bùi Trì, xem anh có phải là bị ngốc rồi không.
Bùi Trì xoay cô lại, “Đừng nhìn nữa, anh đang tốt đây.”
Vân Nam Nam ngồi xuống để Bùi Trì tiếp tục lau tóc cho cô, cô lẩm bẩm nói: “Anh đừng nói là anh làm rồi nhé?”
Tay Bùi Trì ngừng lại, “Anh định làm xong mới nói cho em biết, sau đó nghĩ chắc tám phần em sẽ giận.”
Vân Nam Nam tức điên, không phải tám phần, mà là mười phần mười. “Anh cũng biết em sẽ tức giận hả?” Vân Nam Nam kì quặc nói, “Sao anh lại có ý nghĩ này chứ?”
Bùi Trì hỏi cô: “Chẳng phải em không muốn sinh con hay sao?”
Vân Nam Nam không thèm lau tóc nữa, chuyện này cần phải bàn bạc cho kỹ càng.
“Em không muốn sinh con, nhưng anh cũng không cần thiết phải đi thắt ống dẫn tính chứ.”
Bùi Trì muốn mở miệng biện minh, Vân Nam Nam đã chặn ngang miệng anh.
“Anh đừng có bị Giang Lâm An làm ảnh hưởng được không, cậu ta là do vấn đề huyết thống, mà Tô Niệm Nam cô ấy cũng rất muốn có con.”
Bùi Trì vội cắt ngang cô, “Anh không bị cậu ta ảnh hưởng, là anh muốn khiến em vui vẻ.”
Vân Nam Nam hít sâu một hơi, đây là lý do lạ đời nào mà khiến bạn gái vui vẻ hả?
“Đây không phải là chuyện vui vẻ, anh thắt ống dẫn tinh đương nhiên em yên tâm, thế nhưng đây là một chuyện quan trọng em hi vọng anh có thể nghiêm túc cân nhắc.”
Bùi Trì: “Anh đã cân nhắc kỹ rồi.”
“Vậy bố mẹ anh thì sao?” Vân Nam Nam không muốn trở thành con dâu độc ác.
Bùi Trì bế cô ngồi lên trên bàn, cầm máy sấy chuẩn bị sấy tóc cho cô.
“Bố mẹ anh bên đó anh sẽ giải quyết, em không cần lo lắng.”
Nói xong thì hôn cô một cái.
Chuyện thắt ống dẫn tinh này vẫn chưa nói rõ ràng, trước khi đi ngủ Vân Nam Nam hỏi anh: “Thế sau này em muốn sinh con thì sao?”
Bùi Trì ôm cô chặt hơn, “Có thể phẫu thuật tháo ra.”
“Thế lỡ như lúc ấy anh một luống tuổi rồi, tháo ra không dùng được thì làm sao?”
“Vậy chúng ta đi nhận nuôi một đứa.”
Vân Nam Nam nghĩ, lúc này ngon rồi, mẹ chồng tương lai của cô chắc chắn nhận định cô là một yêu nữ.
Thế nhưng, yêu nữ thì yêu nữ thôi, dù sao thì Bùi Trì cũng nói anh sẽ giải quyết.
Chuyện này đến đây là kết thúc, vào hôm tuyết đầu mùa, Tô Niệm Nam gọi điện thoại cho cô, nói cô ấy và Giang Lâm An đã đăng ký kết hôn rồi.
Vân Nam Nam nhìn giấy chứng nhận kết hôn mà Tô Niệm Nam gửi cho cô, trời, mặt của hai người sắp nở hoa đến nơi rồi.
Cô cầm tấm ảnh đưa cho Bùi Trì xem, Bùi Trì nói với cô rằng Giang Lâm An đang chuẩn bị kế hoạch tổ chức hôn lễ.
Vân Nam Nam nghe thấy hôn lễ thì hai mắt sáng lên, “Hôn lễ đó, em muốn làm phù dâu cơ.”
Bùi Trì thấy cô vui vẻ thì hỏi, “Vậy còn em, muốn kết hôn không?”
Vân Nam Nam trợn mắt nhìn anh, “Em nói muốn, hiện tại anh cầu hôn liền à?”
Bỗng chốc Bùi Trì quỳ một gối xuống, Vân Nam Nam: “...”
Đồ thần kinh.
Hôn lễ của Tô Niệm Nam và Giang Lâm An định vào cuối xuân đầu hè, lúc ấy thời tiết đẹp vừa vặn.
Bây giờ đang rơi tuyết, thời tiết càng ngày càng lạnh, cô đi chọn váy cưới với Tô Niệm Nam lại thấy hứng thú.
Vào một cửa hàng mới, Tô Niệm Nam đi thử, Vân Nam Nam cũng hưng phấn chọn mấy bộ mặc thử, càng thử càng thích.
Cho nên cô chụp hết ảnh lại, gửi toàn bộ cho Bùi Trì.
Vân: “Đẹp không anh?”
Bùi: “Em đang cầu hôn anh hả?”
Vân: “Cút (mỉm cười).”
------oOo------