TÌNH ĐỊCH SAU ĐÓ VÀO KHÁCH SẠN VỚI “ĐỐI
TÁC” CŨ
Khi thức dậy lần nữa Vân Nam Nam thấy hơi nghẹt mũi, cô khát khô cổ họng, thấy trên tủ đầu giường có nước vội cầm lên uống.
Nước ấm, Vân Nam Nam một hơi uống sạch.
Bùi Trì nghe thấy tiếng động vội đi lên, thấy nước trong bình hết rồi, anh dịu giọng nói: “Còn muốn uống nữa không em?”
Vân Nam Nam lắc đầu, bị cảm cúm đúng là chẳng dễ chịu gì. Cô kéo chăn ra gật đâu với Bùi Trì, ra hiệu cho anh đi lên.
Bùi Trì cởi dép ra, nằm lên trên giường.
Bùi Trì nằm lên trên giường nhớ đến bức thư tình kia, anh lấy ra khỏi túi áo, vuốt phẳng nó.
Vân Nam Nam liếc thấy, không nhìn rõ lắm.
“Đây là thứ gì vậy?”
Bùi Trì chỉ cười không nói, đưa bức thư tình cho cô.
Vân Nam Nam nhận lấy, nhìn mấy cái, đây chẳng phải bức thư tình trước kia cô giấu đi sao?
Cô ngồi bật dậy, đầu cũng không đau nữa. Giật lấy bức thư Tình ấy, vò nát trong tay.
“Sao anh lại tự tiện bới đồ của em lên hả Nam bắt đầu già mồm át lẽ phải trước.
Bùi Trì dựa đầu vào gối nhìn cô bắt đầu nói càn, anh cũng oan ức nói _ một câu: “Chẳng phải em bảo anh dọn vệ sinh sao?”
Vân. Nam Nam không nói ra lời, hành vi giấu thư tình còn bị đương sự phát hiện, khiến cô rớt hết cả liêm sỉ.
Hiện giờ cô vẫn còn nhớ rõ, năm đó cô kéo Bùi Trì tới con đường mà Thẩm Lai bắt buộc phải đi qua rồi hôn nhau ngấu nghiến ở đó.
Bùi Trì bị kéo ra khỏi cổng trường, Vân Nam Nam cứ nẵng nặc đòi đi tản bộ cùng anh. Bùi Trì đồng ý, hai người nắm tay nhau đi dạo tới một con hẻm nhỏ.
“Sao lại đi đến chỗ này?” Bùi Trì chưa đi tới đây bao giờ, rất xa lạ.
Vân. Nam Nam nhảy đến trước mặt anh, ôm chặt lấy cổ anh.
“Bởi vì chỗ này không có người, em muốn hôn anh.” Cô hứng trí nói.
Bùi Trì còn hục hặc một chút xíu, Vân Nam Nam ngại anh mất thì giờ, tự kiếng chân lên với lấy khóe môi Bùi Trì.
Con người Bùi Trì này rất thẹn thùng, vừa mới bắt đầu còn lưỡng lự, hiện giờ Vân Nam Nam hôn anh, anh há miệng còn nhanh hơn ai hết.
Anh kìm lòng không đậu ôm chặt lấy eo cô, chậm rãi ép. người đến sát bên tường. Tay Bùi Trì vuốt ve gáy cô, anh giữ chặt lấy đầu Vân Nam Nam, đưa lưỡi vào sâu bên trong.
Kìm lòng không đậu là một từ đẹp đẽ, bàn tay của Bùi Trì đang cố gắng lột tả cụm thành ngữ này.
Tay anh chậm rãi mò vào bên trong quần áo của Vân Nam Nam, vạt áo thun màu hồng bị anh kéo lên.
Bùi Trì xoa nắn vòng eo thon nhỏ của cô, ngón tay trượt dần lên phía trên.
Vân Nam Nam tựa như bị anh cào ngứa, cô hơi nhúc nhích, nhưng nhanh chóng bị Bùi Trì cố định lại một chỗ.
Bàn tay từ sau lưng nhích. lên trên, Bùi Trì mở móc áσ ɭóŧ của Vân Nam Nam ra, sau đó vòng ra phía trước xoa bóp lấy bầu vυ'.
Trăng tròn vành vạnh treo trên đầu, ánh sáng chiếu rọi xuyên qua từng kẽ lá. Cành và lá cây quấn quýt vào nhau, từng giọt sáng rọi lên con đường lát đá.
Vân Nam Nam nhạy bén nghe ra được tiếng viên đá được người ta đá trên nền đất, cô âm thầm liếc một cái, đúng như dự đoán Thẩm Lai đang ở phía không xa.
Có lẽ Thẩm Lai bị chọc điên không nhẹ, Vân Nam Nam kɧıêυ ҡɧí©ɧ cười với cô ta.
Lúc này đây Bùi Trì không biết Thẩm Lai đã tới, anh đang đỡ lấy cổ của Vân Nam Nam để trồng dâu trên đó.
Bàn tay của Vân Nam Nam cũng mò vào trong quần áo của anh, cô vuốt ve cơ bụng của anh, cảm thán từ tận đáy lòng: “Sờ cảm giác thích thật.”
Thẩm Lai vẫn chưa rời khỏi, Vân Nam Nam cũng không vội. Trong lúc Bùi Trì nhéo cô một cái, cô nhắm mắt khẽ rêи ɾỉ một tiếng.
Bùi Trì nghe rất rất rõ ràng, còn Thẩm Lai có nghe thấy không thì cô không biết, cô chỉ biết rằng hiện giờ làm như thế này với Bùi Trì rất thoải mái.
Cuối cùng Thẩm Lai cũng đi khỏi, Vân Nam Nam cũng vui vẻ. Cô cọ lên người Bùi Trì: “Đi khách sạn không?”
Bùi Trì vẫn đang thở dốc, anh nặng nề ừ một tiếng.
Bọn họ vội vã tới khách sạn gần đó thuê phòng, Bùi Trì kiểm tra căn phòng một lượt, xác nhận không có camera gì đó mới quấn quýt với Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam được đặt lên giường, Bùi Trì vội vàng kéo áo của mình ra. Anh để trần nửa thân trên, khom eo xuống, Vân Nam Nam giơ tay vuốt ve sống lưng của anh, sờ tới xương sống lồi ra.
Dươиɠ ѵậŧ sưng to. đội quần lên nhìn càng sắc tình hơn,
Bùi Trì không vội cởϊ qυầи, lúc anh hôn Vân Nam Nam cô đưa vươn tay ra sờ nó.
“Bùi Trì, em thấy hiện giờ anh háo sắc quá đấy.” Vân Nam Nam cười hì hì. Bùi Trì bóp mạnh lên vυ' cô một cái, “Kéo áo lên, cho anh ăn hai miếng.” Vân Nam Nam cười híp mắt: “Thế thì cầu xin em đi”
Bùi Trì kéo xoẹt áo cô lên, áσ ɭóŧ cũng bị ném xuống đất.
“Tự anh tới”
Bùi Trì nằm bò trên người cô ăn một lúc, hai bên đầṳ ѵú. vị anh mυ'ŧ mát vừa đỏ vừa sáng loáng.
“Bùi Trì, anh cởϊ qυầи áo giúp em đi.”
Bùi Trì không nói gì, cởϊ qυầи áo ra cho cô.
Sau khi Vân Nam Nam lột sạch, Vân Nam Nam lẩm bẩm: “Đến lượt em cởi cho anh rồi”
Bùi Trì nằm ngửa ra, để cô bắt đầu nghịch.
Bàn tay nhỏ nhắn của Vân Nam Nam mở khóa thắt lưng ra, rút một cái, ném thẳng xuống đất.
Cúc quần cũng được cô dùng tay cởi ra, đến khóa quần, cô dùng miệng.
Cô dựa sát đến chỗ đó của Bùi Trì, thậm chí Bùi Trì còn cảm nhận được hô hấp nóng bỏng của Vân Nam Nam.
Khóa quần được cô dùng miệng kéo từng chút một xuống, cô cúi đầu liếʍ lên dươиɠ ѵậŧ của Bùi Trì.
Cả người Bùi Trì cứng đờ, Vân Nam Nam hơi ngẩng đầu lên, kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn anh một cái.
Hiện giờ Bùi Trì rất muốn đè người xuống cᏂị©Ꮒ một phát.
Vân Nam Nam không cho anh cơ hội, cô tiếp tục cắn lấy viền qυầи ɭóŧ, qυầи ɭóŧ cũng bị cô kéo xuống. Không có. qυầи ɭóŧ che chắn, dươиɠ ѵậŧ lập tực nảy lên, đánh lên mặt Vân Nam Nam.
Vân Nam Nam giận dỗi nói: “Đau quá đi.” Bùi Trì bất giác nuốt nước bọt.
Câu đau quá đi của Vân Nam Nam khi ấy chỉ là tình thú, cô liếʍ lên qυყ đầυ của Bùi Trì, chỉ liếʍ hai cái.
Không đi vào sâu, như chưồn chuồn đạp nước.
Thân gậy cũng như vậy, cô vươn đầu lưỡi ra trượt lên trượt xuống hai cái. Hai quả trứng cũng được Vân Nam Nam cố ý dùng móng tay cào cào.
Đầu ngón tay quét qua biểu bì, Bùi Trì lại run rẩy cả người. “Thoải mái không hả? Bùi Trì” Vân Nam Nam gạt tóc qua. Bùi Trì ngốc nghếch nói: “Thoải mái.”
Vân Nam Nam cười cười: “Thoải mái là tốt”
“Đợi lát nữa càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn nữa.”
Vân Nam Nam ngậm cả cây dươиɠ ѵậŧ của Bùi Trì vào trong miệng, cú thúc sâu vào trong cổ họng kí©ɧ ŧɧí©ɧ Bùi Trì không nhẹ.
Anh không chịu nổi bản ra luôn.
Vân Nam Nam cũng không chê bai, nuốt hết toàn bộ.
Cô há miệng nói, “Chẳng có vị gì cả, Bùi Trì ạ.”
Bỗng chốc Bùi Trì không biết nên làm gì phản ứng gì.
Vân Nam Nam làm cho người ta bản tinh, vẻ mặt đắc ý vô cùng: “Còn cứng được nữa không đấy?”
Bùi Trì dùng hành động chứng minh, anh xoay người đè Vân Nam Nam xuống dưới.
Lúc đi vào Vân Nam Nam coi trời bằng vung nói: “Còn nhanh hơn so với tưởng tượng của em.”
Bùi Trì hôn cô: “Lát nữa không nhanh là được rồi.”
Tư thế của ngày hôm nay khác với mọi ngày, Bùi Trì vùi đầu trước ngực Vân Nam Nam. Tay phải cô luồn qua cổ của Bùi Trì, vịn lên sau gáy anh.
Bùi Trì nằm nghiêng, Vân Nam Nam nằm thằng. Cô nâng chân phải lên, tay của Bùi Trì vừa vặn ấn lên cổ chân cô, mà em trai nhỏ của Bùi Trì nhắm chuẩn vào huyệt nhỏ của Vân Nam Nam.
Với tư thế này, Bùi Trì có thể mυ'ŧ đầṳ ѵú một phát. Trên thực tế thì Bùi Trì cũng làm y_ như vậy.
Anh nâng chân của Vân Nam Nam lên, gậy thịt đâm vào với biên độ cực nhanh. Anh cắn lên đầṳ ѵú của Vân Nam
Nam, dùng sức leiems mυ'ŧ nó.
Vân Nam Nam thoải mái ôm lấy đầu Bùi Trì chặt hơn, cô lớn tiếng gọi tên Bùi Trì, Bùi Trì cũng liên tục đáp lại câu anh ở đây.
Chiếc giường phát ra âm thanh, hai người không rảnh mà để ý, Vân Nam Nam ưỡn bầu ngực nhét vào miệng Bùi Trì, dươиɠ ѵậŧ cua Bùi Trì thọc vào
trong b.í.m nhỏ của cô.
“Bùi Trì, Bùi Trì..... Vân Nam Nam vô thức gọi tên anh.
Bùi Trì ừ một tiếng: “Anh ở đây.
Vân Nam Nam: “Anh đang cᏂị©Ꮒ em, Bùi Trì đang cᏂị©Ꮒ em.
“Đúng, anh đang cᏂị©Ꮒ em” Bùi Trì lại thọc sâu vào bên trong một phát.
“Ư....Bùi Trì đang cᏂị©Ꮒ em, Bùi Trì cᏂị©Ꮒ em thoải mái quá...” "Vân Nam Nam rêи ɾỉ, “Cả đời, cả đời này em đều để anh cᏂị©Ꮒ...”
“Vậy thì cᏂị©Ꮒ em cả đời.”
Cảng chân bị nâng lên của Vân Nam Nam đã quặp chặt lại, tay cũng cào cấu lung tung trên lưng Bùi Trì, cô bị đâm thọc quá sung sướиɠ.
Sung sướиɠ đến mức sắp chuẩn bị cao trào, cô phun ra một mảng dịch nhầy.
Bùi Trì vẫn nhét vào. bên trong cô, cảm giác được cô đã lêи đỉиɦ nhưng anh. vẫn thong thả đâm vào rút ra. Vân Nam Nam mới bắn ra bị cảm giác không đau không ngứa này thu hút, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần đùa nghịch với Bùi Trì.
Vân Nam Nam nhớ lại những chuyện này chỉ khiến bản thân mình cảm thấy đỏ mặt, cô nóng hết mặt, không muốn để Bùi Trì nhìn ra vấn đề gì. Cô nhảy xuống giường, hoảng loạn trốn mất.
“Em phải ra ngoài, anh có muốn đi cùng không?” Trước khi chạy ra ngoài cô để lại một câu như vậy.
Tâm trạng của Bùi Trì không tệ, cũng xuống giường theo cô, đúng như dự đoán bắt nạt Vân Nam Nam khiến người †a sung sướиɠ thật.
Bên ngoài trời âm u, hơn nữa còn đang nổi gió. Chặp. giò đang trần như nhộng của Vân Nam Nam lập tức bị Bùi Trì bọc lại, Van Nam Nam sợ anh nhắc tới chuyện thư tình, nên mặc kệ không phản kháng.
Thế nhưng, vừa ra ngoài một lát cô đã hối hận rồi.
Nguyên nhân là gì, cô đυ.ng phải người phụ nữ Thẩm Lai chết tiệt kia.
Chẳng biết đang giãng co_ chuyện gì, nhưng không thể ăn mặc tùy tiện ra khỏi cửa được.
Vân Nam Nam chưa gội đầu không trang điểm, quần áo còn bị Bùi Trì phối lung tung cả lên.
Cô muốn chết, muốn bóp chết Bùi Trì. Thẩm Lai đứng ở đối diện mang theo nụ cười, đang ôn lại chuyện cũ với Bùi Trì. Cô ta kinh ngạc nói: “Đúng thật là các cậu này, tôi còn tưởng nhận nhầm người nữa”
Vân Nam Nam lạnh mặt: Không sai, nhận nhầm người rồi đấy,mau để tôi rời khỏi đây đi ahhhhhhh
Cánh tay Bùi Trì phát hiện ra vậy, lịch sự xa cách chào hỏi Thẩm Lai. ô véo mấy phát, anh hệt như không
Vân Nam Nam rất muốn xé nát Bùi Trì, ôn chuyện gì chứ. Cô lặng lẽ liếc nhìn Thẩm Lai, tóc. xoăn lọn to, lớp trang điểm tinh tế lạ thường, còn đeo giày cao gót 8 phân nữa.
Càng nhìn Vân Nam Nam càng muốn chết.
Lúc Vân Nam Nam liếc nhìn Thẩm Lai, Thẩm Lai cũng nhìn cô. Cô ta cảm thán nói: “Không ngờ hai người bên nhau nhiều năm như vậy, sắp chuẩn bị kết hôn chưa?”
A a a, nhấp nhô hơi nhanh đất, não bộ của Vân Nam
Nam nhất thời không xoay chuyển được.
Bùi Trì nắm lấy tay cô, anh nghiêm túc nói: “Sắp rồi, mùa xuân năm sau.”
“Vậy khá tốt đấy, năm đó tôi hỏi cậu có phải có bạn gái rồi không cậu nói có, khiến tôi hốt hoảng một trận. Người như cậu cảm giác không giống như
người có bạn gái càng sẽ không kết hôn.” Thẩm Lai nhớ lại bản thân mình khi
ấy, hình như cũng chưa làm ra chuyện gì mất mặt nhỉ....?
Bùi Trì: “Cũng không hản, gặp được người mình thích thì ở bên nhau thôi.”
Thích sao? Mình hả? Vân Nam Nam không chung tần số với hai người kia, cô chỉ bắt lấy trọng điểm của cô.
Năm ấy Thẩm Lai còn âm thầm đi tìm Bùi Trì! Chuyện lớn như thế này, tên khốn Bùi Trì cũng không nói cho cô biết!
Đúng là quá đáng, về nhà nhất định phải tính sổ với anh.
Còn có cái gì mà thừa nhận bàn gái, đệch, Bùi Trì nói như thế thật sao?
Vân Nam Nam rơi vào. trong thế giới nhỏ của mình không thoát ra được, ngay cả khi Thẩm Lai gọi cô cũng không nghe thấy.
Bùi Trì chọc chọc cô, Vân Nam Nam: “Hả?”
Thẩm Lai tốt bụng nói: “Gặp nhau rồi cũng không thấy cậu nói chuyện với tôi, vẫn còn ghim thù cơ à?”
Vân Nam Nam. cười như không cười: “Đâu có, đã bao. nhiêu năm qua rồi kia chứ.”
Khừa khừa, bao nhiêu năm qua đi bà đây vẫn nhớ rõ như in đấy.
“Vậy thì tốt, hiện giờ thấy hai người đều tốt tôi cũng thấy an ủi phần nào, nói cho cùng thì người có tình quá khó có được mà.”
“Đúng nhỉ” Vân Nam Nam cũng thấy thế, cô và Bùi Trì quá không dễ dàng gì.
“Được rồi, tôi không nói chuyện với hai người nữa, tôi còn có việc đi trước đây” Thẩm Lai khoác túi lên, chuẩn bị rời khỏi. “Tôi chúc hai người sớm
ngày kết hôn, trăm năm hạnh phúc.” Bùi Trì cảm ơn, Thẩm Lai rời đi luôn.
“Này, người ta đã đi xa lắm rồi còn nhìn.” Vân Nam Nam chọc lên người Bùi Trì.
Bùi Trì bất lực: “Nhìn em đều nhìn em hết.” “Em chưa gội đầu cũng không trang điểm, mặt vàng như nến đâu có đẹp bằng người ta?” Vân Nam Nam bắt đầu gây sự với anh.
Bùi Trì thấy dáng vẻ này của cô thì buồn cười, “Em đây là đang vô cớ gây sự”
“Có cái rằm, rõ ràng là em có lý.” Vân Nam Nam bả đầu bước vào. chủ đề chính. “Thế anh cho em biết cô ta tìm anh làm gì? Tìm đến anh sau đó anh nói những gì?”
Bùi Trì nghĩ, quả nhiên là đang đợi anh ở chỗ này.
Anh thở dài một hôi, đặt tay lên hai vai Vân Nam Nam. “Vân Nam, em đang ghen hả?”
Vân Nam: Nam đối mắt với anh, bất chợt bị anh hút hồn. Cô cũng nghiêm túc trả lời Bùi Trì: “Phải, em đang ghen đấy”
Kết quả nói cho Vân Nam Nam biết, chân thành không đổi lại được kết quả tốt lành gì.
Cô hung hăng đạp cho Bùi Trì một phát, cô tức giận nói: “Anh còn cười nữa thì hôm nay cút khỏi nhà của em”
Bùi Trì ngừng cười, anh đổi lại ôm cô vào lòng.
Bỗng nhiên Vân Nam Nam bị anh ôm lấy, tay cũng chẳng biết nên đặt chỗ nào.
“Vân Nam, anh rất vui” Bùi Trì gục lên vai cô nói, Vân Nam Nam vẫn chưa hiểu anh vui vì cái nỗi gì, sau đó anh đã đưa ra giải đáp cho cô. “Anh rất vui
vì em ghen, điều đó chứng minh em để ý đến anh, còn thích anh nữa.”
Vân Nam Nam bĩu môi, tiếp tục để anh nói.
“Hôm anh với em hôn nhau trong ngõ nhỏ, hôm sau Thẩm Lai tới tìm anh."
Nghe đến chỗ này, Vân Nam Nam lập tức vực dậy tinh thần. Cô muốn nghe xem Thẩm Lai nói những gì với Bùi Trì, không liên quan đến những chuyện khác, đều chỉ: do cô tò mò mà thôi.
“Vân Nam, em muốn đoán thử không?”
Vân Nam Nam véo anh, “Có rắm mau thả.”
Bùi Trì vui vẻ, anh nói: “Hôm ấy Thẩm Lai hung hăng tới tìm anh, anh không biết đã xảy ra chuyện gì, cô ta hỏi anh có phải anh có bạn gái rồi không.”
Ngón tay của Vân Nam Nam đã nắm chặt lại, anh tiếp tục nói cho cô nghe: “Vốn dĩ anh còn mê. mang, cô ta lại nói nhìn thấy anh hôn người khác. Lúc. này anh mới ngớ người, anh nói đó là em.”
Vân Nam Nam muốn thúc giục anh, cô muốn biết đáp án của anh. Thế nhưng, cô không thể cũng không dám động, chỉ có thể chậm rãi nghe Bùi Trì nói.
“Thẩm Lai nói đến em, anh trả. lời là phải” Phải, tôi có bạn gái rồi.
------oOo------