Chương 612
An Diệc Diệp quay đầu nhìn lại, thấy quản gia xuất hiện ở cửa ra vào, sau lưng còn có mấy vệ sĩ.
Ông ta bình tĩnh nhìn An Diệc Diệp, có vẻ xa lánh.
“Thưa cô, mời cô đi thôi.”
Nghe ông ta nói vậy, An Diệc Diệp cảm thấy khó hiểu.
“Cái gì? Các người muốn để tôi đi đâu?”
“Rời khỏi lâu đài cổ.”
An Diệc Diệp khϊếp sợ nhìn ông ta.
“Quản gia, ông đừng nói đùa.”
Quản gia nghiêm túc đứng ở một bên, lắc đầu nói: “Thật xin lỗi cô, đây là lệnh của cậu chủ.”
“Không thể nào…” An Diệc Diệp lắc đầu: “Khúc Chấn Sơ đâu?”
“Tôi đây.”
Một âm thanh truyền đến, Khúc Chấn Sơ đã một tuần chưa gặp mặt từ cổng đi đến.
Anh lạnh lùng nhìn An Diệc Diệp.
“Khúc Chấn Sơ, có chuyện gì xảy ra thế?” An Diệc Diệp tiến lên hai bước, lại bị vệ sĩ ngăn lại.
Khúc Chấn Sơ không hề trả lời vấn đề của cô, âm thanh lạnh như băng chỉ huy.
“Ném cô ấy ra ngoài.”
An Diệc Diệp nghe những lời Khúc Chấn Sơ nói, đến bây giờ vẫn không thể nào tin được.
Cô run run khóe miệng, lộ ra một nụ cười chật vật.
Còn khó coi hơn cả khóc.
“Anh đang nói gì vậy?”
Khúc Chấn Sơ còn không cả nhìn cô.
“Em cũng nghe rõ rồi đấy, không cần thiết phải để tôi nói lại lần thứ hai, bây giờ rời khỏi lâu đài cổ của tôi đi.”
An Diệc Diệp vẫn lắc đầu không hiểu.
“Vì sao? Vì bệnh của anh à? Hay là xảy ra chuyện bất trắc gì? Em có thể cùng anh giải quyết.”
Khúc Chấn Sơ lại lạnh lùng nói: “Tôi đã chán em rồi, không muốn tiếp tục nhìn thấy em trong tòa lâu đài này, thêm một ngày cũng không muốn.”
An Diệc Diệp kinh ngạc mở to mắt nhìn.
“Không thể nào…”
“Không có cái gì là không thể cả, trước đây tôi từng nói với em, tôi xây dựng tòa lâu đài này là vì một cô gái, bây giờ cô ấy sắp về rồi, đương nhiên em không cần tiếp tục ở lại.”
Khúc Chấn Sơ ngẩng đầu nhìn cô một lúc, trong đôi mắt thâm sâu không nhìn ra cảm xúc gì.
“Diễn kịch với cô trong khoảng thời gian này làm tôi cũng thấy mệt.”
An Diệc Diệp trừng to mắt, không hề nghĩ tới, mình lại nghe được những lời như vậy từ miệng Khúc Chấn Sơ.
Khúc Chấn Sơ đúng là từng nói, anh tìm được cô gái mà mình đợi mười hai năm kia rồi.
“Anh vẫn luôn… coi tôi là thế thân của cô ấy ư?” Cô không dám tin hỏi.
“Không. Tôi đã nói rồi, cô không xứng là thế thân của cô ấy.”
Giọng nói lạnh lùng của Khúc Chấn Sơ làm tay chân của An Diệc Diệp lập tức lạnh băng.
Cô hít sâu một hơi, cố gắng làm cho bản thân tỉnh táo lại.
“Chờ tôi trở về nhà họ Nguyễn rồi, anh sẽ tới tìm tôi nữa chứ?” Cô dè dặt hỏi.
Khúc Chấn Sơ nhìn cô, đáy mắt có hai luồng cảm xúc không ngừng đấu tranh.
“Không.”