CHƯƠNG 258
“Sau này anh mới biết, những thứ mà mẹ anh để lại năm đó đã bị Thẩm Thanh Chiêu giữ lại.”
Nói đến đây, anh lấy ra một chiếc hộp nhỏ màu xanh từ phía sau.
Khúc Chấn Sơ hơi nghiêng đầu qua, hôn lên vành tai An Diệc Diệp.
“Thẩm Thanh Chiêu uy hϊếp, lúc bảo anh kết hôn với em, anh đã đồng ý, để đổi lại một phần di vật của mẹ anh.”
An Diệc Diệp chấn động!
Chẳng trách!
Chẳng trách khi đó Khúc Chấn Sơ lại tức giận đến vậy, chẳng trách anh lại coi cô là kẻ thù.
An Diệc Diệp đau đớn tê tâm liệt phế.
Cô chớp mắt, giọt nước mắt lăn ra từ khóe mắt.
“Xin lỗi…”
Khúc Chấn Sơ mỉm cười, mở chiếc hộp trong tay ra, một sợi dây chuyền màu bạc xuất hiện trước mắt cô.
An Diệc Diệp vô cùng quen thuộc với nó, đây là sợi dây chuyền cô đã từng sửa giúp Khúc Chấn Sơ trước đó.
Nó bị hỏng vì cô, nhưng rồi lại được cô sửa lại.
Khúc Chấn Sơ lấy sợi dây chuyền ra, vén tóc An Diệc Diệp lên, đeo sợi dây chuyền lên cổ cô.
“Đây là sợi dây chuyền mà bà thích nhất.”
An Diệc Diệp nước mắt đầy mặt, cô cúi đầu xuống, mở mặt dây chuyền ra.
Mặt dây chuyền rỗng hình trái tim, vốn nơi đó không có vật gì khác, giờ đã có một tấm ảnh bên trong.
Là hình chụp chung của hai người họ.
Khúc Chấn Sơ ôm lấy cô từ phía sau.
“Anh không giống với người khác, anh sợ việc đánh mất thứ gì đó. Thậm chí anh còn muốn trói em lại bằng một sợi dây xích, anh muốn đặt em vào trong mắt anh.”
“Nhưng anh không dám, anh sợ em sẽ hận anh, oán trách anh, anh chỉ muốn đưa sợi dây chuyền này cho em thôi.”
Nước mắt tích tụ đầy trong khóe mắt An Diệc Diệp, tranh nhau rơi xuống.
Khúc Chấn Sơ nghiêng đầu qua, hôn lên môi cô, giọng điệu gần như cầu xin.
“Yêu cầu của anh rất ít, chỉ cần em đừng rời xa anh, đừng lừa dối anh.”
“Anh không muốn tổn thương em, anh không dám.”
An Diệc Diệp không thể kìm nổi nữa mà bật khóc.
Làm sao đây?
Cô đã lừa Khúc Chấn Sơ mất rồi?
Cô nên làm thế nào đây?
Nước mắt An Diệc Diệp rơi xuống như mưa, đến cả dũng khí quay đầu lại nhìn Khúc Chấn Sơ cũng không có.
Khúc Chấn Sơ nâng mặt cô lên, hôn nhẹ từng cái lên mắt cô, lau đi những giọt nước mắt của cô, động tác nhẹ nhàng như anh đang nâng niu một món bảo vật vô giá khó cầu.
Nhưng anh càng như vậy, An Diệc Diệp khóc càng dữ dội hơn.
Cô lặng lẽ nhìn sợi dây chuyền trong tay, như là đang có một bàn tay vô hình siết chặt trái tim cô, khiến cô đau đớn khó chịu.
Từ lúc bắt đầu cô đã dối gạt Khúc Chấn Sơ rồi.
Khúc Chấn Sơ thấy cô khóc dữ dội như vậy thì lại bật cười.
“Khóc cái gì? Để người khác nhìn lấy lại tưởng anh bắt nạt em.”