“Cút đi.
”
“Vâng.
”
Hoắc Khương đứng lên, mịt mờ quét về phía cách đó không xa Hoắc Chi nằm liệt trên mặt đất không đứng dậy nổi.
Trong mắt nổi lên quang mang tĩnh mịch.
Cô liên tiếp gây lỗi, chọc giận nhị gia, đêm nay là chạy trời không khỏi
nắng.
Hoắc Khương đi rồi, Hoắc Dịch Dung đi đến trước người Hoắc Chi.
Anh mang dép ở nhà dẫm đạp ở trên mặt Hoắc Chi, giống như đang đạp lên một miếng giẻ lau.
“Tiểu Chi, mặc kệ cô được ưu ái trong ám bộ thế nào, cũng mặc kệ năng lực cô phi phàm thế nào, nhớ kỹ cô vĩnh viễn là chó cuat Hoắc gia, nếu tôi muốn gϊếŧ cô, cô cũng chỉ có thể tự sát, hiểu chưa?”
“Thuộc hạ ghi nhớ trong lòng.
”
Mặt Hoắc Chi bị dẫm đến biến hình,
thanh âm mơ hồ không rõ.
Hai tròng mắt tràn ngập nước mắt nhìn lên người đàn ông trước mặt.
Đối phương không có mặc đồ đầy đủ, cô không dám nhìn loạn, ánh mắt cung kính khiêm tốn chăm chú nhìn người đàn ông giống như nhìn vị thần của cuộc đời này.
Hoắc tam gia là chủ tử của toàn bộ ám bộ, mà Hoắc nhị gia chính là đao phủ tàn nhẫn.
Sống chết của mọi người trong ám bộ đều nằm trên tay hai người này.
Thủ đoạn của nhị gia là hung tàn
nhất.
Nghĩ đến kết cục của người phạm sai lầm lúc trước, sự hãi đáy lòng Hoắc Chi càng mở rộng, thân thể không chịu khống chế mà phát run.
Khuôn mặt thanh tuấn Hoắc Dịch Dung cười nhạt, giọng điệu nhẹ nhàng: “Tôi thấy trí nhớ cô không tốt lắm, vẫn là nên khắc sâu một ít mới nhớ kỹ được.
”
“Mặc cho Nhị gia xử trí.
” Hoắc Chi không dám có bất luận hành động sai lầm nào.
Người ám bộ chính là vũ khí trong tay Hoắc gia, bọn họ không có tôn nghiêm, không có bản thân.
Chủ nhân muốn bọn họ sống, bọn họ sẽ sống.
Nếu chủ nhân muốn bọn họ chết, bọn họ chỉ có lựa chọn tự sát, tuyệt đối
không làm bất luận cái gì khó xử cho chủ tử.
.