Đột nhiên ra lệnh làm cơ thể Hạ Mạt run lên, trong mắt cô tràn ngập nỗi sợ cùng sự van xin, nhưng đôi chân nghe lời mở sang hai bên một chút.
Hai ngón tay người đàn ông nhéo nhẹ cánh hoa môi, trái tim Hạ Mạt thoáng chốc run rẩy, miệng huyệt không tự giác mở ra đóng vào.
Chu Cẩn Nghiêu nâng côn ŧᏂịŧ, đặt vào cửa huyệt ướŧ áŧ chậm rãi đưa vào.
“Ô…” Hạ mạt bị côn ŧᏂịŧ thô to đâm vào làm cho nói không nên lời, hai chân không kiềm chế được khép chặt vào.
Người đàn ông nắm lấy đôi chân thon dài của cô đẩy lên.
Hạ Mạt không thể chịu được nơi riêng tư của mình hoàn toàn bại lộ trước mặt người đàn ông, cô căng thẳng, tiểu huyệt cũng vì thế mà co bóp vài cái.
Bỗng nhiên Chu Cẩn Nghiêu phát ra một tiếng gầm nhẹ.
Anh cắn cặt hàm dưới, ánh mắt khóa chặt vào nơi kết hợp giữa hai người.
Cánh hoa huyệt sưng lên do ban nãy bị chà đạp, khiến cho hai cánh môi phấn nộn càng trở nên da^ʍ mĩ. Chu Cẩn Nghiêu cảm giác tế bào toàn thân đều đang gào thét, làm cho anh có ham muốn hung hăng xỏ xuyên nơi thần bí kia.
Anh chậm rãi tiến vào, côn ŧᏂịŧ lấp đầy hoa huyệt, cảm nhận được sự nóng ấm bao quanh.
Chu Cẩn Nghiêu từ từ đâm vào, từng cái một đều nhắm vào điểm hơi gồ lên, động tác vừa lưu loát vừa thành thạo, làm cho bụng Hạ Mạt trướng vô cùng, nhưng cảm giác ngứa rân ran vẫn lan đến toàn thân.
“Xin anh, dừng lại đi…”
Vừa dứt lời, người đàn ông đã cúi đầu, chặn miệng cô lại.
“A…” Hạ mạt không nói được, vô thức há miệng, cơ thể căng chặt.
Chu Cẩn Nghiêu cố gắng động eo, mỗi lần ra vào đều ma sát âʍ ɦộ non mềm, mỗi lần đâm xuống đếu như muốn căng chặt từng nếp thịt, qυყ đầυ hướng đến điểm G.
Mới đâm chọc vài cái, trong huyệt bắt đầu co rút có quy luật, Hạ Mạt nhắm nghiền mắt, trong đầu trống rỗng.
Biết là cô sắp ra, người đàn ông không còn cố ý nhắm vào điểm đang nhô lên kia nữa, mà nhanh chóng đẩy tốc độ đâm chọc.
“Ách…A…”
Tất cả giác quan dường như tập trung lại dưới thân, Hạ Mạt vươn tay muốn nắm lấy gì đó, nhưng bắt vào khoảng không. Ngay sau đó, bàn tay nhỏ bé của cô bị người đàn ông nắm lấy, đưa xuống chỗ hai người kết hợp, bấu ngón tay cô chà lên cánh hoa môi đang lộ ra.
“A…A…” Hạ Mạt kêu lên, dưới thân trào ra một dòng nước.
Dòng nước ấm trào ra xối thẳng lên côn ŧᏂịŧ, Chu Cẩn Nghiêu rên lên một tiếng, kiềm chế cảm giác muốn bắn ra, kéo Hạ Mạt đứng dậy.
Đột nhiên bị dựng thẳng lên, cơ thể Hạ Mạt không có chỗ tựa, cô sợ hãi ôm chặt người đàn ông, bộ ngực sữa non mềm ma sát với l*иg ngực nóng bỏng của anh.
Hạ thân vẫn gắn chặt vào nhau, Hạ Mạt không dám buông tay, tiếng kêu mềm mại của cô rơi vào tai Chu Cẩn Nghiêu, khiến côn ŧᏂịŧ anh càng căng trướng.
Cảm nhận được thứ trong cơ thể lại lớn lên, Hạ Mạt không ngừng cầu xin: “Từ bỏ…A…Không…Từ bỏ..”
Một tay Chu Cẩn Nghiêu ôm chặt eo cô, tay kia đẩy cửa phòng tắm, cảm nhận được cánh tay giam cầm sau lưng mình đã rời đi, Hạ mạt sợ ngã xuống, cô ôm chặt vai người đàn ông, chỉ là thân trên dừng lực một chút, tiểu huyệt cũng theo đó mà căng chặt.
Chu Cẩn Nghiêu mở vòi hoa sen, ấn Hạ Mạt len vách tường, vừa thở gấp vừa hưng hăng đâm vào.
Vừa mới qua cao trào nên lối vào vừa trơn vừa ẩm, tận sâu bên trong bị qυყ đầυ làm cho không ngừng co rút, Chu Cẩn Nghiêu ôm lấy cặp mông tròn trịa của Hạ Mạt mạnh mẽ đưa đẩy.
Hạ Mạt cùng không thể kêu lên, phía sau là bức tường lạnh như băng, phía trước là l*иg ngực nóng bỏng đang kề sát, khiến cô bị dọa phát hoảng.
Nước từ vòi hoa sen chảy xuống cơ thể trắng nõn của Hạ Mạt, sắc mặt cô phiếm hồng, đầu lông mày hơi nhíu lại.
Hơi thở Chu Cẩn Nghiêu trở nên dồn dập, thắt lưng điên cuồng đâm vào rút ra mất chục cái, hai quả trứng rung lên, bắn ra.
Bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng phun thẳng vào, tiểu huyệt không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ mãnh liệt ấy, xuân thủy lại trào ra, phía dưới lại ướt đẫm.
Ch Cẩn Nghiêu lấy lại tinh thần, phát hiện người trong ngực dường như đã bất tỉnh, anh đưa tay kiểm tra hơi thở của cô, thật sự bất tỉnh, lập tức lấy côn ŧᏂịŧ đang chôn sâu trong cơ thể cô rút ra ngoài, tay vươn ra cầm vòi hoa sen, ôm Hạ Mạt tắm qua một lần, sau đó qua loa lau khô, lấy khăn tắm cuốn chặt Hạ Mạt, ôm vê giường.