02: Làm cho người ta rất ngứa
Editor: Raining
***
Sự xinh đẹp của Lâm Thiên Hoan không chỉ dừng ở khuôn mặt mà còn ở dáng người.
Dù bây giờ cô có mặc đồ rộng thùng thình, thì từ dáng người vẫn có thể nhìn ra vẻ thướt tha, mang vẻ phong lưu, quyến rũ khó nói.
Người đàn ông bình thường mà nhìn thấy, khó tránh khỏi nhìn cô chằm chằm. Nhưng Úc Hàn vẫn giữ nguyên dáng vẻ lạnh nhạt.
Tới nơi, Lâm Thiên Hoan quay đầu lại xem, phát hiện vị nhϊếp ảnh gia này tầm mắt còn đang ngắm nhìn camera, căn bản không thèm nhìn cô cái nào.
Lâm Thiên Hoan âm thầm tức giận.
Chẳng lẽ bây giờ mị lực của cô hết rồi sao?
Lâm Thiên Hoan cắn môi, nhanh chóng khôi phục lại dáng vẻ tươi như hoa, nói với Úc Hàn: “Thầy Úc, anh đã bao giờ chụp ảnh nghệ thuật chưa?”
Úc Hàn cuối cùng cũng ngẩng đầu, nói: “Chưa từng chụp.”
Lâm Thiên Hoan nhìn gương mặt điển trai mang vẻ cấm dục kia, nhẹ nhàng cười, kéo tóc ra sau đầu, chậm rãi cởi đi áo ngủ trên người.
Bên trong, cơ thể mềm mại lộ hết ra ngoài.
Ngực lớn đầy đặn hình giọt nước được nâng trong chiếc áσ ɭóŧ ren trắng, phía dưới huyệt nhỏ được bao bọc bởi qυầи ɭóŧ ren mơ hồ lộ ra màu sắc sinh động vô cùng mê hoặc, đùi trắng nõn thẳng tắp, eo nhỏ, mông căng tròn vểnh lên, còn có cả đường cong xương quai xanh duyên dáng.
Bất cứ ai nhìn thấy hình ảnh này cũng phải thốt lên đúng là tuyệt sắc
Úc Hàn lại chỉ nhăn mày, hỏi: “Lâm tiểu thư làm gì vậy?”
Lâm Thiên Hoan thoải mái hào phóng: “Tôi muốn chụp ảnh nghệ thuật.”
“Tôi không chụp thể loại này.” Úc Hàn chuẩn bị buông camera buông, lạnh lùng nói: “Tiền đặt cọc tôi sẽ trả lại cho trợ lý của cô, tạm biệt.”
Anh chuẩn bị rời đi, Lâm Thiên Hoan lại dùng bàn tay mảnh khảnh ấn lên trên cửa, chậm rãi nói: “Tôi trả anh thêm 10 vạn.”
Úc Hàn dao động.
Lâm Thiên Hoan cũng cong lên khóe môi.
Bao nhiêu tiền cô cũng chiều, chỉ là du͙© vọиɠ đàn ông không thể lập tức chiếm được, cô muốn tóm được người này vào trong tay, phải từ từ mưu tính mới được.
Cũng may cô luôn luôn có đủ kiến nhẫn với soái ca.
“Chẳng lẽ như vậy còn không được?”
Lâm Thiên Hoan đúng lúc phát ra giọng nói mềm mại, hơi nhu nhược đáng thương nói: “Tôi là vì nghe nói thầy Úc đây nhân phẩm cực tốt cho nên mới tìm đến anh chụp…”
Úc Hàn nhìn cô, nhìn vài giây lại dời đi, sửa lại lời nói ban đầu: “Vậy thành giao.”
Lâm Thiên Hoan nhìn thấy tai người đàn ông này hơi ửng đỏ.
Cho nên, anh có lẽ cũng không phải hoàn toàn giống như biểu hiện thờ ơ bên ngoài.
“Cụ thể cô muốn chụp phong cách nào, tôi thấy chúng ta nên bàn bạc kỹ một chút.”
Úc Hàn không nhìn cô nữa, nhưng mà trong lúc thương lượng, có thể cảm thấy cơ thể anh hơi cứng lại.
Quá đáng yêu.
Nếu như không phải tuân theo pháp luật, có khả năng cô đã lột sạch đồ anh, dùng huyệt nhỏ hung hăng cưỡиɠ ɠiαи côn ŧᏂịŧ dưới háng kia.
Cũng không biết dươиɠ ѵậŧ nhϊếp ảnh gia nổi tiếng Úc có lớn hay không.
Tuy vẻ ngoài đẹp trai rất quan trọng, nhưng mà côn ŧᏂịŧ phải lớn chút mới có thể làm cô sướиɠ được.
Lâm Thiên Hoan hài lòng bàn luận với Úc Hàn xong, bắt đầu chính thức quay chụp.
Úc Hàn hiện giờ nghèo rớt mồng tơi, không có trợ lý, từ đạo cụ đến chỉnh sáng, tất cả đều một mình anh làm.
Dù anh đủ nỗ lực, nhưng Lâm Thiên Hoan cũng không phối hợp, đến động tác thứ 2 cô cố ý không làm tốt, dù Úc Hàn làm mẫu thế nào cô vẫn không làm được.
“Nếu không thì anh Úc đến giúp tôi đi.” Lâm Thiên Hoan tự nhiên nói.
Úc Hàn suy nghĩ 1 lúc, vẫn là đến gần chạm vào mắt cá chân cô.
“Cô để chân ở vị trí này.”
“A ~” Lâm Thiên Hoan vô thức thở gấp, thân mình cũng run nhè nhẹ.
Cô rụt mắt cá chân lại, trong mắt hàm chứa chút nước mắt, nũng nịu nói với người đàn ông: “Thầy Úc làm cho người ta rất ngứa~”
________