Editor: Bơ
Mắt thấy thời gian còn sớm, Hứa Thục Hoa dứt khoát gọi Dư Hải ra đây, “Lão tứ, tới tới tới, đem táo trên cây táo hái xuống một ít, chúng ta đi huyện thành bán thử xem!”
Dư Hải nghe tiếng đi ra, vẻ mặt rối rắm, “Mẹ, cái này..... Có thể bán được sao?”
Tối hôm qua anh nhai vài phát, hiện tại răng đều không còn sức lực, buổi sáng chỉ có thể uống cháo, màn thầu cũng không nhai được.
Răng người nào phải thật khỏe, mới có thể ăn được cái này!
Thấy Dư Hải không muốn đi, Hứa Thục Hoa mở trừng hai mắt, “Làm gì? Không muốn đi? Không muốn đi thì con muốn làm cái gì? Mẹ xem trong đất cỏ chắc cũng mọc rồi đấy, đi nhổ cỏ ——”
“Mẹ! Đi! Con đi liền đây! Giờ con đi lấy cái sọt!”
Dư Hải vội vàng nói xong lời này, chạy chậm đi lấy sọt.
Nói đùa, lúc này mới gieo giống được có mấy ngày? Cho dù có cỏ và hoa màu trong đất mọc ra, vậy cũng còn không có cao bằng một đoạn đầu ngón tay, hiện tại đi nhổ cỏ, vậy còn không phải đôi mắt sẽ bị làm cho bụi mù?
Dư Hải động tác thập phần nhanh nhẹn, chỉ chốc lát sau liền xách theo một cái sọt quay lại.
Cây táo chua tuy rằng mọc rất cao, nhưng lại có một vài chỗ cành lá thấp, duỗi ra tay là có thể hái được trái táo.
Cho nên Dư Hải cũng không cần cái gì ghế hay thang linh tinh, đã có thể hái được non nửa sọt quả táo chua.
Trước không nói đến vấn đề về hương vị, cây táo chua này sau khi bị Dư Noãn Noãn làm tiên pháp, thì sản lượng được tăng vài lần.
Trên mỗi một cành cây, đều kết chen chen chúc chúc quả.
Nặng trĩu, khiến cho người lo lắng cành sẽ không chịu đựng nổi, tùy thời có thể bị gãy.
Dư Hải nhìn sọt quả táo chua, nói với Hứa Thục Hoa, “Mẹ, hái nhiều như vậy chắc đủ rồi hả?!”
Dù sao cũng bán không được, mang ít một chút, cũng bớt cho lúc cõng trên lưng bị nặng.
Hứa Thục Hoa không cần hỏi cũng biết suy nghĩ trong lòng Dư Hải là cái gì, nhưng bà cũng không có để ý, “Được rồi, vậy đi đi!”
Dư Hải gật gật đầu, “Ai —— ai? Con đi? Mẹ người không đi sao?”
Hứa Thục Hoa phẩy phẩy cái quạt hương bồ lớn, “Mẹ đi làm cái gì! Thời tiết nắng nóng, mày còn muốn mẹ đi theo mày phơi dưới ánh mặt trời đi huyện thành sao Ngươi đều bao lớn rồi, còn không dám một người đi huyện thành? Chính mình đi!”
Dư Hải vẻ mặt nháy mắt biến thành khổ qua.
Anh đi theo Hứa Thục Hoa đến huyện thành rất nhiều lần, bán rất nhiều lần bán quả l*иg đèn và dâu tây.
Nhưng lần nào anh cũng chỉ phụ trách cân hàng và đóng gói cho khách!
Bán như thế nào? Tiếp đón khách như thế nào?
Dư Hải đầy mặt sầu khổ, nhưng Hứa Thục Hoa hạ quyết tâm không đi, Dư Hải không có cách nào, chỉ có thể cõng sọt, lưu luyến mỗi bước rời đi Dư gia.
Dư Noãn Noãn đồng tình nhìn theo bóng Dư Hải rời đi, cái soái ba ba này của cô sống cũng không dễ dàng gì!
Còn phải bị bà nội cường thế chi phối!
Hứa Thục Hoa cầm lấy một quả l*иg đèn đưa tới trước mặt Dư Noãn Noãn, cười tủm tỉm nói, “Lại đây! Noãn Bảo lại ăn một trái!”
Dư Noãn Noãn cao hứng đôi tay đi tiếp nhận quả l*иg đèn, một chút đồng tình đối với Dư Hải, nháy mắt bị cô vứt ra sau đầu.
Ngày trước Hứa Thục Hoa không dám cho cô chạm vào bất kỳ rau quả gì, hiện tại thế nhưng tự mình đưa cho cô.
Đây chẳng lẽ không phải là một loại tín nhiệm sao?
Bị người tín nhiệm, đặc biệt là bị người thân tín nhiệm, cảm giác này thật sự là quá tuyệt vời!
Trần Xảo Cầm nhìn một màn này, tâm lại nhắc lên, nhưng chung quy chưa nói cái gì, chỉ là hai mắt gắt gao mà nhìn chằm chằm Dư Noãn Noãn, cho đến khi nhìn thấy quả l*иg đèn bị Dư Noãn Noãn hút bẹp xuống, lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra một hơi.
“Cái thằng nhãi ranh Cố Mặc đâu?!”
Đột nhiên nghe thấy một tiếng rống, Trần Xảo Cầm còn chưa kịp thở xong một hơi, thiếu chút nữa làm cho bản thân bị sặc chết.
Mắt trợn trắng, Trần Xảo Cầm dùng tay vỗ vỗ ngực, lúc này mới quay đầu hướng theo phía phát ra thanh âm phát nhìn lại.