Vấn đề máy móc đã được giải quyết xong, Trần Khiêm đang đứng ở căn nhà cho thuê ở ngoại ô, nhìn đám người to xác trước mặt, cảm xúc cuộn trào, trong lòng thầm nghĩ đặt ra mục tiêu nhỏ cho bản thân, trước tiên phải trở thành một phú ông có nhà ba triệu.
Trần Khiêm quay đầu nhìn Nguyễn Bân, nói: “Anh Bân, tối nay về anh chỉ cần nói với ba anh một tiếng, như lê, mơ, đào, chuẩn bị cho tôi mấy xe. Giá cả sẽ cao hơn thị trường mấy lỵ, một tuần này tôi triển khai sẽ thanh toán ngay. Chỗ anh em không phải tính toán tiền, là tôi thật sự muốn làm chút chuyện cho ông già nhà tôi xem, đến lúc đó, ngày nào tôi cũng sẽ mời các anh em ăn chơi thỏa thích!”
“Anh Khiêm, anh gọi em là Bân được rồi, đừng khách sáo thế, đều là anh em, không có vấn đề gì, cứ thu theo giá thị trường thôi, chừng nào thì anh muốn, em bảo ba tự đưa tới.” Trong giọng nói của Nguyễn Bân tràn đầy thành khẩn.
“Anh Khiêm tuyệt đối đừng khách sáo!”
“Đúng, đều là anh em, người một nhà!”
Trần Khiêm cảm kích nhìn mọi người, chắp tay, trầm giọng nói: “Biết đến các anh em thật sự là thu hoạch lớn nhất trong đời tôi. Tôi cam đoan với các anh em, ông già nhà tôi mà cắm rễ ở đây, tuyệt đối sẽ cho các anh em lên như diều gặp gió.”
Đám người chờ đợi câu này từ lâu, ai cũng kích động không thôi.
Chạng vạng tối, Trần Khiêm quy hoạch nhà thuê không sai biệt lắm, lại làm thêm mấy cái bếp lò, có thể nấu đồ hộp, bây giờ chỉ còn lại chuyện chai lọ đóng hộp thôi.
“Cậu Khiêm có ở đây không?” Một giọng nói vang lên từ ngoài cửa. Mọi người quay đầu lại, nhìn thấy trạm trưởng Vương đang đứng ở cửa, Trần Khiêm buồn bực hỏi: “Trạm trưởng Vương? Sao ông lại ở đây?”
“Tôi đến đây đặc biệt cảm ơn cậu. Hôm qua cậu có nói nhà máy đặt ở ngoại ô, tôi tìm đến tận nơi.” Trạm trưởng Vương cầm cặp cặp công văn, nói nhỏ: “Cậu Khiêm, cậu qua đây một chút.”
Trần Khiêm đi đến, hỏi: “Có chuyện gì thế?”
“Chút lòng thành, mong cậu nhận cho, sau này cần gì, cậu cứ việc dặn dò.” Trạm trưởng Vương nói rồi nhét mấy tờ tiền giấy vào trong túi Trần Khiêm.
Cách đó không xa, Chu Quốc, Nguyễn Bân đều trợn mắt há hốc mồm, mặc dù nghe Tô Thiện nói rồi, thế nhưng tận mắt mới thấy là thật, cho dù là nhân vật như trạm trưởng Vương đây cũng phải nịnh nọt người ta.
“Tiền gì đây?” Trần Khiêm buồn bực, cau mày nói.
“Mua chút đồ dinh dưỡng cho cậu, hôm nay họp, tôi được thăng một chút, vẫn quản trạm lương thực, tôi ở ngoài cửa chờ, không quấy rầy cậu.” Trạm trưởng Vương rất thức thời đi ra.
Trần Khiêm cũng nhìn không ra bao nhiêu tiền, ho khan một tiếng, mọi người vội vàng giả bộ như không có chuyện gì xảy ra.
“Hôm nay đến đây thôi, mọi người về trước đi, cám ơn các anh em, Tô Thiện khóa cửa.”
“Anh Khiêm, em đưa anh về!” Chu Quốc nói.
“Không cần, để tôi đưa đi!”
Trạm trưởng Vương đang đợi ở bên ngoài chỉ vào Santana cách đó không xa, hôm nay ông ta đến để nịnh bợ Trần Khiêm, sao có thể cho Chu Quốc một cơ hội như vậy.
Khi Trần Khiêm về đến nhà thì thấy Lý Phượng và Hà Diễm đang cãi nhau trước cửa nhà Hà Diễm.
“Tôi nói cho cô biết, cô còn câu dẫn chồng tôi thì đừng có trách.” Lý Phượng chỉ thẳng mặt Góa phụ Hà Diễm chửi.
Hà Diễm cười khẩy:
“Cô yêu chồng lắm sao, đừng tưởng tôi không nghe thấy gì hôm cô vào nhà Trần Khiêm, cô thương ©ôи ŧɧịt̠ của Trần Khiêm hơn đúng không.”
Lý Phượng thẹn quá hóa giận, lao vào Hà Diễm cấu xé. Hai phụ nữ xinh đẹp đánh nhau mà lúc này trong khu nhà mọi người đều chưa về. Trần Khiêm thấy vậy liền tới can. Mẹ nó, hai con da^ʍ phụ này cãi nhau còn lôi cả ông vào. Ông phải cho chúng mày biết tay. Chẳng phải chúng mày đều thương nhớ ©ôи ŧɧịt̠ của ông sao?
“Thôi cả đi. ”
Sau đó tay hắn bóρ ѵú hai người Lý Phượng và Hà Diễm kéo vào trong nhà Hà Diễm.
Trần Khiêm ôm cả người của Hà Diễm chậm rãi đi vào phòng ngủ, sau khi đem Hà Diễm ném tới trên giường ngủ, nhanh chóng mà cởi ra quần áo trên người mình, lộ ra thân hình vạm vỡ săn chắc khiến bao người mê muội. Mà Lý Phượng cũng tự giác chính mình cởi sạch sẽ, nhìn chăm chú vào ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ gân guốc dựng thẳng lên trời của Trần Khiêm, khẽ nuốt nước miếng.
“ Tới đây nào baby, giúp anh bôi trơn và rửa sạch nó một chút.”
Trần Khiêm chậm rãi mà đi trước mặt của Hà Diễm và chỉ hàng khủng của mình mà nói. Hà Diễm khẽ liếc nó một chút, lập tức đem ©ôи ŧɧịt̠ to bự này nuốt ở trong miệng mà liếʍ mυ'ŧ không ngừng nghỉ, nhìn dáng vẻ là đã mong đợi thứ này đã một thời gian rất lâu.
Trong khi Trần Khiêm đang hưởng thụ sự chăm sóc dịu dàng của Hà Diễm đối với ©ôи ŧɧịt̠ của mình thì Lý Phượng ở bên cạnh nhìn xem cũng đã cởi sạch quần áo trên người mà tiến lại nhập cuộc.
Nhìn thấy hai người bọn họ đã bắt đầu cuộc chơi, liền nhanh chóng đi tới bên người của Trần Khiêm mà cùng với hắn trao đôi môi nồng thắm.
Trần Khiêm thì một bên hôn môi Lý Phượng, một bên vươn một bàn tay mà phấn khích xoa bóp đôi vυ' bự trắng noãn đầy co giãn của cô, còn một cái tay khác thì dùng hai ngóm tay khẽ đưa vào sâu trong âʍ đa͙σ đã nhầy nhụa vì nứиɠ của Lý Phượng mà chơi đùa cơ thể nhạy cảm này.
Rất nhanh thì Lý Phượng đã bị Trần Khiêm đùa bỡn khơi gợi cảm hứng tìиɧ ɖu͙©, bên dưới âʍ đa͙σ cũng chảy ra ngập tràn dâʍ ŧᏂủy̠, theo phía cặp chân thon dài ngọc ngà của cô mà chảy xuống dưới nền gạch mát lạnh, trông cảnh tượng này thật sự da^ʍ mỹ tận cùng.
Trần Khiêm đem ©ôи ŧɧịt̠ của hắn từ trong miệng của Hà Diễm rút ra, hắn kêu hai người song song nằm ở trên giường ngủ, sau đó đem hai chân tách ra. Trần Khiêm thì nắm ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của hắn ngay trước âʍ đa͙σ của Hà Diễm phiết qua phiết lại mà trêu chọc cô, điều này khiến cho Hà Diễm nứиɠ vô cùng, cầu xin mà nói: “ Đừng trêu em nữa ~! Anh mau cắm nó vào âʍ đa͙σ em đi! Ahhh..... Mau dùng ©ôи ŧɧịt̠ to bự gân guốc của anh bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cho em đi .... Ahhh..... Ahhh..... TᏂασ cho em có thai đi....... Ahhh...... Ưhhh.... Em muốn cắm sừng người chồng đã chết của mình...... Ahhhh...... Em sẽ sinh con cho anh.......... Ahhhh..... Ahh..... A....a....."
Trần Khiêm nghe được Hà Diễm rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ mà cầu xin, hắn lúc này mới đem ©ôи ŧɧịt̠ thô to của mình chậm rãi cắm vào bên trong âʍ đa͙σ nhầy nhụa đã chảy nước ròng ròng khắp nơi của cô. Ngay khi ©ôи ŧɧịt̠ một hơi đỉnh đến tận cùng bên trong âʍ đa͙σ mà thẳng đến cổ tử ©υиɠ, Trần Khiêm bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra!
“ Ahhh…… Ahhh…… Đúng rồi anh ơi…… Ưhhh…… Mạnh lên…… TᏂασ em mạnh lên..... Bạch..... Bạch …… Ahhh…… Ahhhh…… Mau nữa đi anh ơi…… Ahhhh…… Em sướиɠ quá.....Ahhhh..... Ước gì..... Bạch..... Bạch........... Ahhh..... Ưhhh.... Mỗi ngày bị anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ này cᏂị©Ꮒ...... Ahhh.... A....A....a...."
" Em dâʍ đãиɠ quá đi…….. Ahhh...... Bạch..... Bạch..... Ahhhh...... Ai nhìn cũng tưởng em thủ đạo với chồng đã chết.... Ahhh..... Bạch..... Bạch...... Thật ra..... Ưhhh..... Chỉ là một con đĩ da^ʍ...... Ahhh.......... Bạch... Bạch..... Mỗi ngày âʍ đa͙σ mang theo tϊиɧ ɖϊ©h͙ đi làm.... Ahhh.... Đúng không hả?.... Ahhh..... Aaaa.... A...... a....."
Nằm ở một bên giường, Lý Phượng nghe âm thanh dâʍ đãиɠ hạ tiện, rên la vì sướиɠ. Mà làm cho âʍ đa͙σ nhầy nhụa dâʍ ŧᏂủy̠ của cô cũng nứиɠ vô cùng, chỉ tiếc rằng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ gân guốc của Trần Khiêm chỉ có một mà thôi, hơn nữa bây giờ còn đang dùng nó để cᏂị©Ꮒ Hà Diễm khiến cô ta như sướиɠ chết đi sống lại. Nên dù Lý Phượng có bị bọn họ kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà âʍ đa͙σ nứиɠ đến mức nào, cũng chỉ có thể dùng hai ngón tay của cô để giải tỏa ham muốn này.
“ Ahhh…… Ahhhh…… Em sướиɠ.....Ahhh..... Bạch…… Bạch..... Ưhhhh...... TᏂασ em ...... TᏂασ chết em đi...... Ahhhh..... Em sắp ra rồi...... Ahhh..... Ưhhhh..... Bạch Bạch...... Em chịu không nổi nữa rồi...... Ahhhh..... Aaa..... A....... a......"
Hà Diễm không phụ danh hiệu của chính mình là da^ʍ tiện quả phụ, bị Trần Khiêm dùng ©ôи ŧɧịt̠ to bự gân guốc kia cᏂị©Ꮒ một lúc liền lêи đỉиɦ mà mệt mỏi nằm xuống.
Trần Khiêm đưa tay buông ra hai chân của cô, đem ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của mình rút ra khỏi âʍ đa͙σ nhầy nhụa vì bị hắn tàn phá, mắt khẽ liếc nhìn lấy đang nằm ở bên cạnh Lý Phượng tự mình giải quyết ham muốn phấn khích.
Trần Khiêm khẽ nở một nụ cười vô cùng dâʍ đãиɠ và đi lại về phía cô. Lý Phượng thấy được hắn nhích người qua tới bên chỗ cô, lập tức tự giác mà dâʍ đãиɠ mở ra hai chân, để cho Trần Khiêm chiêm ngưỡng được âʍ đa͙σ nhầy nhụa tràn ngập dâʍ ŧᏂủy̠ của cô.
“ Giờ cưng muốn ©ôи ŧɧịt̠ anh lắm có phải không nè?” Trần Khiêm dùng tay nắm lấy ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của mình, dùng qυყ đầυ mà đánh nhẹ lên phần ngoài âʍ đa͙σ Lý Phượng một cách đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ, nhưng hắn lại không có muốn đẩy vào bên trong, điều này khiến Lý Phượng vô cùng nứиɠ và suốt ruột.
“ Vâng, em muốn ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của anh...... Ahhhh.... Mau đâm nó vào đi.... Ahhh..... Xin anh đó.... Nhanh đi mà.... Ahhh..... Aaa... A.....a......”
“ Hả ~ Đâm cái gì vào cơ?” Trần Khiêm giả vờ nghe không rõ, miệng nói kɧıêυ ҡɧí©ɧ cô.
“ Côи ŧɧịt̠! Ahhhh..... Em muốn ©ôи ŧɧịt̠....... Ahhhh...... Ưhhhh..... Côи ŧɧịt̠ to bự của anh đâm vào l*и của em...... Ahhhh..... Ahhhh...... Aaaa...... A......a....”“ Oh? Muốn anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ này đâm vào chỗ nào đây baby?" Trần Khiêm dùng tay xoa lấy hộŧ ɭε cô, một tay bóρ ѵú, miệng cúi nhìn Lý Phượng đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ và chọc ghẹo.
“ Âʍ đa͙σ! Ahhhh.... Em muốn...... Ahhhh..... Ưhhhh...... Muốn ©ôи ŧɧịt̠ to bự của anh...... Ahhhh...... Aaaaa..... Đâm vào l*и của con đĩ dâʍ ɖu͙© này.... Ahhhh...... Ahhh..... Aaaa...... A.......a......!!!”
Trần Khiêm liếc mắt Lý Phượng lắc lắc cặp mông cầu xin hắn đâm vào âʍ đa͙σ nhầy nhụa đã nhớp nháp vô số dâʍ ŧᏂủy̠ của cô, khuôn mặt khó chịu vì nứиɠ mà muốn khóc òa. Trần Khiêm cũng không có tiếp tục trêu đùa hay kɧıêυ ҡɧí©ɧ, trực tiếp mạnh bạo cầm ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của mình đâm thẳng vào chỗ sâu nhất trong âʍ đa͙σ của Lý Phượng, sau đó bắt đầu dùng eo nhấp lên.
“ Ahhhh…… Ahhh…… Nhẹ một chút… Ahhh……Ưhhhh...… Cẩn thận xíu.....Ahhhh …… …… Ahhh…… Ahhhh…… Bạch..... Bạch...... Em sướиɠ quá đi mất…… Ahhhh…… Ahhhh…… …… Bạch....... Bạch...... Ahhhhh…… …… Ahhhhh……… Ahhhh…… Ann…… ……Em yêu ©ôи ŧɧịt̠ của anh…… Ahhhh…… Bạch…… Bạch...... Chờ một chút…… A…… A…… Nơi đó…… Aaaaa…… Nhẹ nhàng thôi…… Ahhh…… Ahhhh…… Bạch…… Bạch…… Em …… Em ra mất...... Ahhhh…… A!!”
" Sao thế? Hả? Ahhh...... Nãy không phải em ghen tị sao?....... Ưhhh.... Bạch..... Bạch.....Ahhhh..... Anh cho em hết..... Ahhhh..... Ahhhh..... A!!!"
Đang không ngừng thọc vào rút ra, Trần Khiêm bỗng nhiên đột ngột rút ra ©ôи ŧɧịt̠ của mình, sau đó liền nhắm thẳng c̠úc̠ Ꮒσα của Lý Phượng cắm vào. Mới bắt đầu Lý Phượng có chút hoảng sợ, nhưng ngay sau đó lại rên la càng lớn hơn nữa, còn Hà Diễm lại là ghé vào một bên, đem Lý Phượng một viên đầṳ ѵú hàm ở trong miệng liếʍ lên.
Bị Trần Khiêm cùng Hà Diễm phối hợp trên dưới chọc ghẹo, cả người Lý Phượng thực mau liền tới đỉnh, dâʍ ŧᏂủy̠ giống suối phun giống nhau từ bên trong âʍ đa͙σ phun ra mà ra, bắn hết vào trên người Trần Khiêm, mà hắn cũng tới điểm tới hạn, rút ra ©ôи ŧɧịt̠ đối với hai nàng.
“Phụt! Phụt! Phụt”
" Ahhh...... Ahhhh..... Anh tới rồi..... Ahh..... Ưhhh.... A..... a.... Sướиɠ quá...... A..... a..... a...."
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Trần Khiêm liên tiếp một phát lại phát phun trào ra mà bắn lên, bắn thẳng vào Lý Phượng cùng Hà Diễm trên mặt cùng trên người, có vẻ cực kỳ dâʍ đãиɠ.
Lúc Trần Khiêm đang mặc quần áo vào thì trong đầu hắn xuất hiện hư ảnh của chiếc Iphone và âm thanh phát ra từ nó:
“Ting, chúc mừng bạn đã thành công mở ra Hệ thống Làm giàu – CᏂị©Ꮒ gái.
Nhiệm vụ đích: Đánh bại Tập đoàn Apple trị giá 1000 tỷ USD và CᏂị©Ꮒ 100.000 cô gái trẻ xinh đẹp.
Thời hạn: 30 năm.
Điều kiện: Bạn đã thành công mở ra Hệ Thống.
Lý do: Trong 3 ngày bạn đã cᏂị©Ꮒ thành công ít nhất 3 cô gái xinh đẹp. Trong đó tối thiểu có một lần Some cùng 2 cô gái.
Phần thưởng: Bạn được sống đến 70 tuổi.
Thời gian còn lại: Bạn còn sống được 6 tháng.
Mức Pin Iphone: 1% (khi đủ 100% bạn sẽ được sống thêm 1 ngày).”
Sau khi đọc xong phần Quy tắc, Trần Khiêm đổ mồ hôi. Mẹ nó suýt bị Hệ thống hố. Hệ thống này không báo trước nhiệm vụ cho người tham gia. Lúc hắn được trùng sinh mà vẫn giữ cái tính đạo mạo thanh cao như kiếp trước, chung thủy 1 vợ 1 chồng thì có lẽ thời khắc này đã chết rồi.
Lần chuyển sinh chỉ cho người chơi 3 ngày để mở hệ thống mà không báo trước. Nếu 3 ngày không mở thành công thì sẽ tự động chết.
Con mẹ nó, hắn biết ngay mà, chuyển sinh không phải miễn phí. Giờ chỉ sống thêm được 6 tháng nữa thôi. Để xem nhiệm vụ tiếp theo là gì. Chứ nhiệm vụ đích thì cái con mẹ nó giờ chưa thực thiện được.
Chắc cái điện thoại Iphone này căm thù công ty nó lắm hay sao mà muốn mình đánh bại Tập đoàn sản xuất ra nó là Apple. Chắc nó được một nhân viên căm thù công ty này chế tạo ra. May mình đã thành công mở ra Hệ thống. Chắc nhiều thằng được trùng sinh bị chết trong vòng 3 ngày vì không mở ra được hệ thống.
Tiếp nhận nhiệm vụ Phó bản Bước 1. Đầu Trần Khiêm suy nghĩ.
“Ting, nhiệm vụ Phó bản Bước 1: Gây dựng một công ty trị giá 300tr USD và CᏂị©Ꮒ 50 cô gái trẻ xinh đẹp.
Thời hạn: 6 tháng.
Thưởng: tăng kích thước c̠ôи ŧɧịt̠ 1cm, được sống thêm 1 năm.
Phạt: cái chết không được đầu thai.
Chi tiết: Tùy vào điều kiện của các cô gái mà sẽ được thưởng các Mức pin IPhone khác nhau cũng như hình phạt tương ứng.”
Trần Khiêm trở về nhà mà lòng đầy suy tư. Mẹ nó. Bố phải sống đến 70 tuổi, bố phải đánh bại APPLE, bố phải chơi hết gái xinh trong thiên hạ.