Già Gân Trùng Sinh Tinh Ký

Chương 8: Chơi góa phụ trước ảnh chồng cô ta trên bàn thờ

Sau khi rời khỏi trạm lương thực, Tô Thiện sợ tới mức sống lưng ướt đẫm, nhìn Trần Khiêm nói: “Anh Khiêm, chúng ta lấy xe ở đâu ra? Lại còn nói là có tài xế.”

“Cậu không phải là tài xế à?”

“Em?” Tô Thiện nói: “Em chỉ có con xe đạp nát mà thôi!”

“Xe đạp không phải là xe sao?” Trần Khiêm quay đầu lại liếc nhìn trạm lương thực một cái rồi kéo cái Tô Thiện sang một bên, nhỏ giọng nói: “Rời khỏi đây trước, đến nhà Chu Quốc ngoại thành xem một chút.”

Tô Thiện đạp xe, trên đường đi rất buồn bực, Trần Khiêm trong trạm lương thực kia nhất định không phải là Anh Khiêm mà anh ta quen biết, anh ta cẩn thận nhìn người trước mặt hỏi: “Anh Khiêm, vì sao trạm trưởng lại khách sáo với anh như vậy? Có phải anh có thân phận gì mà em không biết không?”

Thấy Tô Thiện còn đang suy nghĩ lung tung, Trần Khiêm có chút không nói nên lời, đối với chỉ số thông minh của cái tên này, giải thích rõ đoán chừng phải tới năm hai không hai không mất, đành lên tiếng: “Cái này mà cũng bị cậu đoán được rồi, được thôi, tôi ngả bài, thật ra gia tộc của tôi vô cùng khủng, lúc đầu muốn khiêm tốn để chơi chung với mấy người, ai ngờ lại đổi lấy xa lánh.

Tô Thiện nghe vậy thì trong lòng kinh ngạc, vốn chỉ tưởng Trần Khiêm nói đùa, nhưng mà anh ta lại tin, trong trạm lương thực, khí thế mà Trần Khiêm thể hiện ra tuyệt đối không phải một người bình thường có được.

Khi đến vùng ngoại ô, mấy căn nhà mái bằng đều bị khóa, Trần Khiêm tìm một viên gạch rồi đập khóa mở ra, bên trong rất rộng rãi, hơn hai trăm mét vuông,không gian đầy đủ.

Trần Khiêm nhìn xung quanh, trong lòng lập ra một kế hoạch đơn giản, từ trong túi lấy ra số tiền mà trạm trưởng Vương nhét vào, là ba mươi nghìn, quả thật là hào phóng.

“Tô Thiện, đến mấy cửa hàng tạp hóa mua ít ổ khóa về!”

Tô Thiện thật sự không hiểu Trần Khiêm định làm gì, buồn bực hỏi: “Anh Khiêm, anh định làm gì vậy?”

“Tôi muốn bắt đầu từ căn nhà gỗ nhỏ này mà xây dựng một đế chế kinh doanh khổng lồ!” Giọng nói của Trần Khiêm cực kỳ táo bạo, bây giờ anh đang đứng trong đầu gió của lịch sử, đến heo cũng biết bay, chứ nói chi đến việc anh là một người ưu tú.

Cái tên Tô Thiện này, đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, cũng không hiểu nhiều như vậy, chỉ cảm thấy Trần Khiêm dường như thay đổi, có sức hấp dẫn khó tả khiến anh ta phải nghe theo.

Một đám người Chu Quốc đi từ phòng chiếu phim ra, sắc mặt khó coi vô cùng, tiền xem phim lại do anh ta trả, vốn định lừa Trần Khiêm một chút, kết quả đều thành mình mời khách.

“Anh Khiêm thật không trượng nghĩa!” Bưu Túc phàn nàn.

“Chưa tính tiền đã rời đi, loại anh em này vẫn là bỏ đi!”

“Quan trọng nhất là còn dẫn cả Tô Thiện đi, chết tiệt!” Chu Quốc chửi bới, vốn anh ta định trêu đùa hai tên ngu, cuối cùng lại bị hai tên này đùa lại.

“Anh nói hai tên đó đi đâu vậy?” Nguyễn Bân lẩm bẩm, không biết tại sao, anh ta luôn cảm thấy Trần Khiêm đã thay đổi, hôm nay nhìn lại thấy ánh mắt của Trần Khiêm thật gian xảo.

“Mẹ kiếp!” Chu Quốc vỗ đùi kêu lên: “Tới nhà ở ngoại thành của tao xem một chút, nhanh lên!”

Đám người cưỡi xe gắn máy phóng đi.

Mặt trời ngả về tây, buổi tối gió thổi vi vu, thổi qua người đặc biệt thoải mái.

Trần Khiêm cầm chìa khóa trong tay đón ánh hoàng hôn bước về nhà.

Khi đi ngang qua khu chợ thuận tiện mua thêm ít thức ăn.

Khi đám người Chu Quốc đến, Tô Thiện vừa mới thay ổ khóa mới, Chu Quốc thấy thế quát lên: “Tô Thiện, mẹ nó, mày làm gì thế?”

“Thì đang đổi khóa!”

“Đây là nhà của tao, dựa vào cái gì mà mày đòi thay khóa?” Chu Quốc chửi rủa, bước xuống xe máy.

“Không phải anh cho Anh Khiêm mượn sao? Anh ấy bảo em đổi ổ khóa!”

Chu Quốc tiến lên xem xét, hỏi: “Chìa khóa đâu? Mở cho tao!”

“Chìa khóa Anh Khiêm cầm, bảo em khóa cửa!” Tô Thiện ngay thẳng nói: “Anh có nói lúc ăn cơm rồi, cho Anh Khiêm mượn, sao nói không đáng tin gì hết vậy?”

“Ông mày không đáng tin đấy, thì làm sao?” Chu Quốc kinh thường cười mỉa mai một tiếng, trên bàn rượu ngại mặt, bây giờ thì tự vạch mặt luôn.

“Anh Khiêm sẽ tức giận, hậu quả nghiêm trọng lắm!”

Tô Thiện vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười, nói trắng ra là, tiêu tiền của anh ta thì mới gọi một tiếng Anh Khiêm, chứ trong mắt bọn họ, Trần Khiêm chẳng là cái lông gì.

“Ôi ôi, lại làm tao sợ quá cơ, có phải Anh Khiêm mày muốn gϊếŧ tao không? Mở khóa ra ngay cho tao”

Tô Thiện nhìn dáng vẻ này của bọn họ, lo lắng nói: “Các người không hiểu rõ Anh Khiêm rồi, hôm nay em cũng mới biết thôi, người ta đi vào trạm lương thực…

Tô Thiện kể lại chuyện hôm nay một lần, Chu Quốc và Nguyễn Bân đều sững người, nếu như là người khác nói cho bọn họ những chuyện này thì bọn họ tuyệt đối sẽ không tin.

Nhưng đây lại là Tô Thiện nói, bọn họ tin, vì Tô Thiện khờ, sẽ không nói láo!

Chu Quốc và Nguyễn Bân nhìn nhau, hai người đều vô cùng sửng sốt, nhớ lại từ ngày đầu tiên họ gặp Trần Khiêm, anh ta đã không đi làm, mà chi phí chi tiêu, trên cơ bản đều do anh ta trả.

Với cả anh ta tiêu xài hoang phí, hai người thấy mà thịt đau.

Bây giờ mọi chuyện đã được giải thích, người ta vốn không phải người bình thường, nhân vật thế này, bao nhiêu người muốn xu nịnh còn không hết, hai người họ suýt vì một ít tiền mà đắc tội với người ta.

Chu Quốc đột nhiên cười vỗ vai Tô Thiện, nói: “Anh đang nói đùa với chú em thôi. Anh Khiêm là anh cả trong lòng chúng ta. Anh ấy muốn dùng mấy căn nhà này bao lâu cũng được.”

Trần Khiêm xách theo bao lớn bao nhỏ, gặp Hà Diễm dưới lầu, cô ta đánh giá đồ vật trong tay Trần Khiêm, những thứ này cộng lại cũng không rẻ, người bình thường cũng không dám mua như thế.

“Ồ, Trần Khiêm, phát tài à?” Hà Diễm lên tiếng chọc ghẹo: “Phát tài cũng đừng quên chị đây nha! Lúc nãy chị vẫn còn thèm đấy.”

Trần Khiêm nhìn Hà Diễm. Mẹ con da^ʍ phụ này. Không biết có phải chính cô ta hại chết chồng để lăng loàn không. Con da^ʍ phụ này không những xinh đẹp mà thân hình còn ngon nữa. Bất giác c̠ôи ŧɧịt̠ của hắn lại ngóc đầu lên. Hắn đẩy Hà Diễm vào trong nhà cô ta đóng cửa lại. Rất nhanh sau đó lột sạch đồ cô ta. Hắn đứng trước bàn thờ của chồng cô ta, từ từ nhét ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc của mình vào lỗ l*и Hà Diễm, rồi liên tục thúc mạnh.

“ Em thấy có sướиɠ không? Âʍ đa͙σ thật sự quá khít.....Ahhh...... Ahhh…… Nó đang siết chặt lấy ©ôи ŧɧịt̠ của anh......Ahhh...... Ưhhh ..... Chẳng lẽ chồng em trước đây không làm em sướиɠ được sao ?” Trần Khiêm hai tay nắm lấy hông của Hà Diễm mà bắt đầu đâm vào bên trong âʍ đa͙σ nhầy nhụa của cô, bên trong sướиɠ đến mức khiến hắn như muốn mê đắm ở bên trong.

“ Đừng…... Đừng nói như thế….. Ahhh..... Ahhh..... Chồng em, anh ấy..... Anh ấy quá ngắn…ah..ah..hơn nữa anh ấy đã chết rồi.... Ahhh.... Bạch..... Bạch...... Em ........ Anh ȶᏂασ...... TᏂασ em sướиɠ hơn anh ấy nhiều..... Ahhh....Ahhh.... Ưhhhh....A...a..."

Hà Diễm giờ đây đã bị du͙© vọиɠ dấu kín ăn mòn chút lí trí còn lại sót lại mà rêи ɾỉ trả lời Trần Khiêm. Côи ŧɧịt̠ của Trần Khiêm làm âʍ đa͙σ cô sướиɠ quá, sướиɠ không chịu được, khác hẳn với của người chồng đã chết của cô. Cô đã hoàn toàn triệt để mà chìm vào du͙© vọиɠ, cơ thể đã không nghe lời chính mình nữa rồi, mông cô đã tự động hểnh ra, nâng về phía sau để Trần Khiêm đâm vào sâu hơn, sâu vào trong tâm trí cô.

“ Em đáng yêu quá Hà Diễm à...... Ahhh.... Âʍ đa͙σ em bóp chặt như thế...... Bạch... Bạch..... Em không thấy chồng em đang nhìn chúng ta ư…....Ahhhh..….. Không sợ...... Ahhhhh..... chồng em ở trên kia buồn sao? ……..Ahhh……Anh sẽ dùng ©ôи ŧɧịt̠ này bơm đầy tử ©υиɠ em bằng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt của anh để trả thù cho chồng em……Ahhhh ..... A.... a... a....” Trần Khiêm thấy được Hà Diễm mê muội hắn như thế thì vô cùng đắc ý, giả vờ giận dữ, cả người gồng lên, ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ hơn 20 cm cố gắng đâm thẳng vào tử ©υиɠ của cô.

“Ahhhh...... Nhanh nữa lên……Ahhh.... Ưhhh..... Bạch……. Bạch…… Anh ȶᏂασ em sướиɠ quá …... Ưhh……..Đừng ..... Đừng....có ngừng …… Ahhhh.... Mạnh nữa lên …… Bạch ……. Bạch……. Ưhhh…….. Ahhh ….. Sâu quá…... Ưhhh…… Ahhh..... Bạch…. Bạch.... Em sướиɠ chết mất …….. Ahhh…… Ưhhh…….. Bạch….. Bạch..... Aaa... A.... a....”

Hà Diễm đã không còn tâm trí để nghe những gì Trần Khiêm nói về chồng cô nữa rồi, giờ cô chỉ muốn anh dùng ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ gân guốc mà dã từng cú nắc như máy dập vào âʍ đa͙σ của mình.“ Em thấy sướиɠ không? Ahhhh…… Anh sướиɠ muốn chết vì âʍ đa͙σ tuyệt vời của em.... Ahhh… Nó khít quá đi mất……Âʍ đa͙σ của em làm anh sướиɠ quá..... Ahhh.... Côи ŧɧịt̠ của anh như bị nghiền nát ở bên trong… Ưhhh…… Bạch…. Bạch..... Ahhh.... Ưhhh…… Côи ŧɧịt̠ anh chạm vào tử ©υиɠ em rồi…Ahhh..... Anh sướиɠ quá……… Bạch…… Bạch...... Ahhh.... A.....a....” Trần Khiêm cả người rống lên vì sung sướиɠ đê mê.

Lúc này, Lý nghiên đi qua nhà Hà Diễm, cô thấy được âm thanh lạ trong nhà cô ta. Lý Nghiên chỉ cười, lắc đầu trở về nhà. Cô không biết rằng người đàn ông bên trong chính là chồng mình.

Hai mươi phút sau, Trần Khiêm thấy phê kinh khủng, hắn nhìn bức ảnh chồng Hà Diễm trên bàn thờ.

“ Ahhh…….Âʍ đa͙σ của em sướиɠ quá… Ahhh.... Ưhhhh... Anh không thể nào chịu nổi nữa rồi….. Bạch…… Bạch……..Thân thể tuyệt vời này của em và cả âʍ đa͙σ em từ nay sẽ thuộc về anh….... Ahhh.... Ưhhh…… ….... Ahhh.... Anh bắn đây..... Ahhhh.... Chuẩn bị mang thai đi.....” Trần Khiêm giờ đây đã phê kinh khủng, hắn dùng lực nắc mạnh ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ của mình rồi ghì chặt lấy hông của Hà Diễm chuẩn bị xuất tinh.

“ Vâng….. Ahhh.... Em sẽ sinh con cho anh.... Ahhh.... Ưhhh........... Ahhh..... Xin cho em tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh..... Ahhhh..... A....a....a..... Em xin lỗi, chồng ah......Ahhh.... Côи ŧɧịt̠ anh ấy làm em sướиɠ quá...... Ahhh.... Nó ȶᏂασ em sướиɠ hơn anh nhiều......Ahhhm.. Em sẽ sinh con cho anh ta...... Ahhhhh..... Ưhhhhh.... Ahhh....A....a... ” Hà Diễm hoàn toàn lêи đỉиɦ, hiện tại cô đã chìm sâu vào du͙© vọиɠ sung sướиɠ do ©ôи ŧɧịt̠ của Trần Khiêm mang lại, điều đó khiến cô mê muội chẳng thể quan tâm được điều gì nữa.

Trần Khiêm vô cùng sảng khoái, xong việc hắn xách quần đi hướng nhà mình, để mặc Hà Diễm đang kiệt sức nằm đó.

Về đến nhà, Lý Nghiên cười nói với hắn:

“Anh biết không? Em đi qua nhà Hà Diễm nghe thấy cô ta và một người đàn ông đang..”

Nói đến đây thì Lý Nghiên che miệng cười.

Trần Khiêm nhìn vợ mình, hắn sờ sờ mũi, không nói gì.