Xuyên Sách: Nữ Phụ Cầu Nghỉ Ngơi

Chương 53: Cùng nhau

Dung Giai sau khi nghe điện, bàn tay bất giác nắm chặt lấy di động như muốn bóp nát nó. Hắn không biết làm gì hơn ngoài phẫn nộ, bởi vì cho dù giờ phút này hắn có làm gì đi chăng nữa thì cũng đều là vô ích. Cố Mạc Chi không là gì của hắn hơn hai chữ "tình nhân" trên bản hợp đồng ràng buộc cả. Cô chỉ cần phục vụ hắn cho tốt, thật không may vì không có điều khoản nào cấm cô cùng nam nhân khác xảy ra quan hệ. Thực chất ban đầu có, song đã bị Cố Mạc Chi bác bỏ không lâu trước đây...***

Cố Mạc Chi sau khi thức dậy đã rời khỏi Bạch Lăng Đằng, một mình đến bệnh viện kiểm tra. Bạch Lăng Đằng trong khi đó vẫn ngủ sâu, không cảm nhận được sự thay đổi lạnh lẽo bên cạnh.

"Cậu, bệnh tình của cháu...". Cố Mạc Chi ngồi đối diện với bác sĩ Lưu, căng thẳng hỏi.

Bác sĩ Lưu đẩy đẩy gọng kính, nét mặt tươi cười.

"Đã hết chất độc rồi, cháu có phải dạo gần đây có gì khác, hoặc đi tới nơi nào, tiếp xúc người nào không?"

Cố Mạc Chi thở dài, l*иg ngực bỗng thấy khó chịu.

"Cháu thì có thể tiếp xúc với ai được chứ..."

"Ta đã nghe chuyện xảy ra rồi, cháu không cần thiết giấu giếm. "

Cố Mạc Chi cười mỉm không nói gì nhưng mặt đã tải mét lại.

Sắc mặt bác sĩ Lưu đột nhiên trở nên nghiêm túc. Ông nhìn người cháu gái đã lớn của mình, không biết nói gì hơn.

"Tiểu Chi, cháu con trẻ, ăn chơi một chút không vấn đề. Ta biết cháu đã thay đổi, hơn nữa còn một lòng muốn trả thù những kẻ đã gây tổn hại đến cháu của trước kia. Nhưng ta thật sự rất lo lắng cho cháu. Giới thượng lưu bẩn thỉu, giả tạo như vậy, cháu lại tự mình dâng hiến bản thân vào vòng xoáy tình ái giữa các đại gia tộc. Ai biết được mấy tên nhóc đó sẽ đối xử với cháu như thế nào? Ta không đành lòng để cháu một mình đối diện như vậy..."

Cố Mạc Chi cười khổ. Cô cúi gằm mặt xuống, cố nén đi những giọt nước mắt trong lòng. Cậu nói đúng, cậu quan tâm cô như vậy, thực sự không biết cư xử sao cho phải. Vòng xoáy ái tình giữa các nam chủ và nữ phụ phản diện ư? Cố Mạc Chi đã bày ra tất cả, thì đương nhiên đã chuẩn bị tốt đường lui cho bản thân mình...

"Cậu. Cháu biết cậu là lo lắng cho cháu, nhưng cháu không thể quay đầu được nữa rồi... Cố Mạc Chi đã thay đổi, không còn là Cố Mạc Chi ngu ngốc của ngày xưa nữa... Không biết tương lai như thế nào, không biết sau khi nếm trải đau khổ, mấy người nam nhân bọn hắn có đối với cháu còn tình cảm hay không, có giam cầm, tra tấn, hay yêu thương bảo vệ hay không, cháu đều có thể đối mặt... Cảm ơn cậu đã lo lắng, cháu sẽ sống thật thoải mái, hạnh phúc..."

Bác sĩ Lưu rưng rưng nhìn cháu gái, một người đàn ông trung niên lại có thể khóc. Ông là một lão già cuồng cháu gái, nghe được những lời bảo đảm chắc nịch như vậy, dường như đã vui lòng rồi. Ông không sinh được con gái, trong nhà chỉ có ba thằng nhóc khô khan, nghịch ngợm nên vẫn luôn coi cô cháu này là con gái ruột của mình mà bảo ban, chăm sóc. Cô đã trưởng thành, cũng nên nếm trải đau khổ, khó khăn, ông không thể can thiệp nữa rồi...

***

Cố Mạc Chi quay trở về dinh thự của Dung Giai và Dung Khiêm xem xét tình hình. Kết quả, vừa bước vào đã bị doạ sợ. Cả phòng khách đều như một bãi chiến trường. Tất cả bình hoa đều vỡ, mảnh sứ văng khắp nơi, một số còn dính máu tươi. Hoa hoét bị giẫm nát, bức tượng trên bục nằm dưới sàn nhà, tranh treo tường bị đập vỡ, mảnh thủy tinh văng tung toé, cảnh tượng vừa u ám vừa quỷ dị.

Choang!

Trên lầu có tiếng động, Cố Mạc Chi liền leo lên không chút đề phòng. Đến phòng ngủ của mình, cô mở toang cánh cửa ra, cảnh tượng khiến cô bị doạ hú vía.

Bạch Lăng Đằng cùng Dung Giai đang xảy ra xô xát!

Hai tên đàn ông cao to đang lao vào đấm, đánh nhau. Người đấm má, kẻ đạp chân, hai người đánh nhau dưới sàn lăn qua lộn lại, máu me be bét.

"Dừng lại!"

Nghe thấy tiếng của Cố Mạc Chi, hai người lấy lại lí trí, ngưng hành động của mình lại.

"Em về rồi?"

Cả hai đồng thanh nói, phát hiện trùng nhau nên tính tiếp tục phấn thắng thua. Cố Mạc Chi tức giận quăng túi xách về phía hai người họ, hậm hực xuống lầu.

Hai người biết đã làm cô tức giận, vội vã đuổi theo sau.

Cố Mạc Chi lấy ra hộp thuốc, xoay trái rồi lại xoay phải bôi giúp hai người đàn ông to kệch.

"A... Đau đau đau, em nhẹ thôi!". Dung Giai bị Cố Mạc Chi cố tình dí vào khoé miệng bị thương, thảm thiết kêu.

Bên này Bạch Lăng Đằng không chịu thua. Hắn ôm lấy cánh tay máu đang chảy liên tục, nhăn mày kêu:

"Chi... Đau quá... Em xem..."

Cố Mạc Chi xoay người vội băng vết thương lại cho Bạch Lăng Đằng. Ở một phiên cô không nhìn thấy, nhếch mép cười chọc tức Dung Giai.

"Tiểu Chi..."

"Tiểu Chi..."

"Chi..."

Dung Giai không chịu thua, hắn tiếp tục kêu đau, hai người đấu qua đấu lại, Cố Mạc Chi ung hết óc.

"Còn không câm miệng?". Cố Mạc Chi trừng mắt quát lớn, hận không thể đem hai tên này ra xé thành trăm mảnh. Ngồi giữa đống đổ nát đã không hài lòng, nay lại phải nghe hai người đấu đá, giọng nói văng vẳng bên tai, quả thực chọc cô tức chết.

Vậy là, Cố Mạc Chi trở về Cố gia, đem theo toàn bộ hành lí của mình, chấm dứt hợp đồng với Dung Giai. Dung Giai không để ý, cứ vậy chấm dứt bản hợp đồng vô ích.

Những ngày sau đó, Dung Khiêm, Dung Giai, Bạch Lăng Đằng ba người đàn ông không hẹn mà tới Cố gia. Người lấy cớ làm ăn, người lấy cớ trò chuyện, người tới gặp Cố Mặc, tất cả đều đảo lộn cuộc sống vốn yên bình của Cố gia. Quà tặng tới không ngớt, khi thì tặng trang phục cho Cố Mạc Chi, khi thì tặng nhân sâm, thuốc bổ cho ba mẹ cô, quà sớm đã chất đầy một kho.

Hai ông bà đối với việc này không thấy phản cảm, chỉ cảm thấy tuổi trẻ theo đuổi nhau như vậy cũng không lấy làm lạ. Họ tự động rời dinh thự đi du lịch mùa hè cùng bạn bè khác. Cố Mặc anh trai cô bận việc công ty, không về dinh thự lần nào, đám nam nhân được một phen chuyện tốt.

Mưa thuận gió hoà, ngày ngày tới đem Cố Mạc Chi tới chung cư cùng mua ở trung tâm thành phố, ngày đêm đem cô giày vò thể xác, khiến Cố Mạc Chi đã mấy ngày chưa rời giường, có rời cũng chỉ là đi vệ sinh, còn lại đều nằm trên giường, mệt mỏi bị đám nam nhân cầm thú gieo rắc "hạt giống".

Cố Mạc Chi hoàn toàn mệt mỏi, lại không thể cầu cứu ai. Ngay cả Dung Khiêm cũng thay đổi, gia nhập Dung Giai, Bạch Lăng Đằng cùng nhau ức hϊếp cô. Bọn họ luôn miệng nói "lần cuối, lần cuối", nhưng "lần cuối" đó vẫn chưa dừng lại. Quả nhiên là nam chủ, con cưng của tác giả, vấn đề đó quả thực không tầm thường!

Nhân cơ hội bọn họ không có nhà, Cố Mạc Chi lén dùng di động cầu cứu Cố Mặc. Cố Mặc biết tin, ngay lập tức bằng tốc độ nhanh nhất tới đem cô đi. Trước khi rời khỏi nước, Cố Mạc Chi nở nụ cười ẩn ý.