Nam Cung Nguyệt biết nhất định mình đã trúng dược, nhưng thực lực của nàng là Linh Hư Cảnh, đan dược tầm thường vô dụng với nàng.
Nàng mị nhãn mê loạn nhìn Hoàn Nhan Nghệ, chỉ cảm thấy tiểu huyệt sũng nước càng ướt thêm.
Ban đầu nàng không dám nhìn thẳng côn ŧᏂịŧ thô to của nam nhân nhưng hiện tại lại sinh ra một niềm khát vọng lớn lao.
Rất muốn… muốn cự vật nóng bỏng này.
Nam Cung Nguyệt chỉ cảm thấy nơi ngực kề sát côn ŧᏂịŧ nóng lên, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt khiến nàng trở nên tao lãng mà khát vọng. Nàng nhịn không được chủ động cọ lên côn ŧᏂịŧ lớn dựng đứng, tay nhỏ mềm mại không xương cũng áp lên.
“Ưm… Nghệ ca ca…”
Nàng nhịn không được rêи ɾỉ một tiếng, vô thức kêu ra cái tên trong lòng.
“Cho ta, muốn Nghệ ca ca… Muốn…”
Trong khoảng khắc ngắn ngủi, Nam Cung Nguyệt đã sa vào trong mê loạn, nàng gọi hắn từng tiếng kiều mị quyến rũ, vặn vẹo cơ thể tuyết trắng cọ côn ŧᏂịŧ của hắn.
Hoàn Nhan Nghệ nhìn tiểu thân thể mềm mại của nàng uốn éo quyến rũ mê người, bầu ngực no đủ chủ động kẹp côn ŧᏂịŧ, tay nhỏ cũng không rảnh rỗi.
Chợt nàng bắt đầu kéo y phục trên người hắn.
“Nam Cung Nguyệt.”
Nam Cung Nguyệt nhiệt tình chủ động như thế làm khuôn mặt tuấn tú của Hoàn Nhan Nghệ hơi sửng sốt. Ngay sau đó hắn đã bị nàng bổ nhào vào trên giường nệm, cổ áo bị kéo ra, gò bồng no đủ của nàng cọ lên bộ ngực rắn chắc của hắn, đôi chân thon dài quấn lên sau eo hắn, tiểu tao huyệt ướt dầm dề cọ sát trên côn ŧᏂịŧ cương cứng.
“Kim Diệu, ngươi đi xuống trước đi.”
Ngọc diện phong thần tuấn lãng của Hoàn Nhan Nghệ trầm xuống, tiếng hạ lệnh vẫn bình tĩnh như thường nhưng đôi mắt hắn lại đỏ rực lên, nhìn chằm chằm tiểu tao hóa phát lãng trên người.