Yến Dương

Chương 6

Bị anh nhìn thấy một màn nhếch nhác thảm hại như vậy, Yến Dương có chút không nói nên lời.

Vệ Minh Thận cũng không cần cô phải nói gì, đôi mắt anh lạnh lùng nhìn chằm chằm người đàn ông mập mạp thô bỉ, ăn mặc loè loẹt trước mặt, tay hơi dùng sức, người đàn ông bắt đầu kêu lên ‘ối ối ối’.

Phó tổng Tôn ở công ty cũng được coi là kiểu nhân vật bảo sao làm vậy, nào từng phải chịu sự sỉ nhục như thế chứ, ông ta trợn to mắt tại chỗ, nói: “Anh con mẹ nó biết tôi là ai không, buông tay cho ông đây.”

Vệ Minh Thận mặc quần áo thường ngày, nhìn từ bên ngoài không lộ ra bất kì sự lợi hại nào. Thậm chí bản thân anh cũng mang theo một loại khí chất ôn hoà tao nhã, trông rất vô hại. Nhưng Yến Dương biết, khi anh thực sự tức giận lên thì cực kỳ đáng sợ. Giống như lúc này vậy, khuôn mặt u ám trông thì có vẻ bình tĩnh, nhưng tất cả đều là dấu hiệu sắp có cơn bão ập tới.

Yến Dương có thể nói là cực kỳ căm hận phó tổng Tôn, nhưng dù sao cô cũng là người sắp nghỉ việc rồi, không muốn tranh chấp thêm nữa. Cô bước tới, đặt tay lên cẳng tay của Vệ Minh Thận.

“Bỏ đi.”

Cô nhẹ giọng can ngăn, Vệ Minh Thận không hề lay động, ngược lại là phó tổng Tôn thấy Yến Dương chịu thua liền lập tức được đà.

“Tôi nói cho anh biết, đây là nhân viên của tôi, tôi có quyền quyết định. Anh từ đâu chui ra đấy, lo chuyện bao đồng cũng phải nhìn xem người ta có cảm kích hay không!”

Vệ Minh Thận hơi do dự, liếc nhìn Yến Dương một cái. Yến Dương hiểu ý anh, lắc đầu.

Vệ Minh Thận hiểu ra, lại dùng sức bóp chặt tay ông ta một cái.

“Tôi từ đâu chui ra không quan trọng, quan trọng là nếu ông còn dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, tôi có thể khiến ông không đường lên trời, không cửa xuống đất.”

Giọng nói của người đàn ông không chút gợn sóng, nghe không có chút điệu bộ uy hϊếp nào, thậm chí còn có phần buồn cười. Phó tổng Tôn nghe vậy liền muốn cười, nhưng khi ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của người đàn ông, khóe miệng cong cong của ông ta liền đông cứng lại.

Là nghiêm túc. Người đàn ông này đang nghiêm túc. Hơn nữa không hiểu sao, khi nhìn khuôn mặt lạnh lùng như diêm vương này, ông ta tin anh có thể làm được.

Không dám tiếp tục giằng co thêm nữa, ông ta nhanh chóng nhận thua.

“Người anh em, có đến mức phải nghiêm túc như vậy không? Tôi cũng không thật sự làm gì cả mà.” Phó tổng Tôn muốn giả vờ như vừa rồi chỉ đang trêu đùa Yến Dương, nhưng đáng tiếc người đàn ông trước mặt lại không hề lay động. Không biết phải làm sao, ông ta nói: “Được được được, là tôi uống nhiều rồi, không chú ý. Tôi xin lỗi cô ấy được chưa.” Quay sang Yến Dương, “Tiểu Yến à, vừa rồi thực sự xin lỗi, uống chút rượu nên không khống chế được. Mong cô hãy tha thứ cho tôi ha.”

Khuôn mặt giảo hoạt của người đàn ông đối diện với Yến Dương khiến cô thấy buồn nôn. Mạnh mẽ nhịn xuống, cô cười nhẹ: “Tôi có thể bảo anh ấy buông tha. Nhưng ông hãy nhớ, tôi vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho ông.”

Nụ cười phó tổng Tôn cố nặn ra lập tức đông cứng lại, nhìn nụ cười của cô gái, ông ta hơi sững sờ trong phút chốc. Yến Dương không nhìn ông ta nữa, quay sang nói với Vệ Minh Thận: “Buông ông ta ra đi, ngày mai em sẽ nghỉ việc.”

Trong lòng Vệ Minh Thận hận không thể lôi người đàn ông này ra chém ngàn vạn nhát đao, nhưng dù sao đây cũng là nơi công cộng, anh không tiện trực tiếp làm gì ông ta. Nhớ số phòng bao này ở trong đầu, anh buông tay người đàn ông ra: “Cút về đi.”

Chỉ ba chữ trầm thấp đã khiến phó tổng Tôn vừa được thả ra lại nổi lên kích động muốn phát hoả. Nhưng khi thấy dáng vẻ lạnh lùng của người đàn ông, còn có một người vừa mới chạy tới hiển nhiên là vệ sĩ ngầm, trong lòng ông ta liền biết thân phận của người đàn ông này không tầm thường. Không dám gây sự thêm nữa, ông ta xoa xoa cổ tay, đẩy cửa trở về phòng bao.

Phó tổng Tôn vừa rời đi, dây thần kinh vẫn luôn căng ra của Yến Dương mới hoàn toàn được thả lỏng. Toàn thân cô bỗng như bị rút cạn sức lực, hơi không để ý cái liền loạng choạng suýt nữa ngã xuống đất.

Vệ Minh Thận kịp thời đưa tay ra đỡ lấy cô: “Còn muốn đi vào sao?”

Mất vài giây sau Yến Dương mới hồi thần lại, cô rút cánh tay ra, nói: “Em muốn đi rồi, nhưng túi xách vẫn còn ở trong đó, em phải đi lấy.”

“Được.” Anh nói, “Em đi đi.

Phó tổng Tôn vừa ngồi xuống uống một ly rượu cho đỡ sợ thì thấy Yến Dương cũng theo vào. Ông ta sửng sốt, thấy cô đi thẳng qua bên này, tay cầm cốc cũng không tự chủ được mà run lên.

Nhưng Yến Dương không thèm nhìn ông ta lấy một cái, cô cầm túi xách lên liền muốn rời đi.

Hành động này tự nhiên đã kinh động đến những người khác, đặc biệt là Vưu Hồng. Cô ta nhìn việc làm bất ngờ này của Yến Dương, đợi đến khi cô sắp tới cửa rồi mới gọi cô lại: “Tiểu Yến, cô định đi đâu vậy?”

Yến Dương coi như không nghe thấy, trực tiếp mở cửa đi ra ngoài, để lại đám người ở bên trong.

Vưu Hồng tự nhiên có chút mờ mịt, cô ta quay đầu lại khó hiểu nhìn những người khác trên bàn ăn, “Cô gái này làm sao vậy…”

Phó tổng Tôn lại uống một ngụm rượu, nặng nề đặt chiếc ly lên bàn, nói: “Quản cô ta làm gì, để cô ta đi!”

Giọng điệu của ông tổng đầy sự căm ghét, Vưu Hồng cũng không dám nói thêm nữa. Liếc mắt nhìn khe cửa một cái, cô ta chìm vào trầm tư.

Vì lúc đến đi cùng xe Vưu Hồng nên lúc về trường chỉ có thể tự mình nghĩ cách. Yến Dương quyết định đi tàu điện ngầm, chỉ là vừa ra khỏi cửa nhà hàng, cô đã nhìn thấy một chiếc Audi sang trọng đỗ cách đó không xa.

Ở bên Vệ Minh Thận lâu rồi, cô chỉ cần liếc nhìn một cái liền có thể nhận ra đây là chiếc xe anh thường ngồi. Dừng lại ở đây hiển nhiên là đang đợi cô. Chỉ là, cô có cần qua đó không?

Yến Dương chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn đi tới… Cho dù thế nào thì anh cũng đã giúp cô, mà cô còn chưa kịp nói lời cảm ơn.

Người trên xe dường như vẫn luôn chú ý đến cô, thấy cô đi tới, cửa xe bên ghế phó lái liền mở ra, một người trẻ tuổi bước xuống, mở cửa ghế sau cho cô.

“Lên xe đi, anh đưa em về.” Vệ Minh Thận vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, cửa xe mở ra, một nguồn sáng chiếu vào, anh liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn về phía cô gái trẻ ngoài xe. Lâu rồi không gặp, anh thật sự rất nhớ cô.

“Không cần đâu, em đến đây để cảm ơn anh. Còn đi về thì em ngồi tàu điện ngầm là được.” Yến Dương mỉm cười, vẻ mặt rất đúng mực.

Vệ Minh Thận cũng cười, sau đó không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nhìn cô. Giữa hàng lông mày có sự ẩn nhẫn, có sự khát khao. Khiến Yến Dương vốn luôn cho rằng mình đã hoàn toàn buông bỏ được trong lòng bỗng nhiên rung động. Một cảm giác chua xót xộc lên mũi, cô khẽ cúi người, ngồi lên xe.

“Thời gian này không ăn uống đàng hoàng sao?”

Khi xe đã chạy một đoạn xa, Yến Dương phá vỡ sự im lặng, nhẹ giọng hỏi.

“Ăn rồi, có điều khoảng thời gian này đi công tác nhiều, có lẽ nhìn có chút mệt mỏi.” Anh hơi ngừng lại, “Yến Dương, trông anh già đi rất nhiều rồi sao?”

“Không có.” Cô đáp, “Vẫn như trước đây.”

Vệ Minh Thận cười, nhìn ra ngoài cửa sổ xuất thần vài giây, rồi mới hỏi: “Còn em thì sao, gần đây thế nào?”

“Em rất tốt.” Yến Dương cười đáp.

“Vậy thì tốt.”

Có ánh đèn chiếu vào làm nổi bật lên đôi mắt của Vệ Minh Thận, tựa như có thứ gì đó, vụt qua cùng ánh sáng.

Lại qua một hồi im lặng, Yến Dương hỏi, “Sao tối nay lại nghĩ đến việc tới đây ăn vậy, anh không thích ăn cay mà.”

“Muốn nếm thử mùi vị này nên anh đến. Gọi mấy món trước đây em thích nhất, có một số món vẫn không ăn nổi. Xem ra còn phải nỗ lực thêm.”

“Anh không cần phải miễn cưỡng bản thân.”

“Không có miễn cưỡng. Anh nghe người ta nói, cay thực ra là một loại thống khổ. Anh muốn ăn thử xem rốt cuộc là cảm giác gì.”

Yến Dương: “…”

“Sao lại nghĩ đến việc đi thực tập rồi?” Lần này, là Vệ Minh Thận phá vỡ sự im lặng.

“Nửa năm sau phải tìm việc làm rồi, làm đẹp hồ sơ một chút.” Yến Dương cười nhẹ, “Có phải lại phá vỡ hình tượng của em trong lòng anh rồi không, hóa ra em cũng là một người tầm thường như vậy, phải đi làm, phải kiếm miếng ăn, phải khuất phục trước đồng tiền.”

Vệ Minh Thận nghe cô tự trào phúng bản thân, vẻ mặt không thay đổi.

“Dù em là người như thế nào thì anh cũng đều sẽ tiếp nhận. Chỉ là Yến Dương à…” Anh hơi dừng lại, “Em thà vất vả như vậy, cũng không muốn căn nhà kia sao?”

Sau sự việc, Trần Nghiên Huy đã nói cho anh biết về tình hình buổi gặp mặt với cô. Vệ Minh Thận nghe xong trầm mặc rất lâu.

“Không giống nhau.” Yến Dương nói.

“Quãng thời gian ở bên nhau, chúng ta đều trao tình yêu cho đối phương. Xét từ góc độ này mà nói, chúng ta không ai nợ ai cả. Nếu em nhận căn nhà kia, há chẳng phải thành em nợ anh rồi sao?”

Vệ Minh Thận: “…”

Vệ Minh Thận thật lâu không nói nên lời, cuối cùng, anh khẽ mỉm cười.

“Yến Dương, em phải biết, anh nguyện ý cho em tất cả mọi thứ.”

Yến Dương: “… Ngoại trừ thứ em muốn nhất, phải không?”

Vệ Minh Thận không nói nữa, hồi lâu sau, anh nhẹ nhàng thở dài.

Một tối này, Yến Dương đến rất muộn mới đi ngủ.

Sáng sớm hôm sau, cô vội vàng chạy đến công ty, dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục nghỉ việc.

Vưu Hồng đã nghe nói về chuyện xảy ra tối qua, cô ta làm bộ làm tịch an ủi cô vài câu, muốn khuyên cô ở lại thêm một ngày nữa để lấy được hết tiền thưởng.

Yến Dương mỉm cười từ chối: “Nơi này khiến tôi cảm thấy nghẹt thở. Quản lý Vưu, nếu có thời gian hãy ra ngoài đi dạo nhiều hơn. Tắm nắng một chút có lợi cho chị.”

Khuôn mặt được dày công tô vẽ khi thức dậy vào sáng sớm của Vưu Hồng lập tức cứng đờ lại. Lúc trắng lúc xanh rất đặc sắc. Nhưng Yến Dương lại chẳng có lòng muốn thưởng thức, sau khi ra khỏi phòng làm việc của cô ta, cô liền đến chỗ ngồi thu dọn đồ đạc.

Những người khác trong tổ cũng đã biết tin cô từ chức. Có một vài cô gái bình thường nhìn cô không vừa mắt, lần này thấy cô không cho mặt mũi như vậy, liền bàn tán sau lưng…

“Giả bộ cao quý cái gì chứ, chẳng phải vẫn là có người ở trên sao, haha.”

“Ôi chao, cô biết những gì rồi. Chỉ có người thôi không đủ nha, người này ấy hả, còn phải cứng. Bằng không sao có thể thoả mãn cô ta chứ.”

Mấy cô gái nói những lời đồi truỵ tục tĩu bẩn thỉu mà không biết xấu hổ, ngược lại còn ngồi tụ tập cười nói với nhau rất vui vẻ, không hề sợ Yến Dương nghe thấy.

Yến Dương cũng chẳng khách sáo với họ, suy cho cùng thì cô đã sắp đi rồi, sao còn phải chịu những cơn giận không đâu chứ?

“Tôi không hiểu, các cô mỗi một người đều trẻ trung, xinh đẹp, giàu chí tiến thủ, tại sao lại cứ thích dùng loại nghệ thuật nói chuyện hạ lưu thấp kém như vậy để châm biếm người khác chứ. Điều này khiến các cô cảm thấy rất vui vẻ à? Niềm vui của các cô dung tục như thế sao? Thật đáng tiếc, trông các cô không giống người như vậy.”

Yến Dương là thực sự cảm thấy không thể giải thích được và khó hiểu cho nên mới nói những lời như vậy.

Nhưng vẻ mặt của mấy cô gái lại sắp không bình tĩnh nổi nữa rồi, nhất là khi liếc thấy một vài chàng trai khác trong tổ đang cười trộm.

“Cô dựa vào đâu mà nói chúng tôi? Ai cao quý hơn ai chứ? Cô dám nói cô còn là xử nữ không? Cô chưa từng bị đàn ông ngủ qua chắc?”

Một cô gái muốn thông qua cách xé rách mặt, hai bên cùng thiệt hại này để đả kích Yến Dương. Nhưng cô ta đã quên mất, cô gái trước mặt mình là Yến Dương.

“Ngủ với đàn ông lại là chuyện bẩn thỉu gì sao?” Yến Dương khó hiểu nhìn cô ta, “Tôi phát sinh quan hệ với người đàn ông tôi yêu đồng thời cũng yêu tôi sâu đậm, chúng tôi lấy lòng nhau, tôi cho rằng đây là một chuyện vui vẻ nhất trên đời. Trong lòng cô phải ảm đạm đến mức nào mới cảm thấy đây là một điểm có thể công kích tôi chứ?”

Cô gái không ngờ da mặt Yến Dương có thể “dày” đến vậy, những lời nói ra lại “không biết xấu hổ” đến thế, nhất thời cũng không biết nên đáp lại thế nào. Sau vài giây cạn lời, cô ta cười nhạo một tiếng, làm ra vẻ xem thường nói: “Cô đúng là nghĩ thoáng, không chọc nổi, không chọc nổi.”

Yến Dương chỉ mỉm cười: “Thế giới này rất tốt đẹp, nhưng cô lại không thể cảm nhận được nó. Tôi cảm thấy đáng tiếc thay cho cô.”

Nói xong, Yến Dương ôm chiếc hộp đựng đồ của mình lên, rời đi đầu cũng không ngoảnh lại. Bóng lưng ấy, mảnh mai yếu ớt nhưng lại thẳng tắp kiêu hãnh không gì sánh bằng.