Không ngờ có người muốn, nên bà ta thản nhiên nói một con số.
Không có mười nghìn, năm trăm tệ cũng không có sao?
Nguyên Tĩnh Sơ lại kinh hỉ nhìn quả đào: “Nó đáng giá năm trăm tệ sao?"
Chủ sạp lần này càng tức giận: “Năm trăm thôi, mặc cả nữa thì đừng mua!"
"Tôi không nói là không mua..." Nguyên Tĩnh Sơ lầm bầm mở ví, chủ quầy hàng nhìn thoáng qua, mẹ ơi, trong đó chỉ có mấy trăm tệ! Tại sao lại có thể đến Phố Cổ mà chỉ có mấy trăm tệ trong bóp, đọc tiểu thuyết nhiều quá có chút tiền đó liền muốn tới đây kiếm đồ tốt sao?
Năm trăm đưa cho bà ta còn có mười tờ hai mươi tệ, chủ quầy có chút không nói nên lời, để cô cầm lấy quả đào mừng thọ rồi rời đi.
Quên đi, dù sao bà ta cũng đã kiếm được lời trong lần bán này.
Chủ sạp thầm nghĩ, chắc chắn bà ta sẽ không biết rằng việc kinh doanh này không những không thu được lợi nhuận mà còn thua lỗ rất nhiều!
Nguyên Tĩnh Sơ mua được đào mừng thọ, vội vàng về nhà.
Những gì cô ấy thể hiện trong phố đồ cổ là một cô bé không có kiến thức nghĩ dung ít tiền muốn nhặt nhạnh đồ tốt, nên những người đó không nên chú ý đến cô.
Khi trở về nhà, Nguyên Tĩnh Sơ mới thở phào nhẹ nhõm, lấy Đào mừng thọ ra nhìn, nhìn thế nào cũng cảm thấy Đào mừng thọ rất bình thường, chẳng qua là mô hình bằng nhựa.
Nhưng không gian rất háo hức với Đào mừng thọ này, tại sao vậy?
Nguyên Tĩnh Sơ cầm Đào mừng thọ vào trong không gian, nhất thời đặt Đào mừng thọ xuống đất, cô cảm giác trong quả đào có thứ gì đó mát lạnh trôi ra, không giống như vòng tay ngọc đã biến mất, lần này quả đào không biến mất, giống như là chưa có việc gì phát sinh, vẫn đứng yên một chỗ.
Nhưng không gian lại có sự thay đổi!
Nguyên Tĩnh Sơ kinh ngạc nhìn chung quanh, sương trắng lần nữa tản ra rất nhiều, lộ ra hai cây đào mới!
Hiện tại đã ổn rồi, cô không còn sợ không có đào!
Chỉ cần có ngọc bội, không gian của cô có thể tiếp tục mở rộng, có thể thu được cả một rừng đào.
Cô không còn lo sợ cửa hàng online hết hàng, có thể mở rộng kinh doanh nên không còn phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Nguyên Tĩnh Sơ cao hứng đến mức không biết nói gì, hái một quả đào xuống, Nguyên Tĩnh Sơ bắt đầu chương trình phát sóng trực tiếp: “Đã lâu không gặp, xin chào mọi người, buổi phát sóng trực tiếp hôm nay sẽ dài hơn, bởi vì lần này…tinh tinh tinh tinh..."
Cô bày ra rổ đào: “Có rất nhiều nguyên liệu!"
Sau đó, cô khéo léo bắt tay vào nấu các món đào khác nhau, từ khi không gian bắt đầu thu hẹp lại, thời gian đào chín kéo dài hơn, cô đã không phát sóng trực tiếp rất lâu, cửa hàng online cũng không có bán gì cả.
Nhiều người hâm mộ từ Trầm Uyên đến cũng đã trở thành người hâm mộ của cô ấy, đặc biệt là sau khi Lâm San San cùng một số người hâm mộ khác mua được đồ ăn trong tiệm, trắng trợn tuyên truyền.
Tất cả mọi người đều móc hầu bao muốn mua, nhưng lúc này Nguyên Tĩnh Sơ không phát sóng trực tiếp, cửa hàng trực tuyến cũng không cập nhật, người hâm mộ chờ đợi, oán than thấu tròi xanh, nhưng cũng bất lực.
Những thứ người khác khen ngợi đồ mình không có được, lại trở thành nỗi uất hận trong lòng nhiều người.
Nguyên Tĩnh Sơ mỉm cười: “Lần này có sản phẩm mới, nên sẽ có sự kiện nếm thử! Có mười món để nếm thử, sau khi phát sóng trực tiếp có thể lấy chốt đơn!"
"Sản phẩm mới!! Tôi rất mong chờ! Tôi đã thực sự nếm thử tất cả mọi thứ trong cửa hàng MC. Dù không hề ngán, nhưng không phải lúc nào ăn đào cũng không tốt."
"Còn có đồ dùng thử, thật là tuyệt, nhất định phải mua!"
Ánh mắt nhìn thấy mọi người khí thế hừng hực làm Nguyên Tĩnh Sơ buồn cười, lần này thực sự là bất ngờ, Lạc Hiểu Du đưa Lý Hạo Thiên qua để cô có cảm giác khủng hoảng, sau đó cô đem cất chiếc vòng ngọc vào trong không gian. Nếu như không đặt nó vào, cô ấy có thể không bao giờ biết rằng không gian có thể tiếp tục mở rộng.