Công Thức Dụ Bắt Cao Cấp

Chương 9: Xuất phát

Mấy bài thi gần được điểm tối đa của Lâm Hữu quả thật đã có tác dụng nhất định.

Tưởng Niệm nghe kế hoạch du lịch của cậu, rồi lại nhìn đống bài tập cậu đã làm xong, cô nhướn mày rồi lại hạ xuống.

Cô xoa cái đầu cún của con trai nhỏ nhà mình một hồi, thầm nghĩ dù cậu có hơi nghịch nhưng ít ra thành tích cũng không đến nỗi nào, cuối cùng cậu cũng có thứ khác đáng để khoe ngoài cái mặt.

Vậy nên cô phất tay cho phép Lâm Hữu ra ngoài chơi, còn “tài trợ” cho cậu một khoản tiền nhỏ, chữa cháy cho chiếc ví đã kiệt quệ của Lâm Hữu.

Nhưng Tưởng Niệm nhìn cậu, lại thấy không yên tâm lắm.

“Mẹ cho tiền là để con đi chơi, con đừng có mua miếng ngọc bội phát sáng giá 4000 tệ cho mẹ nữa đấy.” Tưởng Niệm nhắc nhở cậu.

Lâm Hữu nghe vậy lập tức suy sụp ra mặt, cậu bất mãn nhỏ giọng lầm bầm, “Chuyện đã bao nhiêu năm rồi, sao lần nào mẹ cũng nhắc lại thế, có để cho con trai mẹ bớt nhục không đây.”

Đây là chuyện hồi cậu học lớp mười.

Lần đó cậu cũng đi du lịch cùng Lục Thanh Nham và anh chị của họ. Cũng chỉ mới lên núi thắp hương một lát, không có ai chông chừng cậu, cậu đã bị người bán hàng rong trước cửa chùa lừa mua một miếng ngọc bội, nghe nói là từng được khai quang, có linh tính.

Khi Lục Thanh Nham tới chỗ cậu, tên ngốc Lâm Hữu này còn đang ngồi xổm trước sạp, suy nghĩ có nên mua thêm một miếng nữa cho Lục Thanh Nham đeo không.

Lục Thanh Nham cũng không biết nên cảm ơn cậu tốt bụng, hay nên mắng cậu ngu ngốc nữa.

Nhưng Lục Thanh Nham còn chưa kịp tính sổ với người bán hàng rong kia, người bán hàng rong đã thấy chuyện không ổn xách đồ lên chạy, vừa nhìn là biết vô cùng chuyên nghiệp.

Đến khi về nhà, miss Tưởng Niệm vừa nghe con gái mình kể lại đầu đuôi câu chuyện, cô bỗng không biết nên tỏ thái độ thế nào.

Cô thầm nghĩ, Lâm Hữu đi thi toán ít nhiều gì cũng thi được 140 điểm, nhìn thế nào cũng không giống một thằng ngu mà, tại sao còn dễ lừa hơn ông cụ ngoài cổng thôn thế?

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể kết luận đứa bé này giống bố nó, chuyện học hành còn được, nhưng trong cuộc sống lại thiếu mất một dây thần kinh bẩm sinh.

“Thanh Nham, cháu để ý đến nó một chút nhé.” Tưởng Niệm quay lại dặn dò người có vẻ đáng tin hơn, “Mấy đứa cố gắng về sớm một chút, sau Quốc khánh vẫn phải đi học lại.”

Cô nói tới đây, Lâm Hữu bỗng dưng nhớ ra một chuyện khác.

“Chiều nay mẹ với bố phải đến Quân Đô luôn đúng không, mấy giờ thế?” Lâm Hữu hỏi.

Bố mẹ cậu đều không làm việc tại địa phương, Quân Đô là thành phố nơi họ làm việc, lần này về nghỉ Quốc khánh đã phải xin nghỉ phép năm rồi, không được mấy hôm đã phải quay lại.

“Ừ, hai giờ phải đi rồi. Bên phía công ty vẫn còn việc.”

Tưởng Niệm lại thấy hơi áy náy với Lâm Hữu.

Khi Lâm Tư Dư và Lâm Tư Triết còn nhỏ, công việc của họ vẫn chưa bận rộn như bây giờ, vẫn có thời gian ở bên hai đứa song sinh. Nhưng đến khi Lâm Hữu chào đời, hai người họ đều được thăng chức, dường như không còn thời gian chăm sóc con cái nữa.

Lớn đến thế này rồi, hầu hết Lâm Hữu chỉ đi du lịch với Lục Thanh Nham hoặc các anh chị, trái lại rất ít khi ra ngoài cùng họ.

“Đi chơi vui nhé, có việc gì thì tìm anh con, còn không thì đừng làm phiền hai đứa nó hẹn hò.” Tưởng Niệm vỗ vai Lâm Hữu.

Lâm Hữu cũng không nói thêm gì nữa.

Cậu vẫy tay với mẹ rồi ra ngoài cùng Lục Thanh Nham.

Trong khi đợi Lục Bắc Danh và Lâm Tư Dư lái xe ra cửa, Lục Thanh Nham thấp giọng hỏi Lâm Hữu, “Có phải ông không muốn đi chơi, muốn ở thêm với bố mẹ mấy hôm không?”

Lâm Hữu không đáp lại, cậu phồng má không biết đang tức giận với ai.

Một lát sau, cậu lại nhỏ giọng nói: “Cũng không phải, tôi có ở nhà họ cũng không ở với tôi được. Chiều nay họ đã phải đi rồi, ở thêm hai tiếng này cũng không có gì khác biệt. Ngược lại còn khiến họ thấy áp lực, nghĩ là tôi không nỡ xa họ.”

Lâm Hữu nắm chặt tay kéo valy, cậu nhớ lại buổi họp phụ sinh năm ngoái, là anh trai đến họp thay.

Mặc dù cậu hơi nghịch, hay gây chuyện ồn ào, nhưng thành tích học tập vẫn rất tốt, phụ huynh trong lớp đều khen ngợi nhìn cậu.

Vậy mà trong nhiều người như vậy lại không có bố mẹ cậu.

Lúc này Lục Bắc Danh đã lái xe đến, anh đỗ lại mở cốp xe, gọi hai người họ qua đó.

Lục Thanh Nham xách valy lên, rồi nắm tay Lâm Hữu, “Đi thôi. Mặc dù có thể ông nhìn tôi đã ngán lắm rồi, nhưng Quốc khánh năm nay vẫn chỉ có thể để tôi đón với ông thôi. Nói xem, tới đó rồi ông muốn ăn gì?”

Lâm Hữu được Lục Thanh Nham dắt tay đến cạnh chiếc xe, cậu nghĩ một lát, mỉm cười.

“Tôi muốn ăn kem.”

“Ông chỉ muốn ăn cái này thôi à? Có ước mơ chút có được không?”

Lâm Hữu nói đến là hợp lý, “Cuộc sống mà không có kem thì không đáng để sống.”



Ngồi lên xe, Lâm Hữu nhìn ra bầu trời ngoài cửa sổ, hiện giờ đang là chín giờ sáng.

Cậu hỏi anh mình, “Anh, chúng ta đi bao lâu thì đến làng nghỉ mát kia?”

Lâm Tư Dư nhìn bản đồ chỉ đường, “Khoảng một tiếng.”

Lâm Hữu “Ò” một câu, không nói gì nữa.

Cậu mở điện thoại, bắt đầu xem xung quanh làng nghỉ mát kia có chỗ chơi nào vui vui cùng Lục Thanh Nham.

Nghe tiếng Lâm Hữu ríu rút ở ghế sau, Lục Bắc Danh bật cười, nói với Lâm Tư Dư, “Em trai em đúng là nói nhiều thật.”

Lâm Tư Dư cũng mỉm cười, quả thật ngay từ nhỏ Lâm Hữu đã hoạt bát hiếu động, lại còn nói nhiều.

“May mà Thanh Nham chịu được nó.” Lâm Tư Dư mỉm cười lắc đầu.

Hai mươi phút sau, Lâm Tư Dư nhìn ra sau qua kính chiếu hậu, anh phát hiện Lâm Hữu đã dựa lên người Lục Thanh Nham ngủ say, cậu dán mặt lên cổ Lục Thanh Nham, dồn hết nửa cơ thể mình lên người Lục Thanh Nham.

Lục Thanh Nham cũng không chê cậu nặng, như thể đã quen việc từ lâu, một tay anh ôm ngang eo Lâm Hữu, tay còn lại cầm điện thoại.

Không biết Lâm Hữu ngủ không được thoải mái hay sao, cậu lầm bầm nói mớ vài câu. Lục Thanh Nham cúi đầu nhìn cậu, điều chỉnh lại tư thế cho Lâm Hữu nằm thoải mái hơn một chút.

Lâm Tư Dư nhướn mày, anh cảm thấy đến mình cũng chưa từng kiên nhẫn với Lâm Hữu như vậy.



Mãi đến khi tới làng nghỉ mát, Lục Thanh Nham mới đánh thức Lâm Hữu.

Làng nghỉ mát này có tổng cộng ba khu phòng ở, chia thành ba khu nhà khác nhau.

Lục Bắc Danh đặt chỗ cho hắn và Lâm Tư Dư ở biệt thự nhỏ trong khu A, Lâm Hữu và Lục Thanh Nham lại bị hắn “đóng gói” cho sang khách sạn bên khu B, ý đồ vứt bỏ hai bóng đèn này vô cùng rõ ràng.

Có điều khu A và khu B chỉ cách nhau mười phút đi đường, thật sự rất gần.

Đến khi vào phòng bên khu B, Lâm Hữu mới phát hiện đây cũng là một căn hộ, cậu và Lục Thanh Nham ở mỗi người một phòng, ngăn cách giữa họ là một phòng khách nhỏ, thoạt trông khá giống bố cục phòng ký túc xá của họ, có điều không gian lớn hơn ký túc xá nhiều, cũng sang trọng hơn ký túc xá.

Ngay cạnh phòng cách còn có một phòng bếp nhỏ, tủ lạnh được xếp đầy đồ ăn.

Lâm Hữu lục lọi, không ngờ còn phát hiện một chai champagne trong đó.