Liên thị đối diện với ánh mắt trong suốt của Tần Thu Uyển, chỉ cảm thấy quẫn bách, nở nụ cười miễn cưỡng: “Ta đối với thúc thúc a di chỉ có tôn trọng, muội muội lời này của muội là có ý gì?”
Vẻ mặt Tần Thu Uyển hờ hững: “Có một số chuyện, nói quá rõ trước mặt mọi người sẽ không hay. Ngươi chắc chắn muốn ta nói?”
Giọng nói của nàng đầy châm chọc, Liên thị thấy chột dạ không thôi, ngoài miệng lại không chịu nhận thua, làm ra dáng vẻ tức giận: “Ta tuyệt đối không có ý xấu gì với thúc thúc và a di, cái túi thơm năm trước quả thật là do ta suy nghĩ không chu toàn, trong lúc vô tình thì suýt chút nữa đã hại muội. Sau khi trở về ta đã áy náy rất lâu, còn gửi lời xin lỗi tới không ít lần, ta không biết khi nào ta đã làm ra chuyện “Nói ra sợ mọi người thấy không hay”, vẫn là mời muội muội nói rõ.”
Tần Thu Uyển cười như không cười: “Ngươi dám thề với trời, chưa bao giờ mong ta không sinh được hài tử hay chưa?”
Liên thị há hốc mồm, bỗng nhiên đứng dậy: “Hôm nay ta tới cửa, là thiệt tình chúc mừng, muội muội có nhiều điều hiểu lầm với ta, xem ra trong khoảng thời gian ngắn không thể giải thích rõ được. Một khi đã như vậy, ta đi là được rồi. Sau này sẽ không bước đến cửa nữa, vậy thì sẽ không còn những loại hiểu lầm thế này...”
Nàng ta cất bước rời đi.
Cũng đã chắc chắn trong lòng Tiền gia không có chứng cứ.
Phu thê bọn họ quả thật có nghĩ tới sau khi Tiền Thiền Nhi không có hài tử, bọn họ sẽ được ăn theo, không còn ai thích hợp làm con người thừa tự hơn so với bọn họ. Chẳng qua, những chuyện này chỉ nên nghĩ trong lòng, không được lọt ra khỏi miệng.
Năm trước hay tin Tiền Thiền Nhi mang thai, nàng ta đem theo cái túi thơm kia đến quả thật là cố ý, nếu việc sử dụng xạ hương xông y phục thành công, Tiền Thiền Nhi có thể sinh non không nói, mà dù có thể sinh được hay không, chỉ cần nàng mang theo xạ hương, cũng đừng mong có hài tử.
Hơn nữa, việc này là bí mật, nếu thật sự bị phát hiện thì chỉ cần bày ra bộ dáng áy náy, giải thích rằng không biết công hiệu của xạ hương là được. Thậm chí xảy ra sự cố sau đó tìm ra người dâng hương thì nàng ta cũng đã nghĩ xong.
Duy nhất không ngờ được đó chính là Tiền Thiền Nhi vậy mà lại cẩn thận như vậy, hoàn toàn không dùng tới túi thơm. Điều không nghĩ tới nữa chính là Tiền gia quá mức thận trọng với hài tử, quan hệ của bọn họ đã từng thân thiết như vậy, đơn giản chỉ vì một cái túi thơm, liền không cho phép bọn họ vào cửa nữa.
Hiện giờ hài tử đã sinh ra, hôm nay Liên thị tới cửa chủ ý là muốn kéo gần quan hệ, tốt nhất là nhanh chóng khôi phục lại sự hòa thuận trước kia. Nhưng hôm nay xem ra, Tiền Thiền Nhi đừng nói là thân cận, thậm chí còn nổi lên lòng nghi ngờ. Không phá thì không xây được, tựa như giữa phu thê với nhau, cãi vã một trận sau đó sẽ càng thêm thân mật.
Còn việc thừa tự... luôn có cơ hội.
Lúc này ở tiền viện đang đông nghịt khách khứa, mọi người tốp năm tốp ba tụ tập ở cạnh nhau hàn huyên nói chuyện phiếm, Liên thị xụ mặt, chỉ gật đầu với những ai chào hỏi nàng ta..
Một ngày đại hỉ thế này, biểu hiện này của nàng ta rõ ràng là không thích hợp.
Vì thế, trên đường nàng ta đi cũng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.
Rất nhiều người trong thành này đều biết quan hệ của nàng và Tiền gia rất thân thiết, Liên thị căn bản là muốn làm lớn chuyện. Tới trước mặt Tiền mẫu cúi chào, chưa lên tiếng nước mắt đã rơi trước: “A di, con...” Nàng ta làm như là khó chịu đến mức ngay cả lời cũng nói không ra tiếng, hít sâu mấy hơi: “A di, con còn có việc, đi trước một bước.”
Tất cả mọi người đều nhìn ra được, đây rõ ràng là đang lấy cớ.
Tiền mẫu kinh ngạc: “Đã xảy ra chuyện gì sao?”
Ngày đại hỉ mà khóc lóc như vậy thì rất đen đủi, hỏi như vậy nhưng thật ra trong lòng Tiền mẫu đang rất không vui, chỉ là không phát tác trước mặt mọi người mà thôi.
Liên thị ủy khuất không thôi, khóc lóc kể lại đoạn trò chuyện vừa nãy giữa hai người, sau cùng nói: “Lời trong lời ngoài của muội muội giống như là nói phu thê chúng con tới cửa là có mưu đồ gì đó, con thật sự là... Sau này nếu như không cần thiết, con sẽ không bước tới đây nữa.”
Dứt lời, liền xoay người đi.
Tâm tư của từng người vây xem ở đây đều khác nhau. Những ai không thân với Liên thị, cũng đã biết thân phận của nàng ta trong lúc những người bên cạnh bàn tán.
Nói thật, gia nghiệp của Tiền gia to lớn như vậy, ai thấy mà không thèm? Phàm là người có khả năng nhận lấy, sao có thể kìm lòng xuống được?
Trước đây cần mẫn chạy theo phu thê Tiền gia như vậy, đối với hai phu thê Tiền gia hết sức nịnh nọt, trong miệng thì đoan chính nhưng nếu nói trong lòng không có mưu đồ gì thì có quỷ cũng không tin.
Liên thị dưới chân thì bước ra ngoài, nhưng trong lòng lại chắc chắn rằng nhất định Tiền mẫu sẽ gọi nàng ta lại. Chỉ là lúc bước sắp tới gần cửa, lòng nàng ta cũng phải dâng lên cảm giác không chắc lắm. Vào lúc nàng ta chuẩn bị bước tới cửa, cuối cùng cũng đã nghe thấy giọng của Tiền mẫu: “Chờ đã.”
Nghe vậy, khóe miệng nàng ta mơ hồ nhếch lên, lại nhanh chóng hạ xuống, tựa như chưa bao giờ xuất hiện. Khi xoay người lại, mặt đầy nước mắt: “A di, con không muốn vì con mà để cho mẫu tử hai người bất hòa, người không cần phải giữ con lại.”
Vẻ mặt Tiền mẫu hờ hững: “Ta không có giữ lại, chỉ là muốn bảo ngươi mang lễ vật hôm nay đi, nếu muốn chấm dứt, vậy phải dứt cho sạch sẽ.”
Liên thị: “...”
Nàng ta cho rằng bản thân nghe lầm, mặt đầy vẻ không tin: “A di, người nói cái gì?”
“Thiền Nhi sẽ không nói bậy.” Tiền mẫu nhìn về phía các vị phu nhân: “Có lẽ chư vị không biết, gần đây sinh ý của Tiền gia ta đã giao hơn phân nửa cho Thiền Nhi làm chủ, Trường Du chỉ là người phụ trách tính sổ sách mà thôi. Làm buôn bán trước phải biết người, nếu Thiền Nhi không muốn tiếp tục qua lại, vậy thì không cần phải qua lại nữa.”
Trước kia phu thê bọn họ cũng không phải là không biết dã tâm của hai phu thê Tiền Khai Hoành, trên thực tế, người làm buôn bán không có dã tâm thì sẽ không thành công. Thế nên, Tiền phụ để mặc cho bọn họ lấy lòng, muốn nhìn xem Tiền Khai Hoành có thể làm đến bước nào.
Có dã tâm là chuyện tốt, nhưng kiếm tiền phải làm theo đạo lý, phải có giới hạn cuối cùng.
Lần về chuyện túi thơm, hai phu thê bọn họ đã rất không vui. Chỉ có điều, bất kể là thiệt tình hay giả ý thì hai nhà cũng đã quen biết nhiều năm, vả lại bọn họ cũng khá khôn khéo, cũng biết lấy lòng người. Dưới tiền đề là không ảnh hưởng đến bản thân mình, Tiền phụ rất vui lòng để cho bọn họ có một ít chỗ tốt. Vốn tưởng rằng không để ý bọn họ lâu như vậy, hẳn là cả hai người sẽ hiểu rõ trong lòng... Bây giờ mới thấy, đúng là uổng phí tâm tư của bọn họ.
Tiền mẫu nhấc tay lên, bên cạnh lập tức có người đưa tới một chiếc vòng cổ bằng ngọc.
Vẻ mặt Liên thị đỏ bừng, quen biết nhiều năm như vậy, phu thê Tiền gia vẫn luôn là những người trưởng bối hiền lành, nàng ta chưa bao giờ nhận ra hai người họ vậy mà lại không nói đạo lý như thế. Chủ ý là nàng ta đang làm bộ làm tịch, người bình thường dưới tình huống bôi nhọ người khác mà không có chứng cứ, chẳng lẽ không phải nên xin lỗi hay xoa dịu người đó sao?
“Sắc trời đã không còn sớm, ta sẽ không giữ ngươi lại.” Tiền mẫu vẫy vẫy tay: “Tiễn khách.”
Liên thị cứ như vậy mà bị mời đi ra ngoài, một vị khách nam khác đang được chiêu đãi trong viện tử là Tiền Khai Hoành đang uống rượu cùng người ta cũng đột nhiên không biết gì bị mời ra khỏi cửa.
Sau ngày ấy, phu thê Tiền Khai Hoành có tới cửa hai lần, nhưng đều bị từ chối ở ngoài cửa, sau đó lại tìm người đến làm hòa. Kết quả người tới mới vừa mở miệng, Tiền mẫu liền bưng trà tiễn khách, rõ ràng là không muốn nghe.
Vì thế, tất cả mọi người đã hiểu, phu thê Tiền gia ghét người vãn bối này.
Ngay sau đó, những thương nhân đến nhờ Tiền Khai Hoành hỗ trợ chọn nguyên liệu tốt cũng nhận được tin tức, không tới tìm bọn họ nữa.
Thời điểm Tần Thu Uyển đầy tháng, Cao mẫu cố tình tới cửa thăm.
Sau khi Cao Trường Thanh dưỡng thương xong thì cũng không nhàn rỗi, vẫn luôn mải mê làm ăn. Bất kể hắn có cần hay không thì nhờ Tiền gia hắn cũng chiếm được không ít tiện nghi nên ngày thường tặng không ít đồ cho Tiền gia.
Tôn tử Tiền phủ đầy tháng, Cao Trường Thanh càng chuẩn bị lễ vật kỹ càng.
Cao mẫu cố tình tới tìm Tần Thu Uyển nói chuyện, sau khi thăm hỏi hài tử và bản thân nàng xong thì cũng không dám quấy rầy nhiều. Trước khi đi, lại lấy ra một hầu bao, cầm ra một chồng ngân phiếu thật dày ra từ bên trong.
“Thiền Nhi, đây là do những khách thương nơi khác đưa tới.” Sợ nhi tức không hiểu, bà còn cường điệu nói: “Nghe nói trước đây bọn họ luôn đến nhà Tam ca con.”
Nháy mắt Tần Thu Uyển liền hiểu, xem ra là nhóm khách thương đã hay chuyện phát sinh trong buổi tiệc hôm đó nên đã bái đỉnh núi khác.
“Người nhận đi!”
Tiền mẫu kinh ngạc: “Nhiều như vậy, ta nhận hết sao?”
Tần Thu Uyển gật đầu: “Nhận đi ạ, trước đây Tam ca của con cũng không phân cho chúng ta, chính người nhận là được.”
Lúc Tiền mẫu cầm ngân phiếu có chút run rẩy, nhà mình đây là... Nhặt về được một hài tử bằng vàng sao!
“Vậy ta nhận giúp Trường Du.”
Tần Thu Uyển không tỏ ý kiến, thủ đoạn của Cao Trường Thanh không tồi, hiện giờ hai mẫu tử sớm đã không còn bộ dáng chật vật như trước kia nữa, lại không phải vì kế sinh nhai mà phát sầu. Tiết kiệm bạc, Cao mẫu có thể sống tốt hơn.
Nhóm khách thương tìm người khác, hai phu thê Tiền Khai Hoành đứng ngồi không yên. Phải biết rằng, chỗ tốt này còn nhiều hơn so với con số tự bọn hắn buôn bán kiếm được, vả lại, rất nhiều người trong thành đều biết bọn họ thân thiết với Tiền gia, ít nhiều gì cũng sẽ chừa cho vài phần mặt mũi, sinh ý cũng tốt làm được nhiều điều.
Những gấm hoa rực rỡ đã từng kia không còn, ngay cả bạc cũng sắp bay đi, hai người làm sao còn bình tĩnh được?
Không vào cửa được, bọn họ liền ra đường chặn người.
Tần Thu Uyển ở cữ, hơn một tháng không thể ra cửa, qua đầy tháng chưa bao lâu, nàng đã không chịu ngồi yên muốn đi ra đường. Vì thế, thuận lý thành chương mà “tình cờ gặp được” phu thê Tiền gia.
Hiện tại Liên thị đã không còn tự tin như người một nhà trước kia nữa, mặt mày đầy vẻ lấy lòng: “Muội muội, thật trùng hợp, không biết dạo gần đây muội khỏe không? Thúc thúc và a di có khỏe không?”
Vẻ mặt Tần Thu Uyển lạnh lùng, hỏi lại: “Không phải muốn tuyệt giao sao? Tốt hơn là tuyệt cho hoàn toàn đi, chào hỏi cũng đừng chào.”
Nàng nâng bước rời đi, hộ vệ phía sau lập tức ngăn cản phu thê hai người.
Liên thị: “...” Đừng hỏi, hỏi chính là hối hận.
Còn muốn tiến lên, hộ vệ đã cản không cho bọn họ tới gần.
Hai phu thê Tiền Khai Hoành nhìn bóng lưng đi xa kia, trong lòng một mảnh lạnh lẽo.
Không thể tiếp tục như vậy nữa!
Phải nghĩ ra cách!
Tần Thu Uyển đầy tháng, rất nhiều chuyện trước kia không cho nàng nghe không để nàng xem qua đều phải đưa đến trước mặt nàng.
Sổ sách giao cho Cao Trường Du, chính nàng đã có thêm thời gian nhàn rỗi: “Trần gia bên kia như thế nào?”
Trước kia, sau khi nàng và Đàm Thư Ngọc gặp nhau, hôn sự tuy không hủy, có điều hôn kỳ lại dời tới nửa năm sau. Sau này, Tần Thu Uyển biết được, Đàm Thư Ngọc chủ động bảo người đưa bạc bốc thuốc cho Hách Uyển Quân.
Hiện giờ, Trường Vượng đã biết chạy nhảy, còn biết nói.
Mắt thấy hôn kỳ đang chậm rãi sắp tới gần, Tần Thu Uyển tự nhiên sẽ chú ý thêm vài phần.
Nghe thấy nàng hỏi chuyện, quản sự đến gần một chút: “Cô nương, quả thật Trần gia đã xảy ra một sự kiện.”
Tần Thu Uyển lập tức tràn đầy hứng thú: “Chuyện gì?”
Quản sự muốn nói lại thôi, cuối cùng đến gần Cao Trường Du nói nhỏ vài câu rồi nhanh chóng lui xuống.
Thần thần bí bí như vậy, Tần Thu Uyển càng thêm tò mò: “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Vẻ mặt Cao Trường Du cổ quái, mịt mờ nói: “Hắn bảo, ngày hôm qua Trần Diệc bị Hách Uyển Quân dẫn đi, sau đó thì bị thương, nghe đại phu nói là chỗ kia không ổn rồi.”
Tần Thu Uyển: “...” Quá tàn nhẫn!