Bạch Nguyệt Quang Lại Nháo Chia Tay

Chương 33: Biểu muội lại muốn chia tay (16)

Edit: Weirdo

Dương Phong thay Hứa Lục Uyển cởi bỏ dây thừng trói buộc tay chân nàng ta, nhưng nàng ta bị thương quá nặng, cả người đứng không vững, nằm sấp trên mặt đất.

Bộ dáng chật vật lại đáng thương này một chút cũng không giống Hứa cô nương ôn nhu đoan trang trong Vương phủ.

Nhưng trên mặt Dương Phong một chút thương hại cũng không có, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh chủ tử nhà mình.

Lục Minh Thâm lại ngồi, thoải mái ngồi trên chiếc ghế gỗ mun phía sau bàn, trong tay thưởng thức một thanh quạt gấp màu trắng làm bằng xương ngọc, ngón tay thon dài trắng nõn.

Hứa Lục Uyển quỳ rạp trên mặt đất, đôi mắt vốn tĩnh mịch nhìn hắn lại giống như có chút ánh sáng: "Thế tử.. Ngài là tới, tới cứu ta sao?"

Lục Minh Thâm không để ý tới lời nói của nàng ta, ánh mắt không chút để ý mà đánh giá nàng, bỗng nhiên hơi mỉm cười, nói: "Ngươi là người của Vu tộc Nguyệt Quốc đúng không?"

Ánh mắt mong đợi vui sướиɠ khi nhìn hắn của Hứa Lục Uyển trong phút chốc đã biến mất, sắc mặt cũng thay đổi, theo bản năng liền nói: "Ta không phải người Nguyệt Quốc!"

Trong lời nói của nàng ta đối với Nguyệt Quốc cực kỳ bài xích chán ghét.

Lục Minh Thâm gật gật đầu, nói: "Vậy chính là Vu tộc?"

Ngữ khí hắn tuy là nghi vấn, nhưng ý cười trên mặt lại cho thấy hắn đã biết thân phận của nàng ta.

Hứa Lục Uyển vốn thà chết cũng không chịu tiết lộ thân phận sau khi nghe được lời của hắn, nhưng chỉ là kinh ngạc, cũng không có khủng hoảng, không có phẫn nộ, có lẽ từ lâu đã đem hắn trở thành người một nhà, cho nên bí mật Vu tộc bị hắn biết cũng không thành vấn đề.

"Thế tử, ngài làm sao đoán được?" Nàng ta do dự, hỏi.

Lục Minh Thâm nói: "Gần đây trong kinh có nhiều người dị vực hơn, còn dùng cổ trùng mê hoặc thủ vệ trong ngục tìm hiểu tin tức của ngươi, bọn họ tự cho là thần không biết quỷ không hay, nhưng rốt cuộc đã quên nơi này là kinh thành, nhất cử nhất động của bọn họ tự nhiên đều dưới sự giám thị của Cẩm Y Vệ."

Nghe vậy, biểu tình Hứa Lục Uyển mang theo vài phần kinh sợ, nói: "Thế tử! Ngài đừng làm hại họ, bọn họ không biết gì cả."

Lục Minh Thâm ngữ khí thản nhiên hỏi: "Như vậy, ngươi che giấu tung tích ở Vương phủ đến tột cùng có ý định gì?"

Ngữ khí của hắn bình đạm, trên mặt cũng không có ý cười, ánh mắt như lưỡi đao sắc bén, làm cho lòng người sinh ra sợ hãi.

Nếu hắn hỏi như vậy, nhất định là đã điều tra rõ ràng nàng ta không phải cháu gái Chu di nương chân chính.

Hứa Lục Uyển đáy lòng một mảnh hoảng loạn, ở trước mặt hắn vốn không có bao nhiêu sức chống cự, lúc này nửa điểm ý niệm nói dối trong đầu cũng không dám có, chỉ một lòng không muốn bị hắn hiểu lầm, vội vội vàng vàng giải thích: "Ta làm như vậy đều là vì Thế tử a."

Giọng điệu Lục Minh Thâm ý vị không rõ: "Vì ta?"

Hứa Lục Uyển lại không nghe ra sự lãnh đạm trong giọng nói của hắn, ngược lại như là tâm sự ẩn giấu hồi lâu rốt cuộc có thể nói hết ra, trong ánh mắt cũng không khỏi mang theo vài phần ôn nhu đau khổ.

Vào năm mười bốn tuổi ấy, nàng lần đầu tiên thấy Lục Minh Thâm, khi đó hắn vừa đánh thắng trận khải hoàn trở về, dân chúng trong thành chen chúc hoan nghênh, nhiệt liệt như lửa.

Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên, vốn là phong thái khiến người ta khuynh đảo, hơn nữa tướng quân thiếu niên này lại lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, cưỡi bạch mã, mặc khôi giáp, anh khí hào hùng, chỉ liếc mắt một cái cũng đủ để cho bất kỳ nữ tử nào cũng rơi vào luân hãm.

Hứa Lục Uyển sau khi trở về liền bói một quẻ cho nàng và hắn, từ đó biết được tương lai của bọn họ.

Hắn là Hoàng đế tương lai, mà nàng sẽ là Hoàng hậu của hắn, bọn họ chú định là một đôi thần tiên quyến lữ trời sinh.

Cho nên, nàng làm trái quy định không thể xuống núi của Vu tộc, rời khỏi Bắc tắc, đi tới Yến quốc, giả mạo cháu gái của Chu di nương Vương phủ, chính là vì đi lên con đường định mệnh của nàng.

Giúp hắn bước lên vị trí tối cao, trở thành Hoàng Hậu của hắn.

Người bình thường nghe xong lời nàng ta nói, nếu tin, tự nhiên sẽ vì chuyện làm Hoàng đế mà cảm xúc kích động, nếu không tin, cũng chỉ sẽ cười nhạt như khịt mũi coi thường.

Nhưng Lục Minh Thâm nghe xong vẫn lười biếng ngồi ở ghế, cười như không cười, từ trong vẻ mặt hắn hoàn toàn không nhìn ra hắn suy nghĩ cái gì.

Ngược lại Dương Phong nguyên bản lạnh lùng đến có chút tê liệt mặt, lúc này ánh mắt có chút dao động, nhìn Hứa Lục Uyển mang theo chút sát khí.

Hứa Lục Uyển có chút sợ, bởi vì không biết ý nghĩ của Thế tử, nếu như hắn không tin, vậy nàng là đang lung tung kéo hắn xuống nước, ly gián hắn cùng Hoàng đế, nếu như hắn tin..

Vậy thì nàng mới có khả năng sống sót!

Hứa Lục Uyển nhất thời có chút nóng nảy, rõ ràng mình đã đầy thương tích, nhưng vẫn rất cố gắng bò về phía bàn, cố sức ngửa đầu nhìn hắn: "Thế tử, lời ta nói từng chữ đều là thật, ngài phải tin tưởng ta a."

Lục Minh Thâm rũ mắt nhìn nàng ta, ánh mắt như có dao động, như bị lời nói của nàng ta làm xúc động, lại đứng lên đi về phía nàng ta.

Hứa Lục Uyển ngẩn ra, khi nhìn hắn đi về phía nàng ta, tựa hồ liền hô hấp cũng quên, hai chữ kinh hỉ cũng không đủ để hình dung tâm tình của nàng, nàng ta thấp giọng lẩm bẩm: "Thế tử.."

Nhưng nụ cười của nàng ta còn chưa kịp nở ra, đã bỗng nhiên cứng đờ trên mặt, bởi vì ánh mắt Lục Minh Thâm nhìn nàng ta thực lãnh đạm, biểu tình cũng nhàn nhạt, bộ dáng không hề đối với lời nói của nàng ta xúc động chút nào, như một chậu nước lạnh đổ lên đầu nàng ta.

"Trăm năm trước, Quốc sư Nguyệt quốc dốc sức một tộc đối kháng với Hoàng tộc, cửu tử nhất sinh mới trốn đến đào hoa ổ, vứt bỏ vinh hoa phú quý, mai danh ẩn tích, mới có cuộc sống bình thường." Lục Minh Thâm nhàn nhạt nói, "Hiện giờ ngươi làm như vậy, không làm bọn họ thất vọng sao?"

Hứa Lục Uyển ngẩn ra, vẻ mặt có chút hoảng hốt, giống như bỗng nhiên bị người ta quăng một roi, nhưng không bao lâu sau lại trấn định lại, giống như là đè nén cảm xúc gì đó, không nói gì.

Nàng ta không nghĩ tới Lục Minh Thâm lại nhạy bén như vậy, chẳng những đoán được thân phận thật sự của nàng ta, ngay cả Vu tộc đã sớm biến mất trong thiên hạ trăm năm cũng hiểu rõ như vậy.

Không sai, Vu Tộc từng nhiều đời đều là quốc sư của Bắc Tắc Nguyệt quốc, nhưng quốc vương thô bạo ngu ngốc, tộc trưởng không chịu thông đồng làm bậy tàn hại trung thần, liền phản quốc trốn đi, đến núi sâu rừng già ẩn cư.

Đến bây giờ đã là trăm năm, kỳ nhân dị sĩ của Vu Tộc cũng dần dần được đồng hóa thành người thường, thỏa mãn cuộc sống bình thường.

Chính là, nàng ta không cam lòng, bọn họ rõ ràng có năng lực sống cuộc sống vinh hoa phú quý, vì sao phải ở trong thôn mệt nhọc bôn ba cả đời khốn cùng đây?

Cho nên, nàng không sai, nàng chỉ là muốn thay đổi vận mệnh của Vu tộc, một lần nữa trở lại cuộc sống tay nắm trọng quyền phong quang vô hạn trăm năm trước mà thôi.

Càng quan trọng là, nàng ta muốn cùng người mình thích ở bên nhau, mà hắn tuyệt đối sẽ không cưới một người thôn cô.

Nhưng nàng ta chỉ đoán sai một chút, cũng chính là trong lòng người trong lòng của nàng ta lại không có nàng ta, thậm chí bởi vì đắm chìm nữ sắc, ngay cả ngôi vị Hoàng đế cũng không muốn tranh.

Nàng một lòng nhận định, hắn hiện tại sở dĩ đối với lời tiên tri hắn là Hoàng đế tương lai thờ ơ, chỉ là bởi vì tâm của hắn đều rơi vào trên người nữ nhân khác, cho nên mới vô tâm với ngôi vị Hoàng đế.

Bởi vậy, nàng ta nhìn khuôn mặt lãnh đạm của hắn, không khỏi lòng sinh ghen ghét, tự nhiên hận người kia vẫn là Cố Ninh, nàng ta cắn môi nói: "Thế tử, nếu người vô tâm đế vị, chẳng lẽ không sợ Hoàng Thượng biết lời tiên tri này xuống tay với người sao?"

Ánh mắt Lục Minh Thâm thản nhiên nhìn nàng ta, bỗng nhiên hơi mỉm cười, nói: "Ngươi cho rằng ta tới nơi này là phụng mệnh của ai?"

Hứa Lục Uyển ngơ ngẩn, không biết nghĩ đến cái gì, trong mắt có vài phần không thể tin được: "Thế tử, người... là vì lời Hoàng đế bao vây ta?"

Lục Minh Thâm lay nhẹ quạt xếp, cũng không để ý đến nàng ta nữa, chỉ cười khẽ một tiếng, giống như đang cười nhạo nàng ta ngu xuẩn, xoay người đi ra khỏi đại lao.

Dương Phong sau đó đi theo, chỉ còn lại thanh âm gần như sụp đổ của Hứa Lục Uyển gọi hắn.

Nhưng thanh âm kia cũng dần dần xa, biến mất trong chiếu ngục tối tăm ẩm ướt.

Bên kia, Cố Ninh mặc dù cảm thấy lần trước hệ thống nói cách làm nhiệm vụ ở góc độ khác tựa hồ có vài phần khả thi, nhưng nàng đối với nam chủ vẫn luôn lạnh như băng sương không giả sắc thái, nếu bỗng nhiên đối xử tốt với hắn cũng quá OOC*.

*Out Of Character: Hành xử không giống với tính cách nhân vật.

Cho nên, cần phải có một cơ hội hợp lý mới được.

Cố Ninh không nghĩ tới chính là cơ hội này đến rất nhanh.

Đêm nay, nàng ngủ rất sớm.

Trong Vương phủ thủ vệ nghiêm ngặt, ban đêm còn có hộ vệ tuần tra, người bình thường vào không được, bởi vậy, khi có người xông vào phòng nàng, nàng vẫn có chút hoảng sợ.

Cố Ninh ngủ không sâu, bởi vậy khi cảm giác được trước mắt tựa hồ có hàn quang, nàng liền đột nhiên bừng tỉnh lại.

Hàn quang này tự nhiên không phải ánh trăng, mà là kiếm quang, một thanh kiếm lạnh lẽo như nước thu đang chỉ vào cổ họng nàng.

Nàng nằm bất động trên giường, bởi vì nếu nàng vừa động, thanh kiếm kia sẽ không chút do dự đâm thủng cổ họng nàng.

Mà cầm kiếm là một thanh niên vóc dáng rất cao, thoạt nhìn chừng hai mươi, trong căn phòng tối tăm nhìn không rõ khuôn mặt, nhưng đôi mắt kia của hắn lại rất sáng, giống như ánh trăng lạnh lẽo, thuần khiết vô hại lại lãnh đạm.

"Ngươi... là ai?" Nàng hỏi.

Nàng vốn định đáp lời để kéo dài thời gian, không ngờ thanh niên giống như liếc mắt nhìn thấu ý đồ của nàng, lạnh lùng nói: "Mặc quần áo vào, đi theo ta!"

Cố Ninh nhìn ra mục đích của hắn ta không phải là vì gϊếŧ nàng, trong lòng đối với việc hắn ta là ai mà phỏng đoán.

Nhìn dáng vẻ của hắn, không giống thích khách, thích khách sẽ không có khí chất đơn thuần lại thoát tục thế ngoại như hắn, nàng nghĩ tới nữ chủ còn đang ở trong lao.

Đây rất có thể là nam phụ đến cứu nàng ta.

Tuy rằng nàng không nhớ nổi trong nguyên tác có một người như hắn, nhưng nếu hiện thực đều thoát tình tiết nguyên tác, vậy bên cạnh nữ chủ có một nam phụ như vậy cũng không kỳ quái.

Nếu trốn không thoát được, vậy đành phải cùng hắn đi xem hắn rốt cuộc có chủ ý gì.

_______

2022/3/8.