Đối diện đôi mắt nóng rực tràn đầy ý niệm chiếm hữu của hắn, Trình Nghiên nghĩ như thế nào đều cảm thấy rất nguy hiểm, đêm khuya, trai đơn gái chiếc một thân một mình, một chút lửa nhỏ cũng có thể châm thành một cái tình cảm mãnh liệt bắn ra bốn phía.
"..."
Bốn mắt nhìn nhau, Trình Nghiên thực không được tự nhiên, rũ xuống lông mi, sâu kín mà nói:
- Cậu buông tôi ra trước, tôi có chút đau đầu.
Thích Trạch nhìn cô, người con gái dưới thân nhỏ yếu nhu mỹ, buông xuống hàng mi dài, sắc mặt trắng nõn, môi đỏ cực mê người, rồi lại lộ ra một loại thanh lãnh không thể xâm phạm hơi thở.
Đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm, hầu kết khẽ nhúc nhích, phải tự chủ rất lớn mới có thể nhịn xuống xé quần áo cô ra, ôm cô, hôn cô, máu trong cơ thể tựa hồ đều đang kêu gào, sôi sục.
Hắn nhắm mắt, từ trên người cô lui xuống, ngược lại ở đầu gối bên cạnh cô nằm xuống.
Hắn không chọc thủng lời nói dối của cô, không mặn không nhạt mà quan tâm cô.
- Hiện tại không ngủ?
"..."
Trình Nghiên nhíu mày, nhìn hắn:
- Tôi lại chạy không thoát, cậu còn ở đây làm gì?
Thích Trạch ánh mắt bỗng nhiên trở nên ý vị thâm trường*, hắn bỗng nhiên ôm eo cô, kéo cô lại gần, cười như không cười mà nói:
- Cậu cảm thấy tôi khóa cậu chỉ là vì không chi cậu chạy trốn sao? Vì cậu, tôi suốt 5 năm liền ngón tay nữ nhân đều chưa chạm qua, hiện tại, cô gái mà tôi thật yêu sâu đậm đang ở trên giường của tôi, cậu nghĩ.. Tôi có thể hay không phóng túng một chút?
(*Ý vị thâm trường: Ý tứ sâu xa)
- Cậu câm miệng!
Trình Nghiên tận lực kéo ra khoảng cách với hắn.
Thích Trạch liếc nhìn cô một cái, buông lỏng ra cô, gần như không thể nghe thấy mà thở dài:
- Ngủ đi.
Trình Nghiên nhìn chằm chằm hắn, không nhúc nhích.
Thích Trạch hơi hơi nheo lại đôi mắt, đem cô nhìn một cái, bỗng nhiên cười, duỗi ra tay, một viên một viên mà cởi bỏ nút thắt áo sơ mi, rắn chắc ngực chậm rãi lộ ra tới, hắn ngữ khí lộ ra thâm ý:
- Đêm rất dài, nếu cậu không nghĩ ngủ, không bằng làm tôi dạy cho cậu một ít chuyện nam nữ thành niên vậy?
Giọng nói rơi xuống, cô cũng đã chuyển qua thân, đưa lưng về phía hắn.
Thích Trạch cười, tiếng cười có chút từ tính trầm khàn lại yêu mị, đâm vào tận xương tủy, quyến rũ vô cùng.
Trình Nghiên thân thể cứng đờ, không dám nhúc nhích, có lẽ dược hiệu vẫn còn chút tàn dư, qua một lúc, cô cư nhiên như vậy mà mơ hồ ngủ thϊếp đi.
Thích Trạch ánh mắt ẩn nhẫn tìиɧ ɖu͙©, sáng quắc mà nhìn chằm chằm bóng dáng cô. Cô gái đầu tóc nhu mượt xõa ra, thật dài, mềm mại, có một loại không nói nên lời mỹ lệ, cô nghiêng người nằm, thân thể đường cong mạn diệu mê người, hắn ánh mắt chậm rãi di dời, lướt qua mông của cô, rồi đến tinh tế nhu mỹ hai chân.
Hô hấp dần dần trầm trọng, hắn cau mày, khắc chế, kéo qua một bên chăn, đem hai người đều che đậy.
Lúc này hắn mới quan sát hơn rõ cô, mái tóc này, so với 5 năm trước càng thêm dài, có một lọn tóc bị gió thổi qua, phiêu ở hắn chóp mũi, hắn ngửi được mùi hương như anh túc trí mạng lại mê người, rất quen thuộc.
Kia một khắc, thân thể hắn tựa hồ đạt tới đỉnh điểm.
Rõ ràng là mùa đông khắc nhiệt, hắn lại cảm thấy như đặt mình trong bếp lửa, máu nóng sôi trào.
Hắn chậm rãi vươn tay ra phía cô, rồi lại ở ly bả vai cô một tấc địa phương, hắn dừng lại, hít một hơi thật sâu, đột nhiên thu hồi tay.
Hai tròng mắt Thích Trạch nhiễm du͙© vọиɠ mà có vài phần mi diễm, hắn yên lặng nhìn cô, rồi lại không thể đυ.ng vào cô, không thể làm cô tức giận, không thể làm cô càng thêm chán ghét hắn.
Chính là, trong cơ thể hắn như là châm một phen hỏa, cái trán nhẵn bóng toát ra đầy mồ hôi, chỉ có thể đem bàn tay vào trong chăn chính mình giải quyết, đôi mắt chớp cũng không chớp nhìn chằm chằm cô.
"Nghiên Nghiên.."
Gió đêm, người con trai trên giường sắc mặt ửng hồng, ẩn nhẫn lại áp lực ở môi mỏng nỉ non mà gọi tên cô.
Ngày hôm sau, Trình Nghiên là bị Thích Trạch dùng trầm thấp nhu hòa thanh âm đánh thức, cô mở mắt ra, liền thấy hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn cô, áo sơ mi phẳng phiu tuyết trắng, có vài phần cấm dục, ngoài cửa sổ dương quang sái lạc chiếu ở hắn thanh tuấn mặt mày, tỏa ra vài tầng ánh sáng ôn nhu mê người.
- Đói bụng sao?
Hắn đem chiếc bàn ăn nhỏ ròng rọc kéo ra tới, bưng lên bát cùng đũa, nói:
- Tôi tự tay làm cơm sáng, là mùi vị mà trước kia cậu thích ăn nhất, ăn trước một ngụm bánh bao?
- Tôi không ăn.
Trình Nghiên ngồi dậy, lạnh lùng mà nói, biểu tình lộ ra vài phần kháng cự.
- Ngày hôm qua đến giờ, cậu cũng chưa ăn cái gì, sẽ đau bụng.
Thích Trạch tiếp tục hiền mẫu khuyên can:
- Hay là ăn cháo thịt đi?
Thấy cô quay mặt đi, không nhìn hắn, hắn ánh mắt sâu thẳm, bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy bả vai cô, ngón tay nâng lên cằm cô, môi mỏng cúi người dán đôi môi đỏ bừng của cô, thanh âm khi nói chuyện trầm thấp lại khàn khàn, lộ ra hàn ý:
- Nếu cậu không ăn, tôi liền bắt đầu ăn.
Hắn hơi hơi thối lui, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, thong thả tiếng nói có chút rung động lòng người:
- Tôi chính là đói bụng thật lâu, cậu cảm thấy đâu?
- Cậu..
Trình Nghiên trừng mắt hắn, lời còn chưa nói xong, hắn cũng đã múc một muỗng cháo thịt nóng hổi đυ.ng môi cô, hắn cũng chưa nói gì, chỉ là nhìn cô, trong ánh mắt lộ ra nào đó tín hiệu nguy hiểm.
Đối mặt một lúc lâu sau, cô mới phảng phất dường như bị bức bách mà tức giận cắn một ngụm.
Thích Trạch nhìn biểu tình cô tức giận, tựa hồ cảm thấy thực đáng yêu, đáy mắt trồi lên chút ý cười xoa xoa tóc cô:
- Nghiên Nghiên thật ngoan, tới, lại ăn một ngụm.
Trình Nghiên "..."
Hắn vì cái gì không có di tình biệt luyến* với nữ chủ, ngược lại còn đem cô nhốt ở nơi này, dùng này phó chết chìm ngọt sủng ngữ khí cùng cô nói chuyện, cô lấy không phải là nữ chủ kịch bản a!
(*Di tình biệt luyến: Yêu mộ người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới)
Cô nhất định phải nghĩ biện pháp chạy đi, cái này nam chủ không bình thường!
Đút xong cơm cho cô, Thích Trạch lấy một trương giấy, tinh tế mà cho cô xoa xoa môi, lộ ra một loại tình cảm trân ái yêu thương.
Xem hắn biểu tình bình tĩnh an hòa, bộ dáng dường như rất dễ nói chuyện, đáy lòng Trình Nghiên có chút dao động, cô mím môi, hàng mi dài khẽ lung lay, phía dưới đôi mắt xinh đẹp mềm mại mà nhìn về phía hắn:
- Thích Trạch, cậu có thể thả tôi ra sao?
Thích Trạch đem khắn giấy ném vào sọt rác, quay đầu nhìn về phía cô, trong ánh mắt có một loại sắc bén xuyên thấu nhân tâm.
Trình Nghiên mạc danh chột dạ, ngữ khí lại rất nghiêm túc:
- Tôi sẽ không chạy.
Thích Trạch nhìn chằm chằm cô một lát, thời điểm xem đến lòng cô bất ổn, hắn cười, mang theo chút ngữ điệu vừa ái lại vừa hận:
- Cậu chính là cái kẻ lừa đảo, hư đến làm người muốn..
Hắn bỗng nhiên cúi đầu để sát vào cô, như là ai muội ở môi răng lưu chuyển một vòng:
- Hung hăng mà khi dễ cậu, làm cậu khóc lóc xin tha!
Lời nói hàm nghĩa của hắn lộ ra chút liêu nhân phong vận, Trình Nghiên nhìn chằm chằm đôi mắt cười nhạt của người con trai, cơ hồ muốn cho rằng hắn là thực sự sẽ làm như vậy, sắc mặt có chút không tốt, cô căn bản không lừa được hắn!
Chỉ là, liền ở cô cô rằng Thích Trạch vẫn tiếp mục muốn khóa cô, hắn lại kéo ra đùi phải của của cô đặt ở trên gối, vén lên ống quần cô, lộ ra cẳng chân như ngọc như thạch.
Ở đầu ngón tay của hắn muốn đυ.ng tới chân cô, cô liền theo bản năng mà muốn thu hồi chân, hắn lại đè lại cô, liếc mắt một cái, nói:
- Cậu thực thích bị khóa?
Trình Nghiên nghe hiểu ý tứ của hắn, liền chịu đựng không dỗi hắn, sợ hắn lại đổi ý.
Thích Trạch lấy chìa khóa cho cô mở ra giềng xích, liền thấy trắng nõn non mềm mắt cá chân của cô đã sưng đỏ, sườn da thịt còn có chút ma phá thấm tơ máu.
Sắc mặt của hắn trầm xuống:
- Thời điểm tôi không ở đây, cậu có thử cởi ra nó?
Trình Nghiên nhìn lạnh lùng sườn mặt của hắn, không thừa nhận:
- Tôi không có.
Thích Trạch khẩu khí nghiêm khắc:
- Tôi tính quá kích cỡ, nếu cậu không giẫy dụa, sẽ không thương thành như vậy!
Trình Nghiên so với thanh âm của hắn lớn hơn nữa:
- Nếu cậu không khóa tôi, tôi căn bản là sẽ không bị thương!
Thích Trạch nhìn chằm chằm cô, cô cũng trừng mắt nhìn hắn, hai người đối diện, không khí nhất thời có chút đình trệ.
Thích Trạch dẫn đầu dời đi tầm mắt, an tĩnh mà đứng dậy, cầm hòm thuốc, dùng thuốc mỡ bên trong bôi cho cô.
Hắn ngón tay ấm áp, động tác thực nhẹ, có loại cảm giác ôn nhu lại tinh tế.
Hắn thanh âm đã khôi phục trấn định:
- Về sau muốn như thế nào thì trực tiếp cùng tôi nói, không cần làm chuyện như vậy.
Hắn ngẩng đầu, nhìn cô:
- Cậu không thèm để ý, như là, tôi sẽ đau lòng.
Thanh âm thong thả bình tĩnh của hắn tựa hồ có một loại nồng đậm cảm tình làm người tim đập nhanh.
Trình Nghiên bỗng nhiên cảm thấy có chút tâm lý áy náy, rõ ràng là hắn khóa cô, nhốt cô, hại cô bị thương, cô lại cảm thấy như là trái ngược, hắn thành cái người đáng thương bị khóa trụ kia.
Trình Nghiên ngữ khí có chút không được tự nhiên:
- Nếu cậu đau lòng tôi, nên thả tôi đi.
Thích Trạch đầu ngón tay dừng lại, ánh mắt không có nhìn về phía cô, mà là dừng ở trên đùi, trắng nõn, tinh tế, nhu mỹ, phảng phất chỉ xem một cái là có thể tưởng tượng khi hôn môi nó sẽ mỹ vị như thế nào, cô nói ra lời nói vô tình như vậy, hắn trong lòng lại tưởng là cùng cô làm sự tình càng thân mật hơn, có lẽ là biết cô sẽ nói như vậy, đã không thể khiến cho hắn có nhiều ít cảm giác khủng hoảng phẫn nộ.
Bởi vì, hắn không có khả năng thả cô đi, thà đau lòng còn tốt hơn là tâm chết.
Hắn cúi đầu, mềm nhẹ mà cho cô bôi dược, trong phòng an tĩnh, ngón tay nam nhân như một mảnh lông chim chậm rãi mơn trớn mắt cá chân cô, mang ra vài phần tê dại điện, tình cảnh này nhìn có vài phần như có như không sắc khí.
Trình Nghiên không biết hắn suy nghĩ cái gì, hắn cái gì cũng chưa nói, hắn trầm mặc làm cô cảm giác như là đang sinh khí, cô liền cũng không nói chuyện.
Chậm rãi, hô hấp hắn nặng hơn một ít, động tác đầu ngón tay cũng ngừng, chỉ là ánh mắt nóng rực như lửa mà ngẩng đầu, nhìn cô, cái loại cảm giác nguy hiểm này làm cô không tự giác lui sau một chút.
- Cậu đừng nhìn tôi!
Trình Nghiên trong giọng nói che giấu hoảng loạn.
Hắn ánh mắt thuần túy là một người nam nhân xem một người nữ nhân, mang theo bản năng du͙© vọиɠ, không hề lý trí, điên cuồng làm càn.
- Nghiên Nghiên..
Hắn thanh âm trầm thấp.
Trình Nghiên lùi chân về, xoay người, chặn ánh mắt hắn nhìn qua:
- Cậu đi ra ngoài!
Trầm mặc một lúc, hắn nhích lại gần, bỗng nhiên bắt được cổ tay của cô, cô sợ hãi kêu:
- Cậu làm cái gì?
Thích Trạch tựa hồ buồn cười mà thở dài, lôi kéo cô xuống giường, đứng ở trước tủ quần áo, hắn kéo ra, bên trong toàn là quần áo giành cho con gái, xinh đẹp lại quý giá, lộ ra cổ hơi thở thực sang quý.
Cô kinh hồn chưa định, trong ánh mắt có chút mê mang.
Thích Trạch cúi người để sát vào cô, lại không có hôn cô, chỉ là ngửi mùi hương trên người cho đỡ ghiền:
- Tôi sẽ không miễn cưỡng cậu.
Hắn đem cô hướng tủ quần áo đẩy đi một bước, hai tay đút túi đứng ở trước tủ quần áo, thanh âm trở nên có loại mê người mị lực, chậm rãi:
- Tôi chỉ biết.. Theo đuổi cậu, làm cậu chính miệng mình nói nguyện ý!
Trình Nghiên vẻ mặt kháng cự:
- Tôi sẽ không!
- Thử xem a.
Thích Trạch ngữ khí tựa hồ không sao cả, cúi xuống bên tai cô nói:
- Hiện tại, bước đầu tiên, tặng lễ vật, này đó quần áo đều là tôi tự mình đi mua, mỗi một kiện tôi cảm thấy cậu mặc vào sẽ rất đẹp, cậu thích sao?
Trình Nghiên chưa nói thích, cũng chưa nói không thích, chỉ là dùng trầm mặc tới kháng cự hắn.
- Cậu trước đi tắm đi, sau đó đổi một kiện quần áo.
Thích Trạch lui ra phía sau một bước, ngữ khí bình tĩnh:
- Tôi đi thư phòng làm việc, muốn tôi bồi cậu, liền tới tìm tôi.
Trình Nghiên:
- Tôi mới sẽ không đi tìm cậu!
Thích Trạch cười, tươi cười có chút phong lưu:
- Chính là, tôi sẽ đợi cậu.
* * *
Hắn đi ra ngoài về sau, Trình Nghiên liền đi tìm điện thoại di động của cô, biết là Thích Trạch sẽ không sơ ý mà lưu lại cơ hội cho cô cầu cứu, nhưng là cô vẫn không tránh khỏi có vài phần ủ rũ.
Thích Trạch không có đem rương hành lý mà cô đã thu thập tốt mang lại đay, hắn cho cô chuẩn bị hẳn một bộ đồ dùng sinh hoạt khác, phía dưới tủ quần áo còn có ngăn nội y, liền ngay cả băng vệ sinh cũng có, mặt cô mạc danh có chút nóng lên.
Hắn tự mình đi mua những thứ này? Nhân viên cửa hàng thực sự sẽ không đem hắn trở thành biếи ŧɦái sao?
Chỉ là, cô bỗng nhiên lại nghĩ đến, hắn hẳn là sẽ không biết ngại, rốt cuộc hắn chính là tổng tài lạnh lùng mặt dày mà.
Cô cầm quần áo tiến đến phòng tắm rửa, lại thấy máy giặt bên trong xếp lộn xộn chăn, một chồng lại một chồng, cô mới phát giác chăn ga bên ngoài đã đổi mới.
Đáy lòng có một tia khác thường chợt lóe qua, cô cũng không nghĩ nhiều, cởϊ qυầи áo, mở vòi hoa sen ra tắm rửa.
Tẩy xong, cô mặc quần áo, bước nhẹ chân ra cửa, cô trụ chính là trên tầng, lối đi nhỏ không có người, tim cô đập nhanh, muốn thử xem có thể lén lút chạy đi hay không, hy vọng không lớn, cũng tốt hơn so với việc cá nằm trên thớt.
* * *
17/10/21