Thích Trạch lôi kéo cô lên tầng, đứng ở trước cửa phòng của hắn.
Hắn lấy thẻ phòng ra mở cửa, Trình Nghiên liếc mắt nhìn hắn, thử tính dịch chân sang một bên, thấy hắn không có phản ứng gì, cô lập tức liền xoay người muốn chạy.
Chưa được vài bước, đã bị cánh tay dài của Thích Trạch duỗi ra câu lấy eo, đem cô mang vào trong phòng, xoay người một cái, hắn đem cô đè ở trên cửa. Môn phát ra một tiếng khóa lại thanh âm.
Trong phòng không có ánh sáng tối tăm, chỉ tràn ngập một cổ tươi mát hương vị.
Hắn đè nặng cô, thân thể nóng đến như lửa, khuôn mặt tối tăm biểu tình áp lực, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm cô, tựa như đang kiềm chế điều gì đó, giống như một con lang nguy hiểm lại tàn bạo.
Cô ăn mặc một đuôi váy dự tiệc dài đến mắt cá chân hở trễ vai, làn da trắng nõn mịn màng, mang theo một chiếc vòng cổ đá quý, lệnh người không thể không nghĩ đến phong cảnh mơ màng dưới cổ áo kia, bên hông buộc một mạt dây lụa màu hồng nhạt, dây lưng phiêu dạt ở sườn eo, càng làm hiện lên nét nhỏ nhắn mềm mại mỹ lệ của cô, cổ thon dài, xương quai xanh nhu mỹ, nhìn thanh thuần giống như một viên ngọc trắng trong suốt, không lẫn tạp chất, lại có vài phần cự người ngàn dặm ở ngoài thanh lãnh cao quý.
Thuần khiết như vậy, thật là làm người ta sục sôi ý chí muốn hủy diệt.
Hắn một chữ cũng chưa nói, cúi đầu bắt đầu hôn cô, môi của hắn cũng nhiệt, nóng bỏng cảm xúc dán lên da thịt lạnh lẽo của cô lệnh người run rẩy.
Trình Nghiên bị hắn cô lấy eo, hai chân cũng bị đè nặng, không thể nhúc nhích được, cô tức giận đến tát hắn một bạt tai, hơi thở hơi gấp:
- Sao cậu có thể làm như vậy với tôi? Thích Trạch! Cậu điên rồi có phải hay không?
Móng tay của cô cào qua môi hắn, có vết máu chảy ra, hắn bị đánh đến đầu hơi nghiêng về một bên, biểu tình tối tăm, hắn chậm rãi nhìn về phía cô, đôi mắt sâu không lường được, đầu lưỡi chậm rãi liếʍ đi vết máu trên khoé môi, đông tác có vài phần nguy hiểm cùng liêu nhân.
Hơi thở hắn nóng bỏng gấp gáp để sát vào cô, bóp cằm cô, nhẹ nhàng nâng mặt cô lên, môi cơ hồ là dán lại đây, khi nói chuyện, mang đến vài dòng khí tê tê dại dại, thanh âm thấp đến phi thường ẩn nhẫn, khiến cô có chút cảm giác sợ hãi:
- Vì cái gì không thể? Thời điểm trước kia cậu hôn tôi ôm tôi, tôi cự tuyệt có tác dụng sao? Đáng lẽ.. Hôm nay tôi không có ý đinh làm gì đâu, là cậu thế nào cũng phải bức tôi!
Đầu ngón tay của hắn chạm vào phần lưng bóng loãng của cô, khóa kéo đều bị hắn nắm lấy.
Ánh mắt hắn sâu thẳm nhìn chằm chằm cô, không có động tác.
Trình Nghiên cảm thấy tâm cũng như là bị hắn bắt lấy, hoảng sợ tột độ, cô rốt cuộc động vào thứ quái quỷ gì thế này, cô trừng mắt nhìn hắn, đôi mắt thanh triệt ánh lên vài phần sợ hãi:
- Tôi bức cậu khi nào? Nguyên lai cậu là loại người hạ lưu vô sỉ thế này! Nếu cậu dám.. Tôi sẽ hận cậu!
- Thử xem xem a..
Đôi mắt hắn nhìn cô, nắm lấy khóa kéo, từng chút một mà đi xuống, trong không khí yên tĩnh thập phần nghe rõ tiếng xoẹt ái muội, hắn tiếng nói trầm thấp:
- Nếu tôi dám, cậu sẽ hận tôi như thế nào?
Hắn cười tiếp:
- Hận cũng không quan hệ, dù sao cậu cũng không thừa nhận cậu yêu tôi.
Váy ở trên người cô càng ngày càng lỏng, sợ rằng nó có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, cô sắc mặt trắng bệch, lông mi run run, ánh mắt phía dưới hàng mi dài lộ ra vài phần yếu ớt, kéo lấy cổ áo sơ mi của hắn, thanh âm mềm xuống:
- Thích Trạch, cậu đừng như vậy, chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không, tôi sẽ sợ.
- Đừng cùng tôi nói chuyện như vậy!
Thích Trạch nhìn cô càng nóng rực sâu thẳm, nắm tay cô, thanh âm khàn khàn:
- Cậu như vậy.. Chính là thánh nhân cũng chịu không nổi!
Thực nhỏ thanh âm vang lên, móc khóa rốt cuộc kéo xuống.
Trình Nghiên sắc mặt trắng bệch, thân thể cứng đờ.
Bên chân là váy dài lỏng lẻo ngã xuống, váy dài thật đẹp, tầng tầng lớp lớp điệp ở bên nhau, thời điểm rơi xuống, tựa như một đóa hoa nở rộ.
Thích Trạch nhìn cô, ánh mắt ngưng trụ, thiếu nữ mỗi một tấc da thịt, mỗi một chân tóc đều thánh khiết đến thoát tục, mỹ lệ đến mức mờ ảo, không biết là người hay ma. Lại có thể khiến hắn điên cuồng thế này.
Ánh mắt hắn trở nên ôn nhu, cúi người bế lên nhỏ yếu thiếu nữ, tóc của cô rơi rụng ở cổ tay hắn, ẩn có thể ngửi thấy mùi hương quen thuộc từ trên người thiếu nữ, mùi hương mà chỉ đến tối hắn mới có thể chính kiến được gần nhất.
Đi đến mép giường, hai người cùng nhau ngã vào mềm mại giường lớn, khăn trải giường tuyết trắng, sắc mặt cô cơ hồ còn trắng hơn, lông mi cũng có chút giọt sương ướŧ áŧ, thanh âm lạnh lùng tựa hồ ở run rẩy:
- Xin cậu, Thích Trạch.
Thích Trạch cúi người nhìn cô:
- Ở thời điểm cậu cho tôi hạ dược, cậu chẳng lẽ liền không tưởng tượng được sẽ có hậu quả gì sao? Cậu muốn tôi xấu mặt ở trong yến hội, có phải hay không? Cậu hận tôi cướp đi thân phận của cậu như vậy?
Hạ dược?
Trình Nghiên xả qua khăn trải giường che ở trước mặt, ngồi dậy, nhìn hắn:
- Tôi không có làm!
- Không có?
Hắn cười:
- Cậu cảm thấy tôi sẽ không nhận ra cậu sao?
Trình Nghiên:
- Không phải là tôi, cậu có thể đi tra, tôi thề, tôi..
Hắn che lại môi cô, cười lạnh:
- Cậu nghĩ tôi sẽ tin tưởng cậu? Huống chi..
Ánh mắt hắn nóng lên, nhìn chằm chằm cô:
- Cậu cảm thấy tôi hiện tại có thể chờ tới lúc điều tra rõ mọi chuyện sao?
Trình Nghiên kêu không ra tiếng, duỗi tay tưởng đẩy ra hắn, lại bị hắn lấy mảnh vải trang trí mép giường cột chặt lấy tay.
Sau đó, hắn buông ra cô, duỗi tay chậm rãi cởi bỏ chính mình nút thắt áo sơ mi, từng viên, lộ ra một cổ l*иg ngực rắn chắc.
Trình Nghiên nằm ở trên giường, nhìn hắn, cắn chặt răng:
- Tôi sẽ hận cậu! Cậu cam lòng sao?
Thích Trạch đem áo sơ mi ném xuống cuối giường, cúi người đi hôn môi cô, trầm thấp mà cười:
- Hưởng qua tư vị của cậu về sau, tôi có chết cũng cam nguyện, cho nên.. Cần tôi đệ đao giúp không?
Trình Nghiên sắc mặt khó coi, bỗng nhiên cười lạnh:
- Cậu không biết bộ dáng cậu bây giờ thật giống con chó sao? Đuổi đều đuổi không đi, cậu quên mất những việc mà tôi đã làm với cậu rồi sao, cái vòng cổ..
Thích Trạch nhìn cô, nhàn nhạt nói:
- Tôi nhặt về.
Hắn cúi người để sát vào cô, ngón tay chậm rãi mơn trớn cô mặt, đầu ngón tay nóng bỏng lại ôn nhu:
- Cậu tưởng rằng làm như vậy tôi liền sẽ buông tha cho cậu? Cậu đối tốt với tôi là giả, tôi đều không thèm để ý, tôi chỉ cần cậu ở bên người tôi!
Trình Nghiên trào phúng:
- Cậu yêu tôi như vậy?
- Yêu?
Thích Trạch cười như không cười:
- Cậu cảm thấy tôi sẽ ép buộc người tôi yêu sao?
Cảm thấy..
Tôi không yêu cậu, tôi chỉ muốn cậu, muốn cậu cũng nếm thử tư vị bị giẫm đạp là như thế nào.
- Cậu..
Hắn che khuất cặp mắt xinh đẹp hàm chứa nỗi chán ghét kia đi, nhìn chăm chú như vậy, khiến hắn cảm thấy trái tim như bị một vật sắc nhọn cứa qua.
Hắn đối tốt với cô, đem tất cả thiệt tình dành cho cô, cô lại chỉ biết kinh thường lạnh lùng nhìn rồi giẫm đạp.
Cô là cái loại này nữ hài ỷ vào sự sủng ái mà cố ý tra tấn người.
Càng rõ ràng cảm thấy hắn yêu cô, cô càng không kiêng nể gì mà tổn thương hắn.
Cho nên, hắn tình nguyện đem tâm giấu đi, cô có thể lãnh tâm lãnh phổi, hắn cũng có thể, liền tính làm không được, cũng muốn giả bộ tới.
- _
Cửa phòng, Lâm San Hô ghé vào trên cửa, dán lỗ tai nghe động tĩnh, chẳng trách khách sạn cách âm quá tốt, cô ta cái gì cũng không thể nghe thấy.
La Tuyết có chút lo lắng:
- Xong rồi, gặp rắc rối rồi, Thích Trạch sao lại lôi kéo Trình Nghiên vào phòng? Nếu như bị người biết là cậu giở trò quỷ, Trình gia nhất định sẽ không bỏ qua cho cậu, nói như thế nào hiện tại họ cũng là anh em, truyền ra đi gièm pha bao lớn?
Lâm San Hô căm giận mà "Phi" một tiếng:
- Bày binh bố trận như vậy, như thế nào lại tiện nghi Trình Nghiên kia? La Tuyết, cậu nghĩ đến thật hay a. Tôi sẽ không để cô ta được như ý.
La Tuyết đột nhiên cảm thấy hối hận khi đã đến đây, hoảng sợ nói:
- Cậu lại định làm gì nữa a!
Lâm San Hô nói:
- Cậu canh ở chỗ này, tôi đi đem người gọi tới, nhìn xem nữ thầnTrình Nghiên băng thanh ngọc khiết như thế nào quyến rũ nam nhân!
Đây tuyệt đối sẽ là vụ gièm pha lớn nhất giới thượng lưu, về sau mọi người đều sẽ khinh thường cô ta, các cô cậu ấm cũng không dám qua lại, để xem cô ta làm sao dám ngóc đầu lên nổi, chỉ dám ở tầng chót lệnh người lăng nhục, nghĩ đến thật là thống khoái đi.
- Không được!
Thấy ánh mắt Lâm San Hô lộ ra hung quang, La Tuyết chần chờ mà nói:
- Cậu làm như vậy, Trình gia cũng đồng dạng bị người cười nhạo, Trình gia không phải là nơi mà tôi và cậu có thể chọc tới, Trình tổng chẳng lẽ sẽ không giận chó đánh mèo với cậu sao?
Lâm San Hô tựa hồ mưa dầm thấm lâu:
- Cậu nói cũng đúng.
Trầm mặc một lát, cô ta bỗng nhiên cười:
- Không thể làm Trình gia mặt mũi trong ngoài đều mất hết, tôi đây kêu cha mẹ Thích Trạch tới là được, Trình Nghiên câu dẫn anh trai trên danh nghĩa, lại còn cùng anh trai lên giường, nhất định sẽ bị đuổi đi đi.
Nghĩ, Lâm San Hô liền gấp không chờ nổi mà chạy đi rồi.
Đôi lúc cảm thấy đầu óc Lâm San Hô còn không thông minh bằng La Tuyết..
La Tuyết cản cũng không cản được, mắt nhìn cửa phòng đang đóng chặt, thầm nghĩ trong phòng hai người nhất định đã làm loại sự tình ấy, liền rất sợ hãi mọi chuyện sẽ đổ lên đầu mình, cúi đầu liền chạy.
- _
"Đau.."
Trình Nghiên sắc mặt trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi, thân thể hơi hơi cuộn tròn, như là một con mèo nhỏ đang run rẩy.
Thích Trạch chỉ nghĩ cô đang ở làm bộ làm tịch, cô cũng không phải lần đầu tiên như vậy, hắn cười lạnh gần sát bên tai cô:
- Tôi cái gì còn chưa làm đâu, cậu kêu thành như vậy, có phải hay không quá mức?
Trình Nghiên đôi tay bị chói buộc, nhìn hắn, chân mày nhíu chặt, sắc mặt ẩn giấu đau đớn, thấp giọng nói:
- Tôi sinh lý kỳ mấy ngày nữa mới tới, khả năng bởi vì sinh bệnh mà trước tiên..
- Cậu vui đùa cái gì vậy?
Chỉ là lời vừa mới nói ra, Thích Trạch lại có chút dự cảm, hồi tưởng lúc trước hắn ghi chép, cô hình như cũng không nói dối:
Bất quá.. Sao có thể trùng hợp như vậy?
Hắn không tin mà xốc chăn lên, liền thấy trên khăn trải giường có một mạt đỏ bừng vết máu, hắn đương trường sững sờ, dược vật cùng du͙© vọиɠ trong người bỗng nhiên liền tắt rớt.
Đúng lúc này, thanh âm thiếu nữ kiều nhu thanh lãnh vang lên:
- Bụng tôi rất đau, cậu.. Có thể ra ngoài giúp tôi mua thuốc không? Cậu biết nên mua cái gì mà.
Thích Trạch: "..."
Cô luôn có bản lĩnh chơi hắn muốn điên mất!
- _
26/09/21