Ngốc Tướng

Chương 2: Trêu đùa thỏ con

Edit: Miee

Beta: Phở

_________________

Vân Khương vừa tức vừa gấp, hai chân bị khuất nhục đẩy mở rộng ra, thân thể nam tử nóng bỏng chen vào giữa hai chân y.

Tính khí trướng lớn cách hai tầng vải dệt cọ xát chỗ riêng tư nơi chưa từng được người khác ghé thăm, đóa hoa nhỏ ướŧ áŧ giữa hai chân còn bị đẩy ra khe hở, vô sư tự thông* mà tiết d*m thủy.

[ *Không thầy cũng tự hiểu rõ ]

Y bị cọ đến chân mềm nhũn, phải cố gắng chống đỡ lắm mới thôi phát ra tiếng, tức giận nói:

"Đồ ngốc ngươi hứng tình cái gì! Mau đứng dậy cho ta!"

Dứt lời Vân Khương liền giãy mạnh, nhưng khí lực của người phía trên rất lớn. Bàn tay đang nắm cổ tay y lại giống như kìm sắt, dễ dàng khống chế, mặc dù cố giãy giụa cũng chẳng thể thoát khỏi hắn.

côn th*t nam nhân còn biết cọ xát nơi hoa huy*t, không cẩn thận nghiền qua âm đế mẫn cảm, thân thể Vân Khương lập tức giống như chạm phải dòng điện lưu, phút chốc hô hấp trở nên dồn dập từng hồi.

Trên làn da trắng nõn lộ ra từng vệt hồng phấn, đem mỹ nhân phong tình mà trong trẻo lạnh lùng nhiễm một tần xuân ý. Có lẽ như đã nếm được vị ngọt, kẻ ngốc ngoài miệng phát ra tiếng hừ hừ gì đó, thoáng cái chống đối càng mãnh liệt hơn.

Thấy vậy, y dứt khoát hung hăng đạp cho hắn một phát. Vừa lúc hoảng hốt thế nhưng lại bách phát bách trúng đạp vào chỗ yếu của kẻ ngốc, bị ăn đau làm hắn thụt lùi ra vài bước, lát sau mới miễn cưỡng đứng dậy lui về phía sau giường.

Vân Khương vội che hoa huy*t dưới thân mình, từ lòng bàn tay cảm nhận được một cỗ ẩm ướt, nữ huyệt còn chưa biết thế sự lại chẳng có tí liêm sỉ nào như vậy, mới bị dương v*t nam nhân cọ hai cái liền phấn khích vui vẻ mà phun nước dầm dề.

Vân Khương vừa thẹn vừa tức, vẻ mặt dữ tợn nhìn chằm chằm người trước mắt:

"Ngươi! Đừng có mà tới đây!"

Lại thấy tên ngốc kia nhích người tới, nửa quỳ gối lên giường tới gần y. Hứng trọn một cước vừa rồi hẳn là rất đau đi, hốc mắt hắn ủy khuất đến đỏ lên, mà cũng không dám chạm vào Vân Khương lần nữa, mặc khác âm thầm cởi bỏ thắt lưng mình, không hề có một chút xấu hổ đem cự vật ngang ngược dưới hông mình giải phóng ra.

Hắn một tay cầm dương v*t chính mình ý muốn cọ lên bắp chân tinh tế của Vân Khương, một bên nhíu mày, hướng qυყ đầυ còn đang rỉ nước, gân xanh cuồn cuộn nổi lên vô cùng mạnh mẽ mà chủ nhân của nó lại đang hít mũi hướng Vân Khương làm nũng:

"Ô....nương tử, phải làm sao đây? Kê kê của ta đau quá, có phải sắp chết không?"

Vốn dĩ Diêu Nguyên Trạm không biết bản thân làm sao lại biến thành như vầy, hắn chẳng qua bị Hỉ bà dỗ dành uống chén rượu, bởi hoa quế ủ có mùi thơm ngọt ngào, chả giống những bầu rượu nặng trong hầm của phụ thân lập tức xông vào khoang mũi.

Thế nên hắn tham lam uống thêm mấy ngụm còn khiến cho Hỉ bà bên cạnh lải nhải bên tai vài câu.

Không nghĩ tới sau khi uống xong liền cảm giác toàn thân từ trên xuống dưới nóng lên như lửa đốt, chỗ tiểu dưới háng trướng lên, làm quần phồng lên thành cái túi to.

Hỉ bà đẩy hắn vào phòng muốn cho hắn làm thật tốt, nhưng ai có ngờ Diêu Nguyên Trạm cái gì cũng không hiểu, chỉ biết rằng cảm thấy khó chịu muốn chết, cầm trên đỉnh kê kê đang chảy ra dịch tuyến tiền liệt, cương ngạnh đến đau nhói.

Mới vừa rồi được cọ hai cái làm cho hắn sảng khoái không thôi, theo bản năng muốn lại gần Vân Khương thêm lần nữa.

Lại nghĩ đến cảnh nương tử nói chẳng cần tới hắn, thế nhưng rõ ràng phụ thân cùng mẫu thân bảo hắn phải nghe lời thê tử, tất nhiên hắn nào dám không nghe, ngoan ngoãn nửa quỳ trên giường, nhưng mà nơi ấy thật sự rất đau.

Diêu Nguyên Trạm từ bé đến lớn chưa từng trải qua cảm giác nào khó chịu đến như vậy, hắn đưa mắt đến nương tử của mình tròng mắt rưng rưng.

Bắt đầu vuốt ve dương v*t thô tráng, bản tay loát động lung tung không có quy luật, trong đầu hiện lên câu hỉ bà dạy hắn nói:

"Nếu khó chịu, thì hãy để cho thiếu phu nhân sờ một cái cho ngài!"

Do vậy hắn dứt khoát bất chấp tất cả đến kéo tay Vân Khương, đem tay nương tử nhà mình ấn xuống háng, xúc cảm lạnh lẽo mềm mại vừa chạm vào qυყ đầυ liền làm cho Diêu Nguyên Trạm thoải mái đến thở dốc một tiếng.

Hắn còn không tự chủ được mà ưỡn thắt lưng, qυყ đầυ cùng dịch tuyến tiền liệt lướt qua lòng bàn tay, chọc qua kẽ ngón tay, mềm giọng thỉnh cầu:

"Nương tử ơi, nơi này không thoải mái, ngươi sờ sờ cho ta."

Vân Khương bị hắn kéo tay ôm vào trong ngực, qυყ đầυ nóng rực nằm trong lòng bàn tay còn đang rất tự giác hướng lên trên, cảm thấy da đầu tê tê dại dại, thân dưới đã sớm bắt đầu chờ mong co rút lại.

Vừa rồi lúc Diêu Nguyên Trạm hôn y, trong khoang miệng còn mang theo hương thơm của hoa quế ủ, tựa như cho y nếm một ngụm rượu của hắn, Vân Khương lúc này đầu óc choáng váng cũng y như là uống say vậy.

Tên ngốc kia cái nào cũng chẳng biết, nhưng bản lĩnh mê hoặc lòng người thì ngược lại chắc chắn tuyệt đỉnh thế gian.

Trên miệng thì treo mấy câu đáng thương đến hề hề, giống vừa rồi bị Vân Khương cự tuyệt liền muốn bĩu môi rơi lệ.

Ánh mắt ướt sũng như cún con trông mong nhìn chằm chằm y thế nhưng đồ vật dưới háng kia lại quá trái ngược, một khắc không ngừng cọ cọ y, âm thanh Diêu Nguyên Trạm động tình khẽ thở dốc bên tai sắp thiêu đỏ vành tai của y.

Vân Khương bị hắn nhìn chăm chăm, há miệng nhưng lại chẳng thể hung hăng phát ra những lời cự tuyệt được nữa, lực đạo trên tay dần dần thả lỏng.

Một bên ghét bỏ, tay cư nhiên lại không tự chủ được cầm lấy thứ kia, tỉ mỉ bắt đầu vuốt ve lên xuống.

Lòng bàn tay y nhẹ nhàng xoa vòng quanh qυყ đầυ. dương v*t của tên ngốc kia quá lớn, cả bàn tay suýt nữa cũng không cầm xuể được.

Dứt khoát trừng hắn một cái, hai tay bóp lấy thân côn th*t, vuốt qua gân xanh, oán hận muốn ép tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra.

Diêu Nguyên Trạm vùi đầu dụi dụi bên cổ y, tay cũng chả thành thật là bao bắt đầu bất sư tự thông* sờ tới sờ lui, thăm dò đến chỗ mềm mại trước ngực y, luồng nhiệt huyết dâng lên, bỗng trên tay tăng thêm phần sức lực.

[* không thầy dạy mà hiểu ]

Vân Khương nhất thời không kịp chuẩn bị, xiêm y lại để cho hắn xé ra, lộ ra bộ ngực trắng nõn, kẻ ngốc nhìn thấy núʍ ѵú đỏ tươi của y, ánh mắt vô cùng chăm chú, sững sờ nhìn chằm chằm y, đôi tay liền nắm lấy núʍ ѵú nhỏ nhắn.

Trên tay nam căn lại lớn hơn một vòng, Diêu Nguyên Trạm vừa xoa xoa vυ' y, mà ngoài miệng còn lẩm bẩm:

"Nương tử, vυ' của ngươi thật xinh đẹp, núʍ ѵú ở đây còn hồng hồng."

Nói một lát còn cúi người xuống, ngậm đầu ti y còn dùng sức hút một cái.

Vân Khương nghi ngờ Diêu Nguyên Trạm có phải đã hạ xuân dược mình hay chăng, bằng không y làm sao có thể bị liếʍ đến eo nhũn ra, cơ bản không có khí lực đẩy tên ngốc này rời khỏi.

Chỉ có thể chấp nhận Diêu Nguyên Trạm tuỳ ý ở trước ngực mình kích động vừa liếʍ vừa mυ'ŧ, thậm chí bản thân còn ưỡn ngực nghênh đón, đem núʍ ѵú đến, kề bên miệng người ta.

Chẳng ngờ kẻ ngốc ở phương diện phòng the này quả thực là thiên tài vô sư tự thông, thấy Vân Khương thân thể mềm nhũn không còn khí lực, dứt khoát đẩy người ngã xuống tấm chăn đỏ rực, lấy dương v*t của mình đi cọ xát núʍ ѵú đã bị cắn đến sưng đỏ.

Lặp đi lặp lại, cọ tới cọ lui đến cuối cùng lại kích động đến bắn ra, tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới lên nhũ thịt đỏ tươi, thậm chí dính lên mặt Vân Khương, y nhắm mắt lại chút ít tức giận cũng biến mất.

"Thực xin lỗi, nương tử."

Diêu Nguyên Trạm hồi thần lại, lẵng lặng nhìn y không nói lời nào, cho rằng mình làm cho nương tử đau mà hối hận khôn cùng, vành mắt đỏ lên xin lỗi:

"Ta làm ngươi đau sao? Lần sau sẽ thật nhẹ nhàng được không."

Vân Khương nghiêng đầu không thèm để ý tới hắn, vùi cả khuôn mặt vào trong gối mềm mại.

Dù bất luận thế nào cũng chẳng muốn thừa nhận, bản thân thế mà bị chơi vυ' tới cao trào, dưới thân không tiếng động phun ra một luồng dâʍ ɖị©ɧ, ngay cả đuôi mắt cũng chảy ra một ít nước mắt.

Đúng là thỏ nhỏ vô cùng mẫn cảm nha.