Nam Thiền

Chương 26: Yêu vật

Tiếng mưa rơi đột nhiên nặng hạt, dưới mái hiên chiếc chuông gió bị xao động lắc lư không ngừng. Thương Tễ bị Tịnh Lâm ngây ngốc nhào vào lòng mình, đυ.ng phải cái trán, buồn bực một tiếng cuộn tròn người lại, sau không còn động tác gì nữa. Thương Tễ vẫn còn nắm tay y, gọi vài tiếng, đều không được đáp lại. Ngược lại là người đá nhỏ nghe được tiếng gọi khẽ, đẩy lớp quần áo trùng điệp che chắn ra, nhảy xuống dưới, kéo góc áo Thương Tễ, nhặt lên một đoạn cành cây bị gió quật gãy.

"Y say thành mèo rồi." Thương Tễ cho là nó muốn mình dẫn đi chơi, liền nói: "Tối nay ta không ra khỏi cửa."

Người đá dùng cành cây giương lên như một thanh hoa kiếm, sải bước hoa tay múa chân. Nào ngờ không kịp quay người lại, trước tiên bị chính chân mình ngáng cho ngã xuống đất. Thương Tễ thích ý cười sằng sặc, thấy người đá nhỏ ngồi dưới đất xoa đầu, một đôi mắt đen vừa tức vừa tức giận.

"Y uống say, ngươi cũng say rồi sao?" Thương Tễ ôm lấy đầu Tịnh Lâm: "Muốn chơi cái gì cho ta nhìn."

Người đá nhỏ bò dậy, nhặt lại kiếm bằng cành cây. Nó chỉnh lại cái vòng cỏ, chắp tay bái Thương Tễ như chuyện lạ. Thương Tễ nhìn nó cầm cành cây, đột nhiên vung lên. Cành cây nọ vẽ lên một đường hình vòng cung, thế nhưng lại mang theo một tia gió lạnh vờn quanh.

Tiếng mưa rơi nhỏ dần, ngoài hành lang lại nghe được tiếng gió dâng lên.

Người đá nhỏ thân ảnh chồng chất, cành cây cũng dần chậm lại, hóa thành một thế du long, phong mang rào rạt. Hạt mưa như châu ngọc bắn tóe lên lan can, lăng không bay lên, người đá nhỏ nhịp bước thong dong, chỉ thấy cành cây cắt ngang, hạt mưa liền giống như diễn long chi châu, du tẩu hai bên người đá nhỏ. Cành khô đón gió như dao, người đá trở mình bước xuyên qua, hạt mưa nghiêng trượt, liền thẳng tắp bắn về phía Thương Tễ. Thương Tễ đang ngồi dựa lan can, gió lạnh phất qua bên má, không đợi hắn giơ tay, hạt mưa bất thình lình bị đánh ngã giữa đường. Hắn vừa cụp mắt nhìn, người đá nhỏ đã nằm nhoài lên đầu gối hắn mà ngủ say như chết.

Tiếng thông reo vang vọng như có như không, Thương Tễ cơ hồ cảm thấy chính mình cũng say rồi. Hắn đổi tư thế ôm lấy Tịnh Lâm, nhấc người đá nhỏ lên. Tiến vào trong phòng, Thương Tễ không nói hai lời, đem người đá nhỏ đặt vào trung y mềm mại.

"Ngươi còn lén lút dạy nó sử dụng kiếm, ta liền ném nó đi." Thương Tễ đặt Tịnh Lâm nằm xuống, kẹp hai má y, giọng căm hận: "Khiến cho ngươi không tìm được người khác, chỉ có thể đến dạy ta."

Tịnh Lâm mơ hồ trả lời, nửa đắp áo khoác ngủ.

Sánh sớm hôm sau, thời điểm Tịnh Lâm tỉnh lại thì mưa đã ngừng rơi. Y khoác quần áo đến bên cửa sổ, thấy bên ngoài bùn đất bị san bằng như chịu một chưởng, trong viện đã mọc lên ba bốn điểm xanh biếc. Thương Tễ đi qua người y, sau khi súc miệng tiện đường đưa cho y chén trà nóng, Tịnh Lâm đầu óc choáng váng mà uống.

Thương Tễ dựa vào một bên đối mặt với y, một hơi cạn sạch chén trà còn thừa của Tịnh Lâm, ung dung nói: "Thấy ngươi trước mắt tối đen, đêm qua mộng thấy người nào vậy? "

Tịnh Lâm mím môi không nói, y say rượu mới tỉnh, cảm thấy cả người khó chịu.

"Ngươi trước đây chưa từng uống sao?" Thương Tễ cầm sẵn chén trà, theo dõi y thần bí nói: "Rượu cũng là một thứ tốt."

Tịnh Lâm có chút bị cảm lạnh, đè nặng tiếng ho khan, nói: "Ngày xuân đã đến gần, Đông Quân cũng nên hạ giới hoán linh."

"Đông Quân lại là người nào?"

"Ty xuân thần." Tịnh Lâm nói: "Nơi đây không nên ở lâu, hắn không giống Huy Án, ta không gạt được mắt của hắn."

"Nói như vậy chính là quen biết cũ." Thương Tễ hỏi: "Hoán linh là có ý gì?"

Trung Độ rộng lớn, Phân giới ty không chống đỡ nổi, Thừa Thiên quân liền lập riêng một vị thần chấp chưởng có trách nhiệm trấn địa giới. Cấp bậc tiểu thần, hơn nửa là chưa từng nhập vào Cửu Thiên cảnh, đại yêu mặc cho Cửu Thiên cảnh sai phái. Bởi vì số lượng phong phú, cho nên tập tính không giống nhau, mỗi khi đến ngày đông lại trở về ngủ đông, thời điểm mùa xuân sắp tới, cần tỉnh lại để thăm hỏi Đông Quân, để đảm bảo bọn chúng trở về đúng cương vị."

"Đây chính là một công việc khổ sai." Thương Tễ gõ gõ song cửa sổ: "Sân viện thích ý như vậy, lại phải nhường cho người khác."

"Cho dù Đông Quân không đến, ta và ngươi cũng nên lên đường rồi." Tịnh Lâm hóa ra chiết phiến, vỗ người đá nhỏ đang bò trong tay áo Thương Tễ, nói: "Ta biết chuông đồng ở chỗ nào."

Thương Tễ đang có tâm trạng tốt, cũng không mắng chuông đồng, chỉ nói: "Nó đi theo Đông Lâm đã làm ra rất nhiều chuyện, hiện giờ chạy đi nơi nào rồi?"

Tịnh Lâm gõ nhẹ song cửa sổ, trầm giọng nói: "Nó đi tìm Cố Thâm."

Cố Thâm rời khỏi trấn đi về hướng bắc, hắn khởi hành đơn giản, mang theo con ngựa ăn gió nằm sương, yêu bài của bộ khoái đã trình lên nha môn, đao hắn lại vẫn lưu tại bên người. Tiền phu tử cùng Trần Thảo Vũ tiễn hắn một đoạn, trong lòng hắn đủ loại tư vị, cuối cùng chỉ hóa thành một tiếng thở dài. Cái chết của Đông Lâm trở thành khúc mắc trong lòng hắn, hắn quyết ý tìm về nhà, đời này nhất định phải gặp được cha mẹ một lần.

Cố Thâm dừng chân tại khách điếm, xuống ngựa nghỉ chân. Hắn đi vài bước, còn chưa vén rèm, đã thấy dưới chân giẫm lên thảm len hồng trải dài vào tận sâu bên trong. Hắn nghiêng người đi vào, thiếu chút nữa bị bài trí trong khách điếm này chọc cho hoa cả mắt.

Tịnh Lâm đang lau tay, bên cạnh một tôi tớ yên tĩnh lặng lẽ không tiếng động mà chờ. Cái bàn cũ của khách điếm được nâng ra ngoài, đặt vào một cái mới bốn góc mạ vàng, mặt bàn được lau đến sáng bóng. Chén trà bát đũa hết thảy đều ném đi, đổi thành gốm sứ ngà voi. Mọi thứ đều đẹp đẽ sang trọng đến cực điểm, phàm là vật gì cũng đều hết sức quý giá, chỉ còn kém ở bên ngoài dán vào hai chữ.

Có tiền.

Chính là thô tục đến bực này, hoàn toàn không tương xứng với khuôn mặt Tịnh Lâm giờ khắc này. Y cặp mắt hoa đào liễm diễm, cũng không câu nệ nói cười. Chiết phiến đặt trong tay, khăn tay cũng được gấp chỉnh tề, cẩn thận tỉ mỉ khiến người ta vui vẻ, vừa cảm thấy y được nuông chiều từ bé, cũng cảm thấy y nhuốm vị son phấn quá nồng.

Cố Thâm nhận ra khuôn mặt này, không nghĩ Tịnh Lâm lần này còn có thêm một người bằng hữu. Một cẩm y nam tử dáng vẻ tùy tiện bất kham, ngồi đối diện Tịnh Lâm. Mặc dù hắn đang ngồi, Cố Thâm cũng lường trước được cảm giác áp bách khi hắn đứng lên.

Tịnh Lâm liếc nhìn: "Thật là trùng hợp, Cố đại nhân."

Cố Thâm cảm thấy y ngữ khí nhàn nhạt, không giống "Thật là trùng hợp", mà giống như chờ đã lâu. Cố Thâm tháo đao ngồi xuống, nói: "Không nghĩ lại gặp được công tử ở đây."

"Ta cũng không nghĩ rằng sẽ gặp được đại nhân ở chỗ này." Tịnh Lâm nói: "Vụ án lần trước làm nguời nghe kinh hãi, đã kết án rồi sao? Ở trên đường ta nghe được rất nhiều, ngược lại không biết kia cái nào là thật, cái nào là giả?"

"Ta nói thì sẽ là thật?" Cố Thâm nở nụ cười tự giễu: "Bây giờ ta không mang chức trách trong người, công tử cứ gọi thẳng Cố Thâm là được."

"Nào dám. Đại nhân nếu không phải vì ban sai, sao lại đến nơi hẻo lánh như này?"

"Có chút chuyện riêng nên mới đến đây." Cố Thâm dừng một chút: "Nơi đây xác thực hẻo lánh, lại thêm đường xá khó đi, quý nhân như công tử, tại vì sao mà cũng đến đây?"

Tịnh Lâm đang nói liền ngừng lại, nhìn về phía Thương Tễ, nói: "Xá đệ tuổi nhỏ, chưa từng xa nhà, lần này là dẫn hắn đi thăm thú một chút."

Thương Tễ gắp một đũa, đậu phộng liền rơi xuống, người đá nhỏ đang ngồi trên đầu gối hắn giơ tay tiếp lấy. Thương Tễ ngẩng đầu liếc nhìn Cố Thâm một cái, thấy Cố Thâm cũng đang nhìn lại hắn. Hai người bất quá chỉ là đối diện trong chớp mắt, lại đều nổi lên tâm trạng nghi hoặc.

Cố Thâm gấp rút lên đường khổ cực, vội vã dùng cơm liền lên lầu nghỉ ngơi, Thương Tễ đặt đũa, nói: "Hắn vừa mới nhìn ta, ta cảm giác như hắn đã nhìn thấu ta."

"Hắn trời sinh ánh mắt sắc bén." Tịnh Lâm nói: "Ngươi này tuy là người phàm, nhưng không không thể xem thường."

"Hắn nếu như biết ta và nguơi không phải người, sao lại không trốn đi."

"Hắn sợ cái gì." Tịnh Lâm uống trà, "Hắn thuở nhỏ đơn độc, vào nam ra bắc rất nhiều năm, những gì nghe thấy nhìn thấy đều vượt qua người bình thường. Gặp vài yêu quái, bất giác kinh ngạc cũng là hợp tình hợp lý."

"Chuông đồng kia đi theo hắn làm gì?"

Tịnh Lâm không đáp, vì có người đang đi đến. Y gấp lại chiết phiến, chỉ chỉ trên lầu, Thương Tễ liền nhấc người đá nhỏ lên, ném kim châu lên nguời hầu bàn vừa mới vén rèm đi vào, cùng Tịnh Lâm đi lên lầu.

"Ta còn chưa hỏi qua." Thương Tễ vừa vào phòng liền nói: "Chuông đồng này rốt cuộc là thứ gì?"

Tịnh Lâm cởϊ áσ khoác ra, thuận miệng đáp: "Một cái chuông đồng."

Thương Tễ dùng chân câu lấy băng ghế, ngăn cản đường đi của Tịnh Lâm. Ai dè Tịnh Lâm đá một cái, liền dễ dàng đi qua. Thương Tễ lại ngồi lên ghế duỗi chân ra ngáng chân y, y lại như nước chảy mây trôi mà tránh thoát. Thương Tễ nổi lên hứng thú, chân dài quét ngang, Tịnh Lâm đơn giản xoay người lại, Thương Tễ đâm vào trên nguời y.

Tịnh Lâm thần sắc tự nhiên, nói: "Nếu nó không phải chỉ là cái chuông đồng, chẳng lẽ còn có thể là người sao?"

"Nói cũng như không nói." Thương Tễ lại hỏi: "Ngươi từ đâu có được nó."

Tịnh Lâm nói: "Cố nhân đưa."

Thương Tễ dừng trong chốc lát, Tịnh Lâm đang muốn cất bước, lại nghe Thương Tễ hỏi: "Lê Vanh đưa sao?"

Tịnh Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

"Cửu thiên Sát Qua Quân Lê Vanh." Thương Tễ đạp chân lên băng ghế, "Nghe nói người này tu vi đại thành, yêu quái vừa nghe tiếng hắn đã sợ mất mật. Chỉ dựa vào một thanh ngân thương chỉ huy Vân Gian Tam Thiên Giáp, giờ là huynh đệ của chủ nhân tam giới Thừa Thiên quân.

Cũng là huynh đệ của Tịnh Lâm.

Dưới trướng Quân phụ Cửu Thiên Quân có tổng cộng tám người con, năm vị đã mất từ nhỏ trong một cuộc chiến đẫm máu, yên ổn tấn chức lên đến hàng quân thần chỉ có ba vị. Một là Thừa Thiên Quân Vân Sinh, vị thứ hai là Sát Qua Quân Lê Vanh, thứ ba chính là Lâm Tùng Quân Tịnh Lâm. Ngoài ra, Cửu Thiên cảnh lúc đầu được sắp đặt, chức vị trấn giữ bát phương bình định tám hướng, lại ở bên ngoài thu nhận Đông Quân cùng Bồ Man quân hai vị, tổng cộng cửu thiên sáu quân, phân chia trấn giữ một phương. Nói cách khác, chủ nhân tam giới, cùng với vị Sát Qua Quân Lê Vanh, đều là huynh đệ nhất mạch tương thông với Tịnh Lâm. 500 năm trước y thí phụ sát quân sau lại gặp cảnh ngộ bị bao vây tiễu trừ, ngoại trừ Chân Phật tọa trấn cũng không thiếu công lao của tứ quân.

Thương Tễ từ trong miệng yêu quái biết được, đa số người cho là, Lâm Tùng Quân Tịnh Lâm sở dĩ bại trận, nguyên do chính bởi Sát Qua Quân Lê Vanh. Bởi vì hắn dẫn đầu Vân Gian Tam Thiên Giáp chính diện ứng chiến, cùng Tịnh Lâm đánh đến biển máu ngập trời, lưỡng bại câu thương. Sau khi Lâm Tùng Quân biến mất, hắn cũng chìm vào trong biển máu, từ đó hôn mê bất tỉnh.

Người như vậy, Tịnh Lâm lại dùng một chữ 'tốt', Thương Tễ đoán không ra, trái lại nảy sinh hứng thú.

"Ngươi nếu có hứng thú với hắn." Tịnh Lâm nói: "Không ngại đi Thông Thiên thành, nơi đó có đặt thuyết thần phổ trong đó viết về các chư thần của Cửu Thiên cảnh, Lê Vanh ghi dưới tên của Thừa Thiên Quân, lật một trang là có thể thấy rõ.

"Hứng thú của ta đối với hắn không thể so với ngươi." Thương Tễ nói: "Mà ngươi lại đang ở chỗ này, ta hà tất bỏ gần cầu xa."

"Hắn không có quan hệ gì với chuông đồng." Tịnh Lâm còn thật nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Chuông này lai lịch bình thường không có gì lạ, nó đã ở trong tay ta rất nhiều năm, trong quá khứ cũng chưa từng xảy ra chuyện gì kỳ lạ. Không ngờ ta chỉ nghỉ một giấc, nó liền thông linh."

"Được rồi." Thương Tễ hiểu rõ mà ôm vai, dựa lưng về phía Tịnh Lâm.

Tịnh Lâm nói: "Hả?"

"Ta hiếu kỳ." Thương Tễ thẳng thắn chớp mắt cười: "Các ngươi trở mặt thành thù à?"

"Huynh đệ phản bội, thân bằng rời bỏ." Tịnh Lâm nở nụ cười nhạt: "Đau đớn khó chịu."

Thương Tễ thấy thần sắc này của Tịnh Lâm, liền không tự chủ mà muốn liếʍ láp. Hắn rùng mình, phấn khởi mà tươi cười. Bởi vì mỗi khi Tịnh Lâm như vậy, gần giống như lột bỏ cái túi da kia, chỉ còn là một mãnh thú gióng hắn như đúc, bọn họ vốn là lãnh tình hẹp nghĩa, bỏ đi lẽ thường thì chính là đồng loại.

Đầu lưỡi Thương Tễ liếʍ qua răng nanh, tham lam nói: "Này thì có gì thống khoái? Nếu ngươi trở thành không người để tin, không người để nhớ, thời điểm cần thiết không có người để cầu, ở bên ta mới cảm thấy được tư vị. Chỉ có như vậy khi ăn ngươi vào bụng, ngươi mới chân chính chỉ thuộc về ta." Sau đó ngón tay hắn như có như không lướt qua gò má Tịnh Lâm, thanh âm trầm thấp dụ dỗ: "Muốn người khác làm cái gì, thế gian này chỉ có ta là si mê đối với ngươi. Ta là ngày nghĩ đêm nhớ, một lòng một dạ muốn ăn ngươi. Huynh đệ cốt nhục đều không thể tin, ta so với bọn họ càng đáng giá ỷ lại hơn."

"Ngươi có hay không nghĩ tới." Tịnh Lâm nghiêng đầu, má cọ vào ngón tay Thương Tễ, trong con ngươi lại cao ngạo lạnh lẽo: "Cuối cùng bị nuốt vào bụng rốt cuộc là ngươi hay là ta."

"Là ta cũng không sao." Yêu quái xảo trá trong mắt chợt lóe lên rồi biến mất, Thương Tễ nói: "Ở cùng với ngươi là được."

Ánh mắt hắn chân thành, dùng toàn bộ khả năng ngụy trang của mình ý đồ từ chỗ Tịnh Lâm cướp đi đồ vật cực kỳ trọng yếu. Hắn không phải sợ mà là vô vị. Hắn căn bản không nghĩ đến mình sẽ cướp đi cái gì, hắn chỉ là toàn lực ứng phó, đồng thời định liệu chính mình sẽ không thua.

Thế nhưng thật không khéo.

Tịnh Lâm vững như thành đồng vách sắt.