Thời gian trôi thật nhanh mới đó mà năm học đã sắp kết thúc. Một năm không quá dài nhưng lại có quá nhiều bất ngờ xảy đến. Và bây giờ một bất ngờ mới của Trúc Chi là quyết định cho cô đi du học của ba.
Trúc Chi chưa bao giờ cãi lời ba nhưng lần này thì không thể nào nghe theo được. Cô không muốn đi, không muốn rời khỏi nơi chứa đầy tình thân, tình yêu, tình bạn này. Nhưng có lẽ sự van nài của cô không thắng được sự cương quyết của ba. Tệ hơn là anh hai cũng ủng hộ quyết định đấy.
Đang buồn bực vì không thể thuyết phục được ba và anh hai thì Trúc Chi lại biết được tin D.A boy Thiên Vương vừa "đá" văng một cô bạn nào đó. Và cơn giận thật sự bùng nổ khi cô tận mắt chứng kiến cảnh anh trêu đùa một cô bạn năm nhất khi cô nàng bày tỏ tình cảm với anh.
- Anh thật quá đáng. Không lăng nhăng thì không chịu được hả?
- Biết sao được là người ta chủ động bày tỏ với tôi mà. - Thiên Vương nhún vai bình thản ra vẻ ta đây vô tội.
- Anh...Thật không thể chịu được mà. Chứng nào tật nấy.
- Em thôi đi. Tôi có lăng nhăng với ai đâu mà nổi giận như vậy? Bộ em ghen sao?
- Không đời nào. Anh tưởng mình là ai chứ? Việc gì tôi phải ghen.
Thiên Vương nhíu mày, tiến lại gần Trúc Chi, anh cuối sát vào mặt cô mà gằn giọng.
- Thật chứ?
Trúc Chi bối rối và run sợ trước ánh nhìn ác quỷ, đành chào thua lắc đầu thừa nhận mình nói dối.
- Em như thế này là không được đâu đấy. Em có là gì của tôi đâu.
Trúc Chi tròn mắt nhìn anh, cô nghe nhói lòng. Cảm giác vừa hụt hẫng vừa tức giận.
- Không là gì của anh à? Thế anh chen chân vào cuộc sống của tôi làm gì?
- Em biết rồi còn hỏi làm gi?
- Anh nói đi. Tôi muốn anh lặp lại lần nữa. Anh chen chân vào cuộc sống của tôi để làm gì?
- Ban đầu là để hành hạ, giày vò em.
- Sau đó?
- Sau đó là vụ cá cược cưa đổ em.
- Rồi sau đó?
- Tôi thắng, em đã thực sự thích tôi.
- Rồi sau đó?
- Còn sau đó gì nữa? Hết rồi. Thắng rồi thì trò chơi chấm dứt.
Trúc Chi giận run lên, không ngờ sau bao nhiêu chuyện anh lại bình thản nói với cô những lời như thế. Trúc Chi cười nhạt, cô mạnh bạo túm lấy cổ áo Thiên Vương kéo anh cuối người xuống đối mặt với mình.
- Anh tưởng vậy là xong rồi sao? Anh nhầm rồi. Phải! anh thắng đấy. Anh cưa đổ tôi rồi phải có trách nhiệm với tôi chứ. Bằng không anh trả tôi về như lúc đầu đi.
Thiên Vương nhíu mày, đôi mắt thoáng lên tia nhìn ngạc nhiên. Phải cố gắng lắm anh mới giữ được vẻ mặt lạnh lùng bất cần mà không bậc cười rồi ôm chằm lấy cô.
- Kệ em liên quan gì đến tôi.
Thiên Vương hất tay cô ra rồi lạnh lùng bước đi bỏ lại sau lưng mình tiếng nấc nghẹn ngào cùng những giọt nước trong mặn chát bờ môi.
............................
Giai điệu êm dịu của bản nhạc Song from secret garden nhẹ nhàng lướt theo làn gió. Nắng vàng phủ lên bầu không gian tĩnh mịch một màu ấm nồng. Người ta lại thấy rung động trước hình ảnh cô gái nhỏ chơi đàn violin bên ngôi mộ. Nhưng hình ảnh này giờ đã không còn đau thương nữa.
"Em yêu anh, một tình yêu không lời nhẹ nhàng mà sâu lắng"
Trúc Chi tựa đầu vào bia mộ thở dài buồn bã.
- Anh có giận em không?
-............................
- Em phải làm gì đây?
-................................
- Xin lỗi anh. Em biết mình đã sai khi làm vậy nhưng em không ngăn nổi mình. Anh hiểu cho em chứ.
-...............................
- Ước gì em có thể nghe anh nói một lần nữa rằng anh muốn em hạnh phúc.
-..................................
- Tin em đi, tình yêu em dành cho anh vẫn nguyên vẹn như ngày nào. Nhưng....có lẽ em nên xếp nó vào sự dịu êm của kí ức trong tim em.
Gió lướt qua nhẹ hôn lên làn tóc mềm rồi ôm ấp dỗ dành như một sự cảm thông.
"Cuối cùng em cũng đã nhìn thấy người đang đợi em bên kia cây cầu." - Thanh Phong cười nhẹ.
- Anh, xin lỗi anh.
- Ngốc ạ, anh nói rồi. Anh yêu em và anh luôn muốn em được hạnh phúc. Đừng xin lỗi, em không có lỗi. Anh hiểu mà.
Thanh Phong hôn nhẹ lên trán Trúc Chi.
- Đừng bận tâm vì mai đây ta sẽ được gặp nhau lúc ấy anh sẽ cho em cơ hội để em yêu anh trọn vẹn hơn."
"Anh hóa thành gió lướt nhẹ qua người em, mát dịu."
Trúc Chi giận mình tỉnh giấc khi ai đó lay mạnh cô.
- Cô gì ơi, cô không sao chứ?
Một người phụ nữ trung niên đi viếng mộ ngang nhìn thấy Trúc Chi nằm gục đầu bên bia mộ liền chạy đến hỏi thăm.
- Dạ, con không sao. Cảm ơn cô đã quan tâm.
- Đừng đau buồn quá. Con cứ bình tâm mà sống trọn vẹn cuộc đời này đi. Vì đó là cách mà con để người thân của mình được yên nghỉ.
- Dạ, cảm ơn cô. Con hiểu rồi.
Trúc Chi cười tươi với người phụ nữ có vẻ mặt hiền lành này. Đợi khi người phụ nữ bước đi, cô khẽ giọng bên bia mộ.
- Cảm ơn anh - cơn gió của em.
Trúc Chi đào một cái hố nhỏ rồi tháo sợi dây chuyền có l*иg chiếc nhẫn ra đặt vào đấy. Nhưng khi cô định vùi đất lấp lên thì một bất ngờ xảy đến. Cô nhặt sợi dây chuyền và chiếc nhẫn lên lau sạch rồi đeo trở vào cổ.
Một nụ cười tinh ranh hiện lên trên khuôn mặt rạng rỡ.