Bộ Ba Tiểu Thư Rắc Rối

Chương 30-2: (phần cuối): trong cái rủi có cái may.

Tiểu San hiện đang ngồi trên xe của tên Jack. Hắn ngang nhiên để Tiểu San ngã trọn vào vòng tay. Cô bây giờ không còn đủ sức để chống cự nữa, cô gần như liệm đi, liều thuốc mê chắc đã ngấm dần. Hắn cười nữa miệng lấy tay mơn trớn lên khuôn mặt trắng hồng kia.

Một chút nữa thôi số phận Tiểu San sẽ như thế nào?

Anh Kiệt gấp gáp chạy đến chỗ Đông.

- nhà tên Jack ở đâu?_ Anh nói nhanh hơi thở dồn dập.

- Jack sao? em hỏi làm gì để anh nhớ đã_ Đông có phần ngạc nhiên. Anh ngẫm nghĩ.

- không còn thời gian đâu, nhanh đi!_ Anh Kiệt không thể chờ được nữa, ruột rang nhảy múa cả lên. Người con gái kia đang trong hang cọp thì làm sao anh bình tĩnh cho được. Tiểu San mà có làm sao anh thề sẽ cho hắn chết không toàn thây.

- à ở căn Villa số 7 đường XYZ. Mà em tính làm gì? nè.... nè!

vừa nghe xong Anh Kiệt đã nhanh chóng chạy đi để người anh họ ú ớ kêu gọi. Anh lấy xe và bay với tốc độ tử thần, trên đường đi anh liên tục gọi cho Tiểu San lần 1 lần 2 đều đổ chuông đến lần thứ 3 thì không liên lạc được nữa.

Bin....bin.... bin.....

- Cái quái gì vậy?_ Anh Kiệt tức giận quát. Ông trời muốn làm khó người ta hay sao, lúc này lại xảy ra tai nạn, kẹt xe làm anh không thể nào nhích tới được dù chỉ vài cm.

- tránh xa hết coi_ anh bước xuống xe quát lớn. Những người công an đang làm nhiệm vụ nhìn anh giây lát dường như nhận ra điều gì đó.

- thiếu gia! Cậu cần gì_ dĩ nhiên ngay lập tức họ nhận ra anh Trịnh Anh Kiệt.

- tôi cho các người 1" để cho tôi qua nếu không về nhà nghỉ dưỡng hết đi

dứt lời nói họ nhanh chóng làm việc, nhìn anh lúc này ai cũng thừa hiểu đại thiếu gia đang thật sự nỗi giận. Sau vài phút xe anh cũng vượt khỏi đám hỗn loạn kia.

Anh Kiệt tiếp tục phóng nhanh.

Jack đưa Tiểu San lên phòng mình, cô giờ đã chìm hẳn vào giấc ngủ say không còn biết gì cả.

- Chờ ta nhé, một chút nữa thôi San San à_ hắn hôn lên trán cô rồi bước ra khỏi phòng và gọi người hầu lên thay cái đầm bị ướt sũng cho cô.

- Cậu chủ có một tên đòi gặp cậu, hắn rất hung hăng_ tên áo đen vào nói với Jack.

- sao tìm đến sớm vậy! mặc kệ hắn, đóng cổng_ anh ta uống ly rượu rồi ra lênh kẻ kia cuối đầu bước đi.

- kêu cậu chủ của các người ra đây nói chuyện với tôi!_ Anh Kiệt gằn giọng nói với đám lính canh cửa. Hai người trong số họ bước ra chặn bước chân của anh.

- xin lỗi cậu chủ tôi đang bận không tiếp khách!

- đồ khốn, tránh ra hết cho ta nếu không muốn chết_ Ánh mắt anh nhìn họ rực lữa.

Đám người kia vẫn không biết sống chết là gì cứ xông lên. Ngay sau đó 2 chiếc xe hơi dừng lại một đám khoảng 10 tên quần áo sất tủa ra. Anh Kiệt nhìn họ hất mặt, lập tức họ xông đến khống chế bọn người kia, người khôn ngoan khôn bao giờ đi đến chỗ nguy hiểm một mình.

Anh Kiệt bước nhanh vào nhà.

- phiền cậu giao trả người của tôi lại cho tôi_ anh cho tay vào túi quần nhìn Jack với thái độ ngạo nghễ.

- Trịnh Thiếu gia à! người của cậu sao lại đến nhà tôi tìm, tôi không hiểu cậu đang nói gì cả_ hắn vẫn chói, giả vờ như không.

- nếu muốn, mối giao thương giữa hai tập đoàn của chúng ta sẽ chấm dứt và e rằng trong vài phút nữa căn biệt thự này sẽ thành đống tro tàn, anh hiểu những gì tôi nói chứ?

Anh Kiệt vẫn kiên nhẫn đối thoại với tên bẩn thỉu kia. Những lời nói kia phần nào cũng tác Động đến hắn, Jack thừa hiểu hậu quả khi mất đi mối làm ăn với Trịnh gia. Có thể công ty nhà anh ta sẽ phá sản.

- tôi có thể thưa anh về việc xâm phạm gia cư bất hợp pháp đấy_ vẫn thái độ điềm nhiên Jack ngồi xuống sô pha bắt chéo chân lên tiếng.

Người của Anh Kiệt ồ ạt bước vào, hắn khẽ liếc nhìn.

Anh Kiệt lấy điện thoại ra.

- tôi cho anh thời gian 3 giây!_ Anh Kiệt nói ngắn gọn anh không muốn dài dòng với tên này, điều quan trọng là anh muốn biết Tiểu San ra sao ngay lúc này.

Vẫn không khí im lặng cho đến khi 3s trôi qua thật nhẹ nhàng. Anh Kiệt bấm số và gọi. Sao 1 hồi chuông ngắn thì đầu dây kia có người nghe máy.

- thư kí Kim xin nghe, thưa thiếu gia cần gì ?

- tôi muốn ông cắt hợp đồng với....

- thôi được rồi tôi giao người!_ cuối cùng tên Jack cũng chịu thua. Anh Kiệt tặng cho hắn một nụ cười nhếch mép khinh bỉ, hắn nắm chặt tay tức giận vì cơm dâng đến miệng mà để tuột mất.

Jack mở cửa phòng cùng Anh Kiệt bước vào. Thấy Tiểu San,anh đến bên và gọi cô nhưng Tiểu San đã ngủ say anh giận dữ nhìn sang hắn.

- mày đã làm gì cô ấy hả?

- vì đồ cô ấy ướt nên phải thay. Tôi chỉ hôn cô ấy thôi làm gì mà xoắn lên thế?_ hắn dửng dưng trả lời mặc cho máu Anh Kiệt đang sôi lên từng đợt.

Anh không kìm chế được nữa và đấm cho hắn ta một phát. Jack lấy tay quẹt máu nơi khoé miệng nhìn Anh Kiệt đăm đăm, nếu không vì gia thế và địa vị của anh chắc hẳn anh ta sẽ không cam chịu cú đấm đó. (Bởi người ta nói giàu có khác)

Kiệt bước đến bế xốc Tiểu San lên, trước khi đi anh ném ánh nhìn chết người cho hắn ta.

Hai bàn tay tên Jack nắm chặt đến nỗi lộ gân, đôi mắt đỏ ngầu vì giận. Thử hỏi một tên công tử ăn chơi hống hách thích làm bá chủ như hắn làm sao chịu được nỗi nhục này. Hắn quyết trả thù.

- alô tôi biết Hạnh San là ai và chấp nhận lời đề nghị của cô...!

| 2015-07-08 19:03:57Anh Kiệt đưa Tiểu San về thẳng nhà mình, anh bế cô lên phòng, hai tên kia đã ngủ mất đất. Đặt cô xuống giường, Tiểu San vẫn chưa tỉnh, bàn tay cô lạnh quá có lẽ vì ngã xuống hồ lúc nãy, anh ngồi nhìn cô dùng bàn tay mình sưởi ấm cho bàn tay lạnh ngắt kia. Cả trong lúc ngủ cô cũng đẹp đến mê người.

Xém chút nữa thì anh hại cô rồi. Khi cô tỉnh lại liệu có giận anh không. Anh Kiệt cứ ngồi đó nhìn người con gái nằm trên giường, tự hỏi sao Khoảng cách giữa hai người ngày một xa dần như vậy.

Tiểu San cựa mình, cô lờ mờ mở mắt. Khẽ chớp hàng mi và nhìn xung quanh. Cô dụi mắt để nhìn rõ hơn. Một nơi hoàn toàn xa lạ. Tiểu San thấy âm ấm ở bàn tay, Anh Kiệt vẫn im lặng cho đến khi cô phát hiện ra sự có mặt của anh.

Tiểu San bật ngồi dậy ngạc nhiên, cô lắp bắp lên tiêng.

- đây... đây là đâu... sao lại?

Cô nhìn bộ đồ trên người mình rồi hướng ánh mắt đến người ngồi trước mặt.

- đây là phòng tôi, vì đồ em ướt nên phải thay_ anh trả lời chậm rãi, ánh mắt vẫn quan sát sự thay đổi trên gương mặt cô.

- thay sao????_ hắn ta vừa nói gì thế. Chẳng lẽ hắn tự thay cho cô. Không! chắc không phải sự thật phũ phàng như vậy chứ. Đó là sự hoang mang của cô lúc này.

- yên tâm không phải tôi đâu_ nhìn nét mặt kia Anh Kiệt cảm thấy thật tức cười.

- Jack..._ Tiểu San đến giờ mới nhớ lại sự việc lúc nãy. Ánh mắt cô hậm hực và ân ấn nước.

Anh Kiệt nhẹ nhàng ôm lấy thân hình nhỏ nhắn kia.

Một cái ôm thật nhẹ, một giọng nói thật dịu.

- xin lỗi em !!!_ ba từ ngắn gọn phát ra từ miệng anh làm thần kinh Tiểu San bị đứng vài giây. Anh Kiệt có phải uống nhầm thuốc rồi không?

- tôi phải về!_ Tiểu San vô tình đẩy anh ra và nói giọng lạnh băng.

Xin đừng đánh thức con tim đang cố ngủ yên.

Hãy để nó bình yên và tĩnh lặng.

Em sợ rằng anh chạm vào nó sẽ đau, rát lắm.

Tiểu San nói rồi bước xuống giường, những bước đầu còn loạng choạng do tác dụng của thuốc mê.

Đôi chân trần bước từng bước chậm rãi trên nền gạch lạnh toát. Anh Kiệt ngồi đó nhìn cô.

Tại sao không đủ dũng cảm để nói ra ba từ ấy. Nếu anh nói lúc này liệu có đẩy em ra xa anh, xa đến mức không thể với tới. Sợ lắm nét mặt lạnh lùng kia.

- đừng đi!

Anh nói, cô khựng bước chân, vẫn không quay lại và im lặng chờ đợi. Cô cũng không biết mình chờ đợi điều gì.

- ở lại đi! Được không?

Anh tiếp tục nói. Chắc Anh Kiệt điên mất rồi, và không biết mình đang muốn gì, chỉ biết cần cô lúc này.

- tôi không muốn ở đây! tôi... ghét anh!

Tiểu San trả lời. Cô sẽ điều khiển được trái tim của mình phải không? Nếu trong việc lí trí có thể chi phối được tất cả, người ta sẽ không phải đau.

Nói rồi cô bước đi không hề quay đầu.

Bất chợt một cái ôm từ phía sau choàng qua cô.

- buông tôi ra!_ Tiểu San nói vô cảm, cô mong sớm rời khỏi nơi này để lòng mình không bị dao động, để quá khứ không một lần nữa lặp lại. Anh Kiệt là người chị cô yêu. Cô không thể làm chuyện có lỗi với chị ta một lần nữa.

- anh yêu em...!

câu nói kia làm Tiểu San rơi vào trạng thái mông lung. Lỗ tai lùng bùng không nghe rõ

Anh vừa nói yêu cô... phải! cô đâu nghe lầm. Hình như nhịp tim cô đập bất thường rồi, phải làm sao đây?

Còn Anh Kiệt tự dưng thấy mình dũng cảm thật.

Và dưới ánh trăng, ánh sáng yếu ớt rọi nhẹ vào căn phong , có 2 người đang hôn nhau...

-Anh xuống đất mà ngủ!_ Tiểu San quăng cái gối và thẳng tay đẩy Anh Kiệt lăn quay xuống sàn. Anh lồm cồm bò dậy.

- ở dưới này lạnh lắm, cho anh ngủ trên giường với mà

Anh lại ôm cái gối bò lên gần Tiểu San. Cô nhìn anh rồi đạp một phát.

- không được, làm sao chúng ta có thể ngủ chung giường được. Anh ngủ ở dưới đi!

- Tại sao lại không! anh có làm gì em đâu, đây là giường của anh đó_ Anh đứng lên khẳng định. Cô nhếch mép trả lời

- thì em có bảo là giường của mình đâu!

- em... không cần biết anh muốn ngủ trên này, em thích thì xuống đó_ Anh Kiệt lớn tiếng rồi bay lên cùng nằm với cô, anh thản nhiên kéo chăn lên đắp.

Binh.... ầm....

Tiểu San không nhượng bộ tiếp tục tung cước làm Anh Kiệt bay khỏi giường.

- em... quá đáng...!

Tiểu San chống hông nghênh mặt thách thức anh trong khi Anh Kiệt xoa cái mông ê ẩm.

- ANH KIỆT MÀY LẠI DẪN GÁI VỀ NHÀ À, CÓ LÀM GÌ CŨNG TRẬT TỰ CHO NGƯỜI TA NGỦ!!!_ Tiếng Tuấn Anh ở phòng bên vọng vào, anh nổi cáu khi bị phá giấc ngủ.

- cái gì? lại dẫn gái sao? anh đã dẫn bao nhiêu cô về đây rồi hả?_ Tiểu San tiêu hoá xong câu nói của "anh hàng xóm" liền phát hoả cô quơ hết gối mền gì ném thẳng vào anh.

- Đừng nghe thằng đó nói bậy! nó nói mớ đó, anh không bao giờ làm chuyện đó. Anh thề là mình rất trong sáng!_ Kiệt nhanh nhảu minh bạch. Tư thế thì biến tấu nhiều kiểu vì phải né đạn từ cô.

- trong sáng hả? tôi không tin, anh đi chết đi! Đồ đáng ghét!

- nè dừng lại đi anh nói thật mà! Bớ người ta! vũ phu...

- TRỊNH ANH KIỆT MÀY MUỐN TAO CHO MÀY ĐI GẶP DIÊM VƯƠNG À! CÓ IM CÁI MỒM LẠI CHO BỔN THIẾU GIA NGỦ KHÔNG????_ lại một lần nữa tiếng hét lại vang lên. Lần này là Hàn Phong, tội nghiệp hai thằng nhỏ ngủ cũng không yên.

___________________________________

- Anh à!

- hở?

- Tú Quỳnh... thích anh đấy!

- thì sao? em ghen à?

- ghen gì chứ! Em.... chỉ.... s....ợ!

và rồi cô chìm vào giấc ngủ yên bình trong vòng tay anh. Một nụ hôn lên trán thay lời chúc ngủ ngon.

Đồng hồ điểm 1 giờ.