Em Có Tình Tôi Có Ý

Chương 87: Sinh Nhật

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngu Thư Hân là bị một cú điện thoại gọi đi, nàng vẫn chưa quay xong bộ phim. Cố đạo diễn cùng Hứa Giai Kỳ nói một trận sau đó Hứa Giai Kỳ sửa lại lời kịch hiện trường đang đợi nàng. Ngu Thư Hân nhanh nhẹn chạy tới còn Triệu Tiểu Đường không nhanh không chậm đi ở sau lưng nàng, ngẩng đầu liền nhìn thấy bóng người ngày càng xa Tiểu Đường bàn tay đặt ở trên xương quai xanh ánh mắt cất giấu ý cười cô không có theo tới đoàn phim mà là nửa đường quay lại khách sạn. Hồ Ba vừa tới cậu ta đem theo một chồng văn kiện đưa cho Triệu Tiểu Đường sau đó lại hỏi: "Triệu tổng cần tôi giúp cô làm thủ tục sao?"

Triệu Tiểu Đường ở chỗ này xử lý hạng mục trước khi tham gia ghi hình cho game show cũng đã bàn xong xuôi, khách hàng đều đi rồi. Trước Hồ Ba đã nghĩ hỏi lão bản nhà mình có cần hay không làm thủ tục thay cô dù sao cậu ta cũng cho rằng Triệu tổng đã không còn lý do ở nơi này. Nhưng mà trước đó Triệu tổng chưa từng đề cập qua chuyện này tất nhiên Hồ Ba cũng không dám hỏi nhiều liền như thế nhịn đến hiện tại mới nói. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn cậu ta không trả lời mà hỏi lại: "Trợ lý Hồ, cậu tới công ty bao lâu rồi?"

Hồ Ba nghe được lời này của cô mồ hôi lạnh đột nhiên xuất hiện, Triệu tổng lời này là có ý tứ gì? Cảm thấy hắn làm việc chểnh mảng ? Nhưng là gần nhất hắn đều không có cơ hội tốt để biểu hiện mình a! Hồ Ba có chút ủy khuất nói: "Hơn nửa năm ạ."

Điện thoại của Tiểu Đường đổ chuông, cô thu hồi ánh mắt xem màn hình điện thoại lạnh nhạt nói: " Cậu trước về công ty đi."

Hồ Ba không dám hỏi nhiều cúi đầu rời đi.

Triệu Tiểu Đường tiếp điện thoại, đầu bên kia truyền đến âm thanh của Triệu Hy : "Chị hai, chị Hân có tới sao?"

Triệu Hy ở bên kia có một chút âm  thanh huyên náo truyền tới, Tiểu Đường còn nghe được mẹ Triệu đang nói chuyện, cô khẽ nhắm mắt nói: "Chắc là có đến đi."

"Chắc là ? Có muốn hay không em gọi điện thoại cho chị Thư Hân xác nhận lại?"

Triệu Tiểu Đường không có từ chối: "Được."

Ngu Thư Hân mới vừa diễn xong cảnh quay liền nhận được điện thoại Triệu Hy, nàng nâng điện thoại chuẩn bị bắt máy lại nghe Cố đạo diễn nói rằng: "Thư Hân đợi lát nữa rồi đi còn có chút phân cảnh muốn cùng cô nói, cô đợi lát nữa đổi y phục trước rồi tới chỗ nghỉ ngơi chờ tôi."

Ngu Thư Hân ai một tiếng đáp lại, nàng nhận điện thoại: "Triệu Hy?"

Triệu Hy cười híp mắt nói: "Chị Thư Hân vẫn chưa quay xong sao ?"

"Mới vừa xong." Ngu Thư Hân mặc hí phục đi tới phòng thay quần áo, ven đường có nhân viên cùng nàng chào hỏi Thư Hân khẽ gật đầu cười hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Triệu Hy đáp : "Cũng không có gì, là ông nội hỏi chị buổi tối có trở về hay không đến nhà ăn cơm."

Ngu Thư Hân mím môi, Triệu Tiểu Đường đều đến đoàn phim tới đón nàng có thể không trở về sao. Thư Hân im lặng vài giây: "Chắc là có thể đến. "

Triệu Hy sách một tiếng, Thư Hân hỏi: "Làm sao đó?"

Triệu Hy tùy tiện hề hề cười: "Chị hai em cũng nói y như vậy, hai người đúng thật là ngầm hiểu đối phương. "

Cúp điện thoại Ngu Thư Hân sắc mặt ửng đỏ có loại tâm tình suиɠ sướиɠ khảm từ bên trong khoan ra ngoài. Mới vừa khoan ra có chút đau sau đó chính là vô tận ngọt, từng chút từng chút một bắt đầu lan tràn ở trong thân thể đi khắp nơi. Ngu Thư Hân đứng ở cửa phòng thay đồ để điện thoại vào trong túi xách tiến vào thay quần áo, đổi tốt trang phục sau nàng cũng không có như thường ngày lập tức rời đi mà là ngồi ở trước bàn trang điểm tô lại lông mày. Người trong gương một bộ tình như tranh vẽ, làn da trắng như tuyết, đôi môi tô son đỏ xinh xắn, Ngu Thư Hân trang điểm xong lại dùng lược chải lại mái tóc nhìn hai bên một chút nhìn thấy không tệ mới cúi đầu hài lòng rời khỏi phòng thay đồ.

Bên cạnh hai gian phòng đều là phòng nghỉ, Thư Hân đẩy cửa thứ nhất ra bên trong không ai, nàng đi tới gõ cửa thứ hai.

"Đi vào." Cố đạo diễn âm thanh vang lên, Ngu Thư Hân mới vừa đẩy cửa ra liền bị tiếng pháo chúc mừng oanh tạc, sợi ruy băng màu sắc rực rỡ từ trên trời giáng xuống rải rác ở trên đỉnh đầu nàng cùng trên bả vai. Ánh đèn đặc hiệu phủ kín toàn bộ gian phòng lấp loé liên tục, Ngu Thư Hân kinh ngạc chỉ thấy đoàn phim các nhân viên khác đều đang tập hợp tại đây đứng phía trước chính là Hứa Giai Kỳ trên tay cô nâng bánh gatô: "Thư Hân sinh nhật vui vẻ."

Những người khác cũng một mặt tươi cười: "Thư Hân sinh nhật vui vẻ!"

Ngu Thư Hân ngạc nhiên qua đi bật cười vui vẻ, cười cười đến nỗi khóe mắt xuất hiện bọt nước nàng nháy mắt mấy cái đem viền mắt nóng rực nhạt xuống. Nhưng lại không nghĩ bị mọi người làm cho cảm động đến phát khóc, Lisa cũng cười đi tới bên người nàng: "Cố đạo diễn muốn đưa cho em kinh hỉ còn để chị không được nói trước cho em biết."

"Cảm ơn." Ngu Thư Hân nghẹn ngào: "Cảm ơn mọi người."

Mấy năm qua ngoại trừ Triệu gia cùng An Kỳ cho nàng sinh nhật lại không thể từ người khác ngoài kia nghe được một câu sinh nhật vui vẻ. Cho dù Thư Hân trong lòng cảm thấy chỉ là sinh nhật nhỏ mà thôi, vừa là để tâm tình vui sướиɠ vừa là để mọi người có dịp ngồi lại bên nhau. Cũng chưa từng nghĩ lại chân thực tới vậy mọi người trong đoàn phim nguyện ý cho nàng tổ chức sinh nhật chính là khẳng định tốt nhất đối với Thư Hân một loại yêu thích cảm giác rất tốt đẹp, vành mắt Thư Hân ửng hồng.

Cảnh Viên đứng bên người Lisa, cô như cũ thanh thanh lãnh lãnh dáng vẻ nhẹ như mây gió nhưng trên tay cô lại cầm lễ vật, Cảnh Viên đưa tay ra: "Sinh nhật vui vẻ."

Mọi người thấy vậy cũng hướng về ánh mắt về Ngu Thư Hân không khỏi thêm hai phần hâm mộ, Cảnh Viên ở trong vòng có biệt danh là cao ngạo. Cô cùng các diễn viên khác khi quay chung bộ phim cũng sẽ không quá thân cận cho nên mấy nghệ sĩ kia mỗi lần phỏng vấn bị nhắc tới cô thì đều sẽ cẩn thận suy ngẫm vài giây mới trả lời: "Cảnh lão sư không thích nói chuyện, rất nghiêm túc, bình thường giao lưu cũng không nhiều nhưng Cảnh lão sư là người rất tốt." Nói cách khác giao tình bình thường thôi thế nhưng lần này cùng Ngu Thư Hân quay chung bộ phim lại có thể rõ ràng nhìn ra cô đối với Ngu Thư Hân là có phần thiên vị. Bình thường cũng khá là chăm sóc hiện tại càng là chủ động lưu lại tặng quà thực sự hiếm thấy, camera đem tình cảnh này quay lại biên tập chỉnh sửa sau đó đăng lên trên mạng, Weibo【 Nhất Mộng Bán Sinh Trường】 phía dưới lập tức tụ lại một nhóm fans lớn.

——☘️ Sinh nhật vui vẻ a Ngu Mỹ Nhân!

——☘️ Thư Hân lão bà sinh nhật vui vẻ! Ngày hôm nay muốn ăn nhiều bánh gatô nha!

——☘️ Hứa thần cho Thư Hân đưa bánh gatô, chuyện này đối với mọi người không còn là bí mật rồi! ! ! !

——☘️ Ai nói chúng ta Cảnh lão sư không có bạn bè! Nàng chủ động cho Ngu Thư Hân tặng quà!

——☘️ Cảnh lão sư ở trong phim diễn chung nhiều chính là Ngu Thư Hân nên chăm sóc nàng, chúng ta Cảnh lão sư chính là như thế ưu tú!

——☘️ Ai, của ta Cảnh lão sư xuất hiện rồi vậy Cố lão sư đâu?

"Cố Khả Hinh để tôi cùng em nói một câu sinh nhật vui vẻ." Cảnh Viên đối với Ngu Thư Hân nói: "Lễ vật về sau cô ấy sẽ bù đắp cho em."

Ngu Thư Hân thụ sủng nhược kinh: "Cảm ơn Cảnh lão sư cũng cảm ơn Cố lão sư chỉ là không cần, không nên để cho cô ấy nhọc lòng."

"Không sao đâu, không có nhọc lòng." Cảnh Viên mặc một thân áo liền quần  màu lam, bên ngoài mặc lên kiện áo khoác, vẻ mặt lạnh lùng càng nhìn càng cảm thấy nhạt nhẽo. Cảnh viên nói lời chúc xong sau đó lựa lời nói với Thư Hân rồi rời đi: "Tôi còn có lịch trình xin phép đi trước một bước."

Những người khác đang ngồi ăn bánh gatô chỗ này hai người nhỏ giọng giao lưu tuy rằng mọi người đối với lời của hai người trò chuyện với nhau cảm thấy hết sức hứng thú cũng rất muốn gia nhập thế nhưng Cảnh Viên khí tức thật sự không có mấy người làm thân với cô được. Tất cả mọi người đều lui về một góc cúi đầu ăn bánh gatô cũng coi như ung dung vui vẻ ăn sinh nhật, Ngu Thư Hân hỏi cô: "Chị không muốn ăn bánh gatô sao?"

"Em ăn đi." Cảnh Viên giọng nói rất đặc biệt không tính là lạnh lùng nhưng rất có uy nghiêm: "Tôi phải đi trước."

Ngu Thư Hân hơi khẽ gật đầu: "Cảnh lão sư..."

Cảnh Viên xoay người tư thế hơi ngừng lại tiện đà nhìn về phía Ngu Thư Hân : "Muốn hỏi tôi tại sao đối với em tốt như vậy?"

Ngu Thư Hân không ngờ cô đều có thể nhìn ra, chỉ là nếu đã nhìn ra nàng cũng sẽ không giấu giấu diếm diếm, Cảnh Viên cùng Cố Khả Hinh hai người ở trong đoàn phim quan hệ có thể thấy vượt quá quan hệ bình thường giữa mọi người. Hai người hiện tại thân phận và địa vị đã có thể trắng trợn không kiêng dè làm chuyện các nàng muốn làm, cho nên Thư Hân không nghĩ ra lý do Cảnh Viên đối với nàng tốt như vậy. Nhưng mà Thư Hân lại cần phải biết vì nguyên nhân đặc biệt nào mà nàng lại nhận được sự quan tâm chăm sóc tới vậy, nàng cũng sợ trả không nổi ân tình này. Cảnh Viên hiếm thấy cô nở nụ cười khẽ khàng: "Không cần có áp lực, không có nguyên nhân đặc biệt gì cả. Coi như là cùng em mới gặp có duyên đi."

"Có duyên ạ?" Ngu Thư Hân nhíu mày, Cảnh Viên nhìn về phía nàng đương nhiên không chỉ là có duyên đơn giản như vậy. Cảnh Viên ở trong giới giải trí chìm chìm nổi nổi bao nhiêu năm, gặp người đếm không xuể muốn nói vô tình thấy có duyên cũng không phải là không có nhưng Ngu Thư Hân có chút không giống.

Cảnh Viên nhìn Ngu Thư Hân lại có một cảm giác đặc biệt rất giống người đó khiến cô nghĩ tới đoạn quá khứ kia. Cô đã từng đem Cố Khả Hinh xem là một người khác trong quá khứ, những ký ức ấy cô đã sớm chôn sâu không muốn bị một người xa lạ khơi dậy lên. Nhưng hồi ức ấy lại vẫn hiện hữu trở lại tuy rằng không còn cảm giác tan nát cõi lòng, thời gian thực sự là liều thuốc chữa trị thương rất hay. Mặc kệ đau nhiều bao nhiêu cuối cùng cũng có sẽ kết thành vảy mà Ngu Thư Hân chính là người khiến cô nhìn thấy thương tích đã kết vảy của mình cho nên cô thầm cảm ơn Ngu Thư Hân chỉ là không thể nói với nàng lời nói thật.

Trợ lý của Cảnh Viên đi lên trước tựa ở bên tai cô nhẹ giọng nói vài câu, Cảnh Viên hướng về Ngu Thư Hân khẽ gật đầu: "Hẹn gặp lại."

Ngu Thư Hân cũng cười gật đầu đáp lại cô, nàng nhẹ giọng nói: "Hẹn gặp lại."

Sau khi Cảnh Viên rời đi trong phòng nghỉ liền náo nhiệt hơn, Hứa Giai Kỳ  cắt một khối bánh gatô nhỏ đưa cho Ngu Thư Hân mấy nhân viên khác đang bân bát quái: "Cố lão sư mấy ngày nay không có tới đoàn phim sẽ không phải là bởi vì cùng Cảnh lão sư cãi nhau?"

"Cãi nhau? Chuyện khi nào?"

"Hai ngày trước, Cố lão sư không phải có scandal sao? Tôi đi phòng vệ sinh nghe được hai người tựa hồ muốn nói việc này."

"Đợi một chút sẽ... Hai người bọn họ không phải xào CP sao? Lẽ nào lại là một đôi? ? ?" Người hỏi một mặt sợ hãi như đào móc đến một việc đại sự mới mẻ, những người khác lại có vẻ mặt ăn dưa qua loa. Bọn họ tuy rằng cùng Cảnh Viên, Cố Khả Hinh hợp tác quay một bộ phim gần xong rồi nhưng đối với sự tình của hai người biết rất ít chớ nói chi là loại scandal này. Mọi người ở đây cơ bản đều nghe từ lời truyền miệng, hiện tại lén lút thảo luận thôi ai dám cùng người khác nói hai người là một đôi, toàn bộ phòng nghỉ trong chốc lát yên lặng lại. Cô gái lúc nãy nói chuyện lại mở miệng nói: "Có phải là một đôi hay không thì không biết, tôi chỉ biết là Cảnh lão sư trước đây có bạn gái, hai người đều sắp có hôn lễ."

"A? Còn có việc này? Cái kia bạn gái cô ấy đâu?"

"Xảy ra tai nạn xe cộ đi rồi."

Đó là chuyện xảy ra khi Cảnh Viên mới xuất đạo, khoảng cách hiện tại đều đã trôi qua nhiều rồi. Người còn nhớ tới chuyện này trừ phi là fans lâu năm, Ngu Thư Hân lại càng không biết nàng ăn một chút bánh qua loa cuối cùng Hứa Giai Kỳ quay hỏi nàng: "Buổi tối có rảnh rỗi hay không, uống  một chén chúc mừng?"

Hai người từ sự tình ba mẹ Hứa Giai Kỳ tìm tới đây mối quan hệ đã tự phá bỏ được lớp băng bao phủ bấy lâu nay, không còn như người lạ mới quen. Ngu Thư Hân nghe được câu hỏi của cô vẫn là lắc đầu từ chối: "Em buổi tối còn có chút việc riêng không đi được."

"Thư Hân cô buổi tối có việc a, chúng tôi còn nói muốn làm một bữa tiệc chúc mừng sinh nhật cô đây này."

Ngu Thư Hân mỉm cười hướng mọi người nói: "Cảm ơn hảo ý của mọi người, thật sự không cần mọi người đóng phim mệt mỏi như vậy rồi sớm một chút đi về nghỉ ngơi đi."

Mọi người thấy nàng nói như vậy cũng đành phải thôi, đợi ăn bánh gatô xong mọi người liền giản tán trở về khách sạn. Hứa Giai Kỳ lại cùng Thư Hân đi về phòng khách sạn, hai người đứng ở trong thang máy Thư Hân lên tiếng hỏi: "Ba mẹ chị bên kia... Cần em hỗ trợ sao?"

Hứa Giai Kỳ thở dài: "Chị Lisa hôm nay đã cảnh cáo bọn họ rồi nên cũng xem như có chút tác dụng, chờ bọn nháo lại đây nói sau đi."

Ngu Thư Hân thấy cô như vậy có chút áy náy nói; "Có việc gì cần giúp đỡ chị hãy cứ nói thẳng với em đừng ngại."

Hứa Giai Kỳ cười: "Sớm biết em sẽ bởi vì chuyện này đối với tôi tốt như vậy, tôi khẳng định đã sớm nói."

Làm sao có khả năng nói ra được cái loại chuyện rèm pha như vậy, nó như dấu ấn khắc sâu trên người Hứa Giai Kỳ cô hận không thể xóa sạch nó làm sao có khả năng đặt tại trước mặt Ngu Thư Hân cho cô ấy xem sự xấu xí còn dư lại. Ngu Thư Hân mím môi cười, Hứa Giai Kỳ thở dài đổi chủ đề: "Buổi tối tôi đi qua chỗ An Kỳ uống rượu, em thật sự không đi?"

Đã lâu không có tới chỗ của An Kỳ Ngu Thư Hân có chút nhớ nhung, nàng cười: "Chị cùng An Kỳ hiện tại làm sao thân thiết vậy?"

"Là nhờ hay tán gẫu với nhau đó." Hứa Giai Kỳ nói: "Hơn nữa còn có thêm tư liệu để sáng tác."

Đối với những người hay sáng tác kịch bản như cô rất yêu thích việc trực tiếp tới hiện trưởng để lấy linh cảm viết lách. Hứa Giai Kỳ trước đây còn muốn tự chính mình mở quán bar chẳng qua là cảm thấy không quen quản lý cũng không muốn cùng người khác đọ sức mới coi như thôi. Vì lẽ đó sau khi nhận thức An Kỳ cô liền thành khách quen ở quán bar Tiểu Thành, thỉnh thoảng nghe những khách nhân kia đàm luận về bộ phim truyền hình của cô cũng là một loại hạnh phúc không nói ra bằng lời. Ngu Thư Hân chạm rãi gật đầu hiểu ra: "Chị đi đi, giúp em cùng cậu ấy nói một tiếng. Chờ em rảnh rỗi sẽ qua đó."

Thang máy đã đến nơi hai người đứng ở cửa tạm biệt nhau, Hứa Giai Kỳ khóe môi nhúc nhích tựa hồ có chuyện còn muốn hỏi, cô làm mấy cái hít sâu vẫn là không hỏi cuối cùng cùng với Ngu Thư Hân nói lời từ biệt: "Ngày mai gặp."

Ngu Thư Hân cười cười trở về nhà, thời gian đã không còn sớm nàng sau khi trở về phòng liền vội vàng thay quần áo. Trên giường bày ra mấy bộ trang phục Thư Hân nhưng là chậm chạp không quyết định chắc chắn được, nhận được điện thoại của Tiểu Đường thì đôi tay Thư Hân vừa vặn nhấc lên một chiếc đầm màu đỏ.

"Kết thúc rồi à?" Triệu Tiểu Đường âm thanh như cũ nhàn nhạt không nóng không lạnh, Ngu Thư Hân nghe vậy ho nhẹ một tiếng: "Kết thúc rồi."

"Tôi xuống tầng tìm em."

"Không cần." Ngu Thư Hân cự tuyệt nói: "Đường đi xuống gara trước đi, em thay y phục xong sẽ xuống."

Đầu bên kia điện thoại nhàn nhạt đáp ứng một tiếng, Ngu Thư Hân cúp điện thoại như không có chuyện gì xảy ra đưa điện thoại đặt ở trên bàn trang điểm. Ánh mắt ngắm đến người trong gương, hai gò má ửng đỏ, khuôn mặt như hoa anh đào, Thư Hân nhất thời có chút sửng sốt quay lại nhìn xem một lát mới cắn môi dời ánh mắt đi cuối cùng nàng tiện tay chọn một cái váy mặc vào, váy da beo sang trọng quý phái, bên ngoài mặc thêm chiếc áo khoác dài lên, tà váy váy ngắn lộ ra hai chân thon dài thẳng tắp. Đi thêm đôi dày đế bằng dẫm chân mặt đá còn có thể nghe được tiếng lẹt xẹt vang lên.

Ngu Thư Hân trang phục thỏa đáng đứng ở cửa thang máy, thang máy từ bên trên xuống tới một tầng một tầng giảm dần đến lầu ba sau đó cửa thang máy mở ra nàng đi đến xem sững sờ hai giây, Triệu Tiểu Đường chủ động nói: "Vào đi."

Ngu Thư Hân bước đi vào.

Hai người đi tới gara Triệu Tiểu Đường mở cửa ghế phụ ra ghế để Ngu Thư Hân ngồi vào trước, trên ghế phụ  không biết khi nào có thêm cái gối trước vẫn không có. Triệu Tiểu Đường thấy Thư Hân nhìn sang vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: "Cho em ôm nghỉ ngơi."

"Ừm." Nhàn nhạt âm thanh từ bên cạnh người truyền đến, Ngu Thư Hân đem gối ôm ôm vào trong ngực. Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng vài giây, Thư Hân chuẩn bị lên tiếng hỏi cô thì Tiểu Đường đã đưa tay ra đặt ở trên đai an toàn thắt lại cho Thư Hân. Cổ tay cô tinh tế làn da trắng nõn mạch máu mơ hồ có thể thấy được, hai người sát bên nhau Ngu Thư Hân có thể ngửi thấy rõ ràng hương thơm trên người cô so với bình thường càng nồng một điểm. Ngu Thư Hân nghẹn lời lưng tựa vào ghế ngồi nín hơi, Triệu Tiểu Đường thắt chặt dây an toàn sau đó phát động động cơ đem xe lái ra khỏi khách sạn.

Chân trời hạ xuống bóng đem bao trùm mọi cảnh vật, đèn đường thắp sáng xe cộ trên đường đông đúc, tiếng còi xe đặc biệt chói tai, hai bên đường cảnh sắc cũng thấy có điểm mơ hồ. Hai người trên đường trở về còn gặp phải kẹt xe, thật vất vả mới khai thông di động của Tiểu Đường vang lên, cô vừa mới chuẩn bị lấy tai nghe ánh mắt lại ngắm tới người bên cạnh bàn tay cô hơi ngừng lại quay đầu nói: "Hân Hân."

Ngu Thư Hân thu hồi tầm mắt ngắm cảnh vật ngoài cửa sổ nghe được Triệu Tiểu Đường nói: "Giúp tôi nghe điện thoại."

Chuông điện thoại ở trong xe bao trùm tất cả nhưng lại nghe không phải rất rõ ràng, Ngu Thư Hân nghe được âm thanh là từ bên người cô truyền đến không khỏi hỏi: "Di động ở đâu?"

Phía sau xe vang lên còi của xe khác, vừa nãy kẹt xe khiến nhiều chủ xe mất bình tĩnh tâm trạng có phần khó ở, hiện tại vừa qua khỏi trạm đèn xanh đèn đỏ liền tăng tốc chạy đi. Triệu Tiểu Đường không dám bất cẩn, cô một bên thành thật nghiêm túc lái xe vừa nói: "Ở trong túi áo tôi."

Triệu Tiểu Đường mặc áo vest màu nâu nhạt hai bên đều không có túi áo chỉ có bên trong áo có một cái túi nhỏ, di động được cô cất ở đó. Ngu Thư Hân đưa tay tiến vào bên trong lớp áo vest của Tiểu Đường mu bàn tay lơ đãng đυ.ng tới trước nơi ngực cô, bộ ngực tròn trịa đầy đặn 🕶️, Ngu Thư Hân mu bàn tay như có dòng điện chạy qua khiến trái tim nàng tê rần suýt chút nữa đem điện thoại ném đi.

Điện thoại của Triệu Hy gọi tới, vừa bắt máy em ấy đã luôn miệng hỏi: "Chị hai, hai người làm sao còn chưa có trở lại?"

Ngu Thư Hân im lặng im lặng: "Còn cần lái xe nửa giờ nữa."

"Chị Thư Hân! ?" Triệu Hy nghe được âm thanh của nàng vội vã nhìn lại màn hình di động, phát hiện đúng là  số điện thoại của chị hai cô mới thôi. Nhưng mà tại sao là chị Thư Hân nghe máy ? Hai người đó lúc nào quan hệ tiến triển nhanh đến vậy có thể nghe điện thoại giúp đối phương? Triệu Hy như tiếp thu được cái tín hiệu gì đó tâm trạng vui rạo rực nói: "Ừ không có chuyện gì, em chính là hỏi một chút thôi hai chị không vội vã lái xe chậm một chút."

Ngu Thư Hân vẫn chưa đáp lời, Triệu Hy nói thầm thêm một câu: "Không trở lại cũng không có chuyện gì."

...

Cúp điện thoại sau Ngu Thư Hân đưa điện thoại đặt ở bên tay vịn, Triệu Tiểu Đường lạnh nhạt nói: "Là Tiểu Hy sao?"

Chân trời đã hoàn toàn tối lại trong xe cũng đen thùi lùi, tình cờ đối diện có đèn xe chiếu vào đem Triệu Tiểu Đường ngũ quan chiếu càng ngày càng rõ ràng. Ngu Thư Hân đầu tựa lưng vào ghế ngồi ôm ôm gối nhẹ giọng nói: "Ừm, là Tiểu Hy."

"Em ấy nói cái gì?"

"Hỏi chúng ta lúc nào trở lại."

Trong xe có vài giây vắng lặng, một lát sau Triệu Tiểu Đường lại mở miệng: "Bộ phim này còn muốn quay bao lâu?"

"Không bao lâu đi." Ngu Thư Hân trả lời cô: "Còn có mấy ngày là có thể đóng máy."

"Đóng máy sau có muốn hay không nghỉ ngơi một quãng thời gian?"

"Không cần, chị Lisa nói thuận lợi liền muốn tiến vào đoàn phim của Trương đạo diễn, quay xong mới có thể nghỉ ngơi."

Hai người chưa từng có như thế nói chuyện phiếm qua, em một câu tôi một lời, không quá nửa đều là Triệu Tiểu Đường hỏi còn Ngu Thư Hân trả lời. Thư Hân không chủ động tìm đề tài, không có đề tài trong xe liền khôi phục sự yên lặng mấy phút sau Triệu Tiểu Đường lại lần nữa hỏi những vấn đề khác.

Ngu Thư Hân thái độ không phải rất thân thiện tuy rằng nàng vẫn đang trả lời thế nhưng tâm tình rõ ràng không cao hứng, đúng lúc gặp đèn xanh đèn đỏ Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nói: "Hân Hân, em không cao hứng sao?"

Ngu Thư Hân quay đầu, đèn đỏ nhảy vào trong xe chiếu vào trên mặt Triệu Tiểu Đường đưa con ngươi của cô đều nhuộm đỏ, nàng mím môi nói: "Không có a."

Cũng không hề không vui vừa vặn ngược lại nàng rất cao hứng, lúc nãy nàng thậm chí có chút hưng phấn quá độ, khoảng thời gian này nàng thật sự bị Triệu Tiểu Đường làm hư đến mức sắp liều lĩnh muốn tiếp thu cô rồi. Nhưng bất thình lình nhìn thấy trong gương gương mặt như hoa anh đào của mình sau, nàng nhưng như bị người quay đầu tạt một chậu nước lạnh toàn bộ trong lòng đều lạnh lẽo.

Trong gương như nàng như cánh hoa anh đào  cùng trước đây dáng vẻ muốn gả cho Triệu Tiểu Đường thực sự quá giống. Khi đó nàng mù quáng tin tưởng chính mình cho rằng sẽ có một đoạn hôn nhân hoàn mỹ, ôm ước mơ cùng Triệu Tiểu Đường tương lai hạnh phúc nhưng cuối cùng nàng đã thất bại. Thất bại đến thảm hại, nghĩ đến đoạn thời gian đó Ngu Thư Hân tâm tình đang tốt đẹp liền biến mất hầu như không còn chỉ còn dư lại một chút nghĩ mà sợ.

Nàng sợ chính mình lại một lần nữa đi vào vết xe đổ, liều lĩnh điên cuồng đi yêu thích một người sau đó đợi được Triệu Tiểu Đường phát hiện chỉ là đối với mình hơi có hảo cảm thì nàng đã không thể rời bỏ Triệu Tiểu Đường. Ngu Thư Hân đã trải qua một lần tan nát cõi lòng, lại tới một lần nữa nàng thật sự không biết mình có thể hay không chống đỡ xuống.

Sau khi Ngu Thư Hân nói xong đèn xanh liền sáng, phía sau xe còi xe thúc giục vang lên Triệu Tiểu Đường tay đặt ở trên tay lái cô quay đầu nhìn Thư Hân mấy lần mới một lần nữa lái xe.

Đến Triệu gia đã sắp 9 giờ, người Triệu gia đều tập trung ở trong phòng khách. Triệu Vân Nhạc không chỉ một lần gõ lên gậy hỏi Triệu Hy hai người các cô lúc nào đến, Triệu Hy đỡ trán: "Lập tức liền trở về."

Triệu Vân Nhạc không hài lòng nhìn nàng: "Đều cho con đi đón người, con nhất định phải lười biếng để chị con đi. Chị con người kia bận rộn công việc đến nửa đêm là chuyện thường cũng không biết ngày hôm nay còn có thể hay không thể trở về."

Triệu Hy nghe được ông nội trách cứ có chút uất ức xì khói, cái gì gọi là cô lười biếng!? Là chị hai cô căn bản không cho cô cơ hội đi có được không, với lại chị cô bận rộn công việc đến nửa đêm hiện tại công việc chính là đặt toàn bộ tâm tư lên người chị dâu cô đây này.

Đương nhiên những câu nói này Triệu Hy cũng không dám trắng trợn nói ra, chuyện chưa tu thành chính quả cô cũng không muốn phá hoại chuyện tốt của chị mình. Vạn nhất phá hoại rồi cô đi đâu mà tìm người chị dâu tốt như vậy ? Chỉ là chị hai cô gần đây biến hóa thật sự lớn a, đều có thể thả xuống việc công toàn tâm toàn ý đối đãi ở bên người chị dâu.

Nghĩ tới đây Triệu Hy không khỏi cảm khái ái tình vĩ đại, thật có thể thay đổi một người a!

Cô cảm khái vẫn chưa kết thúc cánh cửa đi tới hai người, Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường cùng nhau tiến vào phòng khách, quản gia hô: "Lão gia, Tiểu Đường cùng Thư Hân trở về."

Triệu Vân Nhạc ngẩng đầu, con mắt cười nheo lại: "Thư Hân về rồi hả con."

Bị ông nội bỏ quên ở một bên Triệu Tiểu Đường gọi một tiếng: "Ông nội."

Ngu Thư Hân cũng cúi đầu: "Ông nội."

Triệu Vân Nhạc đối với Triệu Hy nói: "Đi gọi ba mẹ con xuống dưới dùng cơm."

Ba Triệu đang ở thư phòng xử lý việc công, mẹ Triệu ở bên cạnh chồng xem phim hai người nghe được tiếng gõ cửa ngẩng đầu: "Về rồi sao?"

Triệu Hy cười: "Về rồi ạ."

Mẹ Triệu xuống lầu thì Thư Hân quay đầu lại gọi: "Bác gái, bác trai."

Ba Triệu gật đầu: "Đến rồi, ăn cơm đi. Ông nội con dặn dì Liễu đem món ăn đều hâm nóng nhiều lần rồi."

Ngu Thư Hân quay phim xong lại phải lán lại đoàn phim đợi 1 tiếng đồng hồ, trở về lại gặp phải cảnh kẹt xe vì lẽ đó khó tránh khỏi đến muộn, nàng có chút áy náy nói: "Ông nội lần sau không cần chờ con mọi người có thể trước tiên ăn cơm."

"Vậy không được." Triệu Vân Nhạc nói: "Ngày hôm nay nhưng là sinh nhật của con, con chưa tới chúng ta làm sao có thể ăn trước đây."

"Được rồi được rồi, liền xem hai ông cháu khiêm tốn qua lại đều người một nhà còn khách sáo cái gì, đều tới dùng cơm mau lên!" Mẹ Triệu giả bộ tức giận, chính mình không có nhịn được trước tiên cười, mẹ Triệu lôi kéo cái ghế đối với Ngu Thư Hân nói: "Thư Hân gần đây ghi hình thế nào?"

Ngu Thư Hân sau khi ngồi xuống liền đáp lời mẹ Triệu : "Rất tốt ạ! Tiểu Hy rất lợi hại."

Triệu Hy bị chi dâu khen liền bận bịu xua tay: "Không có không có, bình thường thôi không có lợi hại haha."

Mọi người bị trêu chọc cười trong phòng ăn bầu không khí vui vẻ nồng nặc, Ngu Thư Hân sau khi ngồi xuống Triệu Tiểu Đường liền ngồi ở bên người nàng. Trước khi tới đây Thư Hân ở trong đoàn phim đã ăn một phần bánh kem nên cũng không cảm thấy đói bụng. Ông nội để dì Liễu cho mọi người rót ly rượu đỏ, Triệu Tiểu Đường cau mày có chút không vui gương mặt bình tĩnh: "Dì Liễu cho chúng con đổi chén sữa bò đi."

Ông nội nhìn về phía Triệu Tiểu Đường cảm thấy cô chính là không có chuyện gì tìm việc, quả nhiên Ngu Thư Hân vừa qua đến cô liền bắt đầu sinh sự. Triệu Vân Nhạc ngữ khí mất hứng nói: "Ngày hôm nay sinh nhật Thư Hân uống chút rượu làm sao? Con không muốn ăn cơm trở về nhà đi."

Dì Liễu đứng ở chính giữa tiến thoái lưỡng nan, Triệu Tiểu Đường đứng dậy đem ly rượu đỏ trong tay Thư Hân uống một hơi cạn sạch, cuối cùng đi nhà bếp cho nàng rót một chén sữa bò. Triệu Vân Nhạc thật sự tức giận ông đứng lên, Ngu Thư Hân vội nói: "Ông nội con gần đây dạ dày không được tốt, không thể uống rượu Tiểu Đường hai ngày nay cùng con ở cùng một chỗ biết một chút cho nên cô ấy mới để con uống sữa tươi, ông đừng nóng giận."

Triệu Vân Nhạc theo lời Thư Hân nói liền hiểu ra: "Hóa ra là như vậy, vậy chúng ta đều thay đổi đi buổi tối uống rượu cũng không ngủ ngon, lớn tuổi rồi không uống được rượu."

Dì Liễu lúc này mới cho mỗi người đều đổi sữa bò, Triệu Vân Nhạc vừa nghe xong lời của Thư Hân sắc mặt chuyển biến tốt không ít chỉ là như cũ không nhìn về phía Triệu Tiểu Đường. Ông liên tiếp bắt chuyện giục Thư Hân ăn nhiều một điểm, Thư Hân gật đầu cười: "Vâng."

Triệu Tiểu Đường nghiêng đầu nhìn nàng cùng dáng vẻ nàng đối với cô không giống, cái nụ cười này tràn đầy chân thành cùng vui sướиɠ Thư Hân là thật sự đem ông nội cô xem là thân nhân của chính mình đối với bọn họ tâm không đề phòng. Nhìn Thư Hân đặc biệt mê người, Tiểu Đường trong lòng khẽ nhúc nhích đùi phải nhẹ nhàng đυ.ng vào chân trái của Thư Hân. Ngu Thư Hân quay đầu trừng cô một chút, cùng vẻ mặt vui sướиɠ khi nãy nghiễm nhiên không giống. Tiểu Đường ánh mắt hạ xuống trong lòng rung động bị mạnh mẽ đè nén cảm giác quen thuộc trong nồng ngực khó chịu lại nổi lên.

Cơm nước xong mấy người ngồi ở phòng khách, mẹ Triệu đi vào nhà bếp cắt hoa quả, ba Triệu đứng bên cửa sổ nghe điện thoại, Triệu Hy ôm điện thoại di động không biết gõ cái gì. Triệu Tiểu Đường muốn cùng Thư Hân nói chuyện nhưng Thư Hân lại bị ông nội chiếm lấy hỏi hết đông tới tây căn bản không cho Tiểu Đường cơ hội xen mồm. Triệu Tiểu Đường mặt trầm xuống càng ngày càng không cao hứng, ông nội nghiêng đầu liền nhìn thấy dáng vẻ này của cô trong lòng sinh khí căn bản không muốn nhìn thấy mặt cô. Ông đối với Ngu Thư Hân nói: "Thư Hân a, đã lâu không đến rồi, ông dẫn con đi xem hậu viện những bông hoa con thích kia đều đang hé  nụ rồi."

Ngu Thư Hân vừa nghe đến đây đã thấy hứng thú rồi: "Thật sao ạ?"

Năm trước mẹ Triệu xuất ngoại mang về một ít hạt giống, Thư Hân bình thường ở nhà không có chuyện làm liền thích mua mấy loại hoa về gieo trồng thế nhưng những loại hoa này nàng vẫn là không biết trồng. Cũng may ông nội biết cho nên Thư Hân liền đem hạt giống mang tới nhà cũ bên này, năm ngoái một năm đều không có nở hoa không nghĩ năm nay hoa lại nở. Triệu Vân Nhạc vui cười hớn hở nói: "Đi, ông dẫn con đi xem xem."

Ngu Thư Hân đứng lên đi ở bên người ông nội, phía sau Triệu Tiểu Đường vẫn ngồi ở trên sofa rốt cục không nhịn được hô: "Ông nội."

Triệu Vân Nhạc quay đầu ngữ khí không vui nói: "Làm gì?"

Triệu Tiểu Đường từ trên ghế sofa đứng dậy, cô chậm rãi bước đến trước mặt ông nội cắn răng nói: "Con muốn cùng ông nói cho con mượn người một chút."

Cô nói xong không đợi ông nội có đồng ý hay không nắm tay Thư Hân hướng về phòng khách đi ra ngoài. Triệu Vân Nhạc thấy thế trợn mắt ngoác mồm, ông quay đầu xem Triệu Hy còn đang ôm điện thoại hỏi: "Chị con cùng Thư Hân xảy ra chuyện gì?"

Triệu Hy đầu vừa ngẩng lên liền nhìn thấy dáng vẻ chị hai cô nắm tay chị Thư Hân rời đi cô líu lưỡi, ở nhà cũng không cần ngụy trang sao? Cái kia cô có phải là cũng có thể nói thật? Triệu Hy nín nửa ngày nhỏ giọng nói: "Ông nội lẽ nào con trước đó không có nói cho ông sao?"

Triệu Vân Nhạc sinh khí mười phần uy nghiêm nói: "Nói cho ông cái gì?"

Triệu Hy bĩu môi: "Con quên không có nói cho ông biết chị hai con hiện tại đang theo đuổi chị Thư Hân sao?"

"Triệu Hy...!"

Trong phòng khách truyền ra một tiếng rít lên !

Sau khi rời khỏi phòng khách Ngu Thư Hân cùng Triệu Tiểu Đường đứng mặt đối mặt, trong vườn hoa đèn đường đều mở sáng ánh đèn ấm áp. Thư Hân bị cô lôi kéo đứng giữa vườn hoa mái tóc toàn bộ bị gió thổi bay lên trên cổ lạnh lẽo, Thư Hân túm lấy áo khoác nói: "Đường có chuyện gì muốn đi ra ngoài này nói?"

Triệu Tiểu Đường đứng trước mặt nàng, đèn đường mờ vàng chiếu vào n trên khuôn mặt cô ngũ quan hiện lên rõ ràng. Tiểu Đường từ trong l*иg ngực móc ra một cái hộp đưa cho Thư Hân : "Sinh nhật vui vẻ."

Ngu Thư Hân hững hờ tiếp nhận mở ra sau liền sửng sốt, bên trong là một chiếc chìa khóa là chìa khóa của căn hộ trước đây, Thư Hân nhìn chằm chằm chiếc chìa khóa đó nhất thời không biết nói gì cho phải.

Triệu Tiểu Đường khóe mắt ửng đỏ nói: "Hân Hân, ông nội nói em hàng năm sinh nhật buổi tối đều sẽ không ở lại chỗ này, cố ý phải về căn hộ bên kia thật sao?"

Ngu Thư Hân nghe cô nói như vậy vẻ mặt trong chốc lát sững sờ....Đúng! Nàng hàng năm sinh nhật sáng sớm việc đầu tiên là sẽ gửi cho Triệu Tiểu Đường một tin nhắn nói cho cô biết đêm nay sẽ ở nhà chờ cô, đến nhà cũ ăn cơm cũng là vội vã tới vội vàng trở lại. Thư Hân chỉ lo Triệu Tiểu Đường về nhà mà nàng không có ở đó cô sẽ rời đi luôn, cho dù nàng biết rõ Triệu Tiểu Đường sẽ không thể trở lại nhưng khi đó nàng chính là mù quáng tin tưởng, tin tưởng Tiểu Đường có một ngày sẽ trở về nàng chỉ cần chờ liền được. Thư Hân thậm chí còn nghĩ sẽ ở thời điểm sinh nhật sắp hết kia gửi cho Tiểu Đường một tin nhắn 🐟: Thật tốt a, năm nay sinh nhật nguyện vọng ông trời lại không có nghe thấy, Đường vẫn là không có về nhà.

Gió lạnh kéo tới Ngu Thư Hân từ trong trí nhớ lấy lại tinh thần, nàng âm thanh lặng lề nói: " Đường cho em cái này làm gì?"

"Hân Hân." Gió lạnh thổi bay mái tóc cô lộ ra cặp mắt đẹp, đáy mắt gợn sóng có chút bọt nước, Triệu Tiểu Đường thanh âm khẽ run nói: "Chúng ta về nhà đi."