Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 72

“Cố Trầm, chúng ta giàu to rồi.”

Cố Trầm quay trở về phòng ký túc xá với tâm trạng phức tạp, nhìn thấy Cao Hải Dương đi tớ với đôi mắt phát sáng: “Ban nãy Vi Vi gọi điện thoại cho tôi, nói rằng hai quyển sơ đồ tư duy kia của cậu bán chạy như điên luôn. Nhà xuất bản không đợi được đến năm sau, nên lập tức in thêm.”

Cố Trầm hoàn hồn lại, mỉm cười: “Vậy sao, vậy thì tốt rồi.”

“Đúng là có lòng trồng hoa, hoa chẳng nở, vô tình cắm liễu, liễu lại xanh!” Cao Hải Dương cảm khái: “Thật không ngờ rằng, đám khốn khϊếp Đại Chu kia hắt nước bẩn lên người cậu, chẳng những không có tác dụng, ngược lại còn quảng bá cho sách của cậu nữa.”

“Điều này chứng minh rằng đôi mắt của quần chúng nhân dân vô cùng sáng rõ. Ai thực sự có bản lĩnh thì đó là người tốt, ai muốn cầu tiền tài quyền lực để ức hϊếp người, mọi người đều nhìn thấy rõ ràng hết cả.” Hà Thanh Thần cũng vui mừng thay cho Cố Trầm: “Trong cái nhóm nghiên cứu sinh mà tôi tham gia vào, cũng có rất nhiều người thanh minh cho cậu đấy.”

“Cậu ưu tú tới mức nào, cố gắng tới mức nào, mọi người đều nhìn thấy cả.”

Triệu Thự không nói gì mà vỗ bả vai Cố Trầm.

Cố Trầm mỉm cười, vành mắt hơi nóng.

Cao Hải Dương bóp cổ tay thở dài: “Tiếc là Trầm Trầm của chúng ta vẫn chưa vẽ đồ tư duy của bốn môn khác. Nếu như nhân lúc này vẽ được hết cả bộ sách tài liệu hướng dẫn, không bán cháy hàng thì đúng là có lỗi với Tập đoàn Đại Chu đã tốn nhiều tiền để đổ oan cho người khác như vậy.”

Cố Trầm mỉm cười, bỗng nhiên nhớ ra gì đó, chủ động nói: “Một tuần nữa là tôi có thể vẽ xong hết toàn bộ sơ đồ tư duy của “Quản lý chi phí tài chính” và “Chiến lược doanh nghiệp và quản lý rủi ro” rồi...”

“Thật á?” Còn chưa đợi Cố Trầm nói xong, Cao Hải Dương đã kích động tới hai mắt phát sáng, xoa tay thúc giục: “Vậy cậu mau viết đi. Viết xong thì chúng tôi lập tức xét duyệt sắp xếp ngay. Tranh thủ rèn thép khi còn nóng, làm xong chuyện trước khi kết thúc năm.”

“Được.” Cố Trầm gật đầu, lập tức lấy ra hai quyển sách, còn cả tài liệu ôn tập thi cuối kì đi tới phòng hoạt động chung học.

Ba bạn cùng phòng khác nhìn nhau, cười nói: “Cũng tích cực đấy nhỉ.”

“Không bị ảnh hưởng là tốt.” Cao Hải Dương lắc đầu: “Mấy nhà tư bản này đúng là không phải con người. Vì kiếm tiền mà ngay cả một sinh viên vừa mới lên năm nhất cũng không tha.”

Triệu Thự cười khẩy: “Ngày mai thị trường chứng khoán mở cửa, scandal lần này của Tập đoàn Đại Chu lớn như vậy, giá cổ phiếu nhất định sẽ giảm nhỉ?”

“Tốt nhất là ngừng giao dịch luôn đi!” Cao Hải Dương căm hận nói: “Nếu không thì khó mà giải được nỗi hận trong lòng tôi.”

Có lẽ có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Cao Hải Dương. Thứ hai thị trường mở cửa, giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu đã giảm mạnh như những gì mọi người mong chờ. Thị trường mở cửa chưa đầy một giờ đã trực tiếp ngừng giao dịch. Trong khung giờ tin tức buổi trưa, bản tin tài chính luôn quan tâm đến xu hướng kinh tế trong nước cũng chiếu thông tin giá cổ phiếu của Tập đoàn Đại Chu giảm mạnh. Còn cố ý giới thiệu toàn bộ quá trình trưởng phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu bắt tay với công ty trang trí nội thất lừa người mua nhà tiền phí trang trí. Còn phỏng vấn rất nhiều chủ hộ bảo vệ quyền lợi, kêu gọi các bộ phận liên quan can thiệp điều tra càng sớm càng tốt.

Trong thời gian này, nhiều chuyên gia giáo sư trong lĩnh vực kinh tế và y tế cũng đứng ra chỉ trích sự ngạo mạn và tham lam của tư bản, kêu gọi Tập đoàn Đại Chu kiểm tra sức khỏe của tất cả các chủ hộ của mình, tránh có thêm người bị ảnh hưởng sức khỏe vì vật liệu nội thất kém.

Đối với những khách hàng bị ảnh hưởng sức khỏe bởi vật liệu làm nội thất kém chất lượng, tất cả các chuyên gia giáo sư đã lên tiếng đều nhất trí cho rằng Tập đoàn Đại Chu phải chịu trách nhiệm về chi phí chữa trị và bồi thường tài chính cho các nạn nhân.

Vào buổi chiều khi Cục xây dựng tổ chức một cuộc hội thảo kinh tế, giáo sư Hình đã lên tiếng ngay trong buổi hội nghị: “Một số chủ đầu tư, trong quá trình phát triển và bán hàng đã không suy nghĩ tới lợi ích của người dân. Chỉ cần có thể kiếm được tiền, bất cứ chuyện táng tận lương tâm gì cũng có thể làm. Tôi nghĩ chính phủ muốn phát triển các khu kinh doanh mới, đẩy mạnh tiêu dùng kinh tế của thành phố A, thì không thể hợp tác với những chủ đầu tư có scandal như thế này được! Nếu không thì ngay cả uy tín của chính phủ cũng sẽ bị nghi ngờ.”

Lời phát biểu của giáo sư Hình được rất nhiều thành viên tham gia ủng hộ. Đặc biệt là các thành viên thuộc phe phía tây ủng hộ phát triển khu phố cổ, đồng loạt bày tỏ ý kiến: “... Tôi nghĩ danh tiếng và uy tín hiện tại của Tập đoàn Đại Chu không thích hợp để đảm nhận những dự án nghiêm túc như phát triển các khu kinh doanh mới. Phát triển khu kinh doanh mới là điểm mấu chốt trong quy hoạch của thành phố A trong vài năm tới. Loại dự án liên quan đến hình ảnh thành phố thế này không phù hợp để các chủ đầu tư có tin tức tiêu cực thực hiện.”

Hai ba con nhà họ Chu nhíu chặt mày, Chu Nhạc Đình cất lời nói: “Trưởng phòng kinh doanh Tào Nghiêm của Tập đoàn Đại Chu đã bị sa thải rồi. Tập đoàn Đại Chu đã điều tra chuyện anh ta cùng một công ty trang trí nội thất lừa đảo phí trang trí của người mua nhà. Chỉ cần chuyện này là thật, chúng tôi chắc chắn sẽ đưa ra lời giải thích thỏa đáng cho tất cả các chủ hộ vị tổn thất. Chúng tôi thừa nhận rằng Tập đoàn Đại Chu có thể có một số thiếu sót trong quản lý nhân sự...”

“Tổng giám đốc Chu thừa nhận có thiếu sót trong quản lý nội bộ Tập đoàn Đại Chu là tốt.” Giáo sư Hình ngắt lời Chu Nhạc Đình: “Một doanh nghiệp, nếu như thường xuyên để lộ những vụ bê bối về đạo đức nhân viên và đạo đức nghề nghiệp, tôi nghĩ rằng quý công ty không chỉ cần xem xét lại hệ thống nhân sự đâu, mà còn cần xem xét có nên tăng cường đào tạo nhân viên về đạo đức nghề nghiệp và phẩm chất cá nhân hay không.”

Lời này vừa nói ra, cả phòng họp đột nhiên trở nên yên lặng.

Sau một hồi im lặng, chủ tịch Chu bật cười hai tiếng: “Hình như Hình lão rất có thành kiến với công ty chúng tôi nhỉ?”

“Đúng vậy.” Giáo sư Hình gật đầu, nói vô cùng thẳng thắn: “Tôi sống lâu như vậy rồi, nhưng chưa từng thấy một công ty nào trơ trẽn và trắng trợn như thế cả.”

Bầu không khí bỗng chốc trở nên cương cứng.

Sắc mặt chủ tịch Chu lập tức trầm xuống: “Hình Lão cần gì phải nói mấy lời tổn thương người khác như vậy?”

“Nếu như đã dám ra tay hại người, thì sợ gì mấy lời tổn thương chứ?” Giáo sư Hình ngồi dựa vào lưng ghế, nói như lẽ đương nhiên: “Tôi với tư cách là người bị hại, cũng phải phát tiết sự phẫn nộ của mình ra chứ.”

Chủ tịch Chu bình tĩnh nói: “Cách phát tiết của ông, đó là để người thân bạn bè, học trò của mình lên tiếng với truyền thông để bôi nhọ danh tiếng của Tập đoàn Đại Chu sao?”

“Những tin đồn vô căn cứ mới gọi là bôi nhọ. Giống như có một số phương tiện truyền thông vô đạo đức đã chỉ trích tôi và học trò của tôi giả dối gian lận trong học thuật. Còn việc kêu gọi những bộ phận liên quan can thiệp vào điều tra, để Tập đoàn Đại Chu bồi thường cho tổn thất của người bị hại, đây gọi là bảo vệ quyền lợi một cách hợp lý qua việc nói rõ sự thật.”

Trong phòng hội nghị tràn ngập mùi thuốc súng. Tất cả mọi người nhìn nhau. Không thể tưởng tượng được giáo sư Hình và chủ tịch Tập đoàn Đại Chu lại cãi nhau như vậy ngay trong hội thảo kinh tế do Cục xây dựng tổ chức.

Im lặng một hồi lâu, đột nhiên có một tiếng vỗ tay lẻ loi vang lên. Tất cả mọi người nhìn về phía phát ra âm thanh, liền thấy Chung Ly Toại người sáng lập Công ty đầu tư Thiên Toại lần đầu tiên tham gia hội thảo kinh tế đang ngồi vỗ tay ở vị trí của mình. Để ý thấy ánh mắt của mọi người, Chung Ly Toại thong dong dừng lại động tác vỗ tay, gật đầu với giáo sư Hình: “Cá nhân tôi rất tán thưởng lời nói ban nãy của giáo sư Hình. Càng là doanh nghiệp lớn, lại càng phải có trách nhiệm với xã hội. Đây không chỉ là có trách nhiệm với khách hàng, cũng là có trách nhiệm với chính doanh nghiệp của mình.”

Thân phận của Chung Ly Toại thực sự rất đặc biệt. Thấy anh đứng ra ủng hộ giáo sư Hình, sắc mặt chủ tịch Chu lại càng thêm âm trầm: “Công ty đầu tư Thiên Toại luôn tập trung nhiều hơn đến công nghệ mới nổi và lĩnh vực công nghệ cao, rất ít khi tham gia vào phát triển của bất động sản trong nước. Sao tổng giám đốc Chung Ly cũng có hứng thú với việc phát triển các khu thương mại mới vậy?”

“Kiếm được lợi ích trong đó.” Chung Ly Toại cười nhàn nhạt.

“Gần đây tôi khá hứng thú với các mô hình tài trợ của các công ty bất động sản trong nước, còn yêu cầu các nhà phân tích tài chính của Công ty đầu tư Thiên Toại chúng tôi viết một báo cáo phân tích nữa. Nếu như chủ tịch Chu có hứng thú, cũng có thể quay về xem một chút.”

Chung Ly Toại nói xong câu này, chủ tịch Chu lập tức không ngồi yên được nữa.

Mọi tổ chức tài chính chắc chắn sẽ có một quá trình điều tra trước khi tham gia vào các dự án đầu tư. Nhưng không phải mọi dự án đều sẽ được bắt đầu sau khi hoàn thành điều tra. Có rất nhiều dự án bị bỏ dở ngay sau khi hoàn thành điều tra. Một số tổ chức tài chính không muốn lãng phí kết quả điều tra của mình, cho nên sẽ chuyển một phần kết quả điều tra thành báo cáo phân tích và bán cho những khách hàng có nhu cầu.

Công ty đầu tư Thiên Toại là công ty đầu tư tài chính lớn nhất trong nước, báo cáo phân tích được đưa ra đương nhiên rất có tính quyền uy. Nếu như Chung Ly Toại thực sự yêu cầu các nhà phân tích dưới quyền mình viết báo cáo phân tích không có lợi cho hoạt động vốn của Tập đoàn Đại Chu, e rằng Tập đoàn Đại Chu sẽ tổn thất nặng nề.

“Tổng giám đốc Chung Ly.” Vấn đề đang cấp bách, chủ tịch Chu cũng không quan tâm tới hoàn cảnh không phù hợp, trầm giọng nói: “Chuyện này không liên quan gì đến anh chứ nhỉ?”

“Không liên quan tới tôi? Nếu chủ tịch Chu nhất định phải hỏi như vậy, thì chuyện trưởng phòng kinh doanh của Tập đoàn Đại Chu kiếm tiền bẩn, đúng thật là không quá liên quan tới tôi.” Chung Ly Toại cười trêu đùa, nói đầy chính nghĩa: “Nhưng chuyện này đã liên quan tới lợi ích của người dân. Nếu như ai cũng cảm thấy chuyện không liên quan tới mình, thì làm sao xã hội có thể phát triển được, quốc gia này làm sao có thể thịnh vượng được?”

Không ngờ rằng Chung Ly Toại lại nói ra lời chính nghĩa cao cả như vậy, những người trong phòng họp đều giật mình không thôi. Nhưng mọi người cũng nhìn ra được, cho dù xuất phát từ nguyên nhân gì, Chung Ly Toại vẫn kiên định đứng về phe phía tây.

Nhất thời khiến phe phía tây ủng hộ phát triển khu phố cổ phấn chấn tinh thần. Bên phe phía đông hợp tác chặt chẽ với Tập đoàn Đại Chu lại nghẹn một cục tức.

Chủ tịch Chu bị Chung Ly Toại chụp cho một cái mũ này, tức tới mức sắc mặt thay đổi liên tục.

“Nước có thể đẩy thuyền thì cũng có thể lật thuyền, là một doanh nghiệp quốc gia, vẫn nên có trách nhiệm với xã hội.” Giáo sư Hình nhìn Chung Ly Toại, thái độ không mặn không nhạt bỏ đá xuống giếng: “Nếu như một doanh nghiệp đến trách nhiệm xã hội cơ bản nhất cũng không có, vậy thì chính phủ của chúng ta làm sao có thể yên tâm giao nhiệm vụ đặt nền móng cho xã hội như xây dựng khu thương mại mới cho doanh nghiệp đó được. Tôi nói có đúng không, cục trưởng Tôn?”

“Hả?” Cục tưởng Tôn của Cục xây dựng còn đang nhìn hai bên cãi nhau đây này. Không chút đề phòng nào bị giáo sư Hình nhắc tới. Cục trưởng Tôn sững sờ một lát rồi mới phản ứng lại, nhìn bầu không khí và tình thế trong phòng họp, cười híp mắt gật đầu, nói mơ hồ: “Cũng có lý.”

“Quay trở lại vấn đề chính đi!” Có người cất lời nói: “Rốt cuộc khu thương mại mới sẽ quy hoạch ở đâu, bỏ phiếu biểu quyết đi.”

Sau đợt biểu quyết, cục trưởng Tôn xem xét số lượng phiếu bầu của hai bên, tuyên bố vụ trí của khu thương mại mới bước đầu được đặt ở khu phía tây thành phố. Còn về phạm vi phân chia cụ thể thì cần phải hoàn thiện thêm.

Cuộc họp kết thúc, mọi người lục tục rời khỏi phòng họp. Ba con nhà họ Chu nhìn Cố Trầm và giáo sư Hình với gương mặt vô cảm, đứng lên rời đi. Một số người ủng hộ phát triển khu phía tây thành phố cũng theo sát phía sau. Hoắc Nguyên Khải - người đứng đầu Tập đoàn Hoắc Thị cười híp mắt đi tới trước mặt giáo sư Hình: “Chúc mừng Hình lão, đã đạt được mong muốn.”

“Thuận theo nguyện vọng của nhân dân mà thôi.” Giáo sư Hình nhẹ giọng trả lời lại một câu.

Hoắc Nguyên Khải nhìn sang Cố Trầm: “Bạn học Cố đúng là tuổi trẻ tài cao, có thời gian thì tới nhà chơi cùng Minh Chương nhé. Nhà họ Hoắc chào đón cậu.”

Cố Trầm đứng bên cạnh giáo sư Hình, mỉm cười mà không nói gì.

Hoắc Nguyên Khải gật đầu với hai thầy trò, rồi phong độ ngời ngời rời đi.

Chung Ly Toại vẫn luôn đứng ở cửa, yên lặng đợi Cố Trầm và giáo sư Hình đi ra: “Tôi đưa hai người về nhé?”

Giáo sư Hình nhìn Chung Ly Toại một cái: “Xin phép hỏi một câu, tổng giám đốc Chung Ly thực sự có hứng thú với phát triển khu phố cổ phía tây sao?”

Chung Ly Toại cười nói: “Chỉ cần kiếm được lợi, tôi đều sẽ suy nghĩ cẩn thận.”

Giáo sư Hình mỉm cười: “Tổng giám đốc Chung Ly cũng thẳng thắn thật đấy.”

“Doanh nhân mà!” Chung Ly Toại nói: “Đương nhiên phải nghĩ tới kinh doanh rồi.”

Giáo sư Hình mỉm cười: “Ban nãy trong cuộc họp tổng giám đốc Chung Ly đâu có nói như vậy.”

“Hình lão là người khôn ngoan.” Chung Ly Toại nói: “Đương nhiên phải nói mấy lời khôn ngoan với người khôn ngoan rồi.”

Giáo sư Hình bỗng nhiên bật cười.

“Hình lão, Tổng giám đốc Chung Ly.” Ngay lúc ba người đang nói chuyện, một giọng nói vang lên từ đằng sau. Một người trẻ tuổi nho nhã tuấn tú mặc vest đeo giày da gật đầu chào ba người, lịch sự tự mình giới thiệu: “Tôi tên Lăng Phi, là Tổng giám đốc điều hành của Tập đoàn Lăng Thị.”

“Kết quả ngày hôm nay, thực sự là nhờ có Hình lão và Tổng giám đốc Chung Ly, không ngờ rằng Hình lão không những đức cao vọng trọng, mà tài ăn nói cũng tốt như vậy. Kết quả bầu phiếu biểu quyết ngày hôm nay có thể rõ ràng như vậy, đều nhờ công lao Hình lão tranh cãi với chủ tịch Chu. Nếu như không phải ngại Tập đoàn Đại Chu có bê bối, thì bất kỳ sự bất cẩn nào cũng sẽ liên quan đến toàn bộ dự án. Tôi tin rằng những người bên phe phía đông chắc chắn sẽ không bỏ cuộc như vậy.”

Tập đoàn Lăng Thị cũng là một thành viên của phe phía tây. Bởi vì hầu hết các tài sản của tập đoàn đều nằm ở khu phía tây thành phố, đương nhiên lập trường sẽ là ủng hộ phát triển khu phố cổ phía tây. Nhưng trước đó, bởi vì phe phía tây có quá ít lợi thế mà quyền lên tiếng trong việc phân chia khu thương mại mới này. Tập đoàn Lăng Thị suy nghĩ về lợi ích, không muốn đắc tội phe phía đông giàu có thế mạnh này, nên thái độ có chút không rõ ràng.

Bây giờ bước đầu việc lựa chọn địa điểm cho khu thương mại mới đã được giải quyết xong, Tập đoàn Lăng Thị cũng đã thay đổi trạng thái làm việc cho có, bắt đầu tích cực lôi kéo các thành viên khác của phe phía tây. Mục đích đương nhiên là hy vọng lúc phân chia phạm vi khu thương mại mới, có thể đẩy càng nhiều tòa nhà của tập đoàn mình vào hơn một chút.

Trước giờ giáo sư Hình đều không có hứng thú với những nhà phát triển “chưa nhìn thấy thỏ chưa thả chim ưng ra” này. Cho dù Tập đoàn Lăng Thị chủ động tỏ ý tốt, thái độ của giáo sư Hình cũng vẫn lạnh nhạt. Cố Trầm lại càng không quan tâm tới nhà họ Lăng. Chỉ lịch sự trả lời lại Chung Ly Toại vài câu.

Sự nhiệt tình của Lăng Phi phải nhận lại sự lạnh nhạt, không khỏi thấy có chút mấy hứng. Bèn thức thời rời đi.

Giáo sư Hình lắc đầu, quay đầu lại hỏi Cố Trầm: “Tối đi đâu ăn cơm đây?”

Cố Trầm mỉm cười: “Thầy mới là chuyên gia, thầy quyết định đi ạ.”

Giáo sư Hình hừ một tiếng: “Thầy chọn cũng được thôi. Em không được hạn chế thầy ăn đâu đấy.”

Cố Trầm lắc đầu, vô cùng có nguyên tắc: “Thế thì không được ạ.”

Giáo sư Hình nôn nóng trong lòng: “Thằng nhóc nhà em sao chẳng hiểu thế nào là tôn sư trọng đạo vậy hả? Em nhẫn tâm ăn uống thoải mái, còn để thầy giáo đầu tóc bạc phơ của em ngồi bên cạnh nhìn sao?”

Cố Trầm gật đầu.

Giáo sư Hình nhất thời nghẹn họng. Chỉ vào Cố Trầm than vãn với ông bạn già của mình: “Ông xem đi ông xem đi! Học sinh bây giờ, đúng là quá khó dạy.”

Thẩm Hành Chu sớm đã quen với hành vi trẻ con thỉnh thoảng lại nổi lên của ông bạn già nhà mình rồi, cười ha ha nói: “Vậy thì ông dẫn cậu ấy đi ăn đồ chay đi, ăn tới mức cậu ấy cũng xanh cả mắt luôn.”

“Ông đang làm khó tôi đấy à!” Giáo sư Hình lập tức nói: “Có mà ăn còn hơn là không có. Ăn ít đi hai miếng thì ăn ít hai miếng vậy.”

Thẩm Hành Chu lắc đầu bất đắc dĩ.

Giáo sư Hình lại cười quay sang mời Chung Ly Toại: “Khó có khi gặp mặt, nếu Tổng giám đốc Chung Ly có thời gian, thì không ngại ăn bữa cơm với nhau chứ.”

Chung Ly Toại mỉm cười gật đầu: “Cầu còn không được.”

Đoàn người lái xe tới một nhà hàng Quảng Đông do giáo sư Hình giới thiệu.

“Ngỗng quay của quán này vô cùng ngon, chim bồ câu kho tàu với thịt lợn nướng sốt mật ong đúng là tuyệt vời luôn.” Sau khi gọi món xong, giáo sư Hình nói với Cố Trầm: “Cái tuổi này của em nên ăn nhiều một chút, bồi bổ cho cơ thể.”

Đợi món ăn lên đủ rồi, giáo sư Hình lập tức gắp một cái đùi ngỗng nướng cho Cố Trầm, nói sâu xa: “Ăn đi! Ăn đi! Ăn nhiều một chút cho bổ não! Tuần sau là thi cuối kì rồi. Nếu như em dám làm sai một câu thì thầy cho em trượt môn luôn!”

Cố Trầm gắp đùi ngỗng nướng lên đang chuẩn bị ăn, nghe thấy giáo sư Hình nói như vậy, động tác ăn lập tức cứng đờ, ngây ngẩn nhìn giáo sư Hình.

“Em nhìn thầy làm gì hả!” Giáo sư Hình còn một mặt vô tội: “Có gì thì nói đi.”

Cố Trầm run rẩy bờ môi, thực sự không biết bản thân nên nói cái gì.

Giáo sư Hình vô cùng săn sóc nói: “Hay là thế này đi, hai thầy trò chúng ta thương lượng với nhau nhé, thầy ăn thêm một miếng thịt nướng, sẽ để em được trả lời sai thêm một câu. Em cảm thấy thế nào?”

Cố Trầm suy nghĩ, cắn một miếng đùi ngỗng nướng vô cùng gian nan, từ từ nhai rồi nuốt xuống. Dùng hành động thực tế nói cho giáo sư Hình biết rằng...

Không được!