Trọng Sinh Chi Nhận Mệnh

Chương 49

“Bộp!”

Khi quả bóng rơi vào rổ, Hoắc Minh Chương chơi đến mức không còn nổi giận nữa mà mệt tới mức thở hổn hển, còn Cố Trầm vẫn còn có thể ném bóng vào rổ chính xác, xua tay, cũng thở hổn hển nói: “Không chơi nữa, nghỉ lát đã.”

Cố Trầm không nói thêm lời nào, đi ra bên ngoài sân, ngồi trên ghế nghỉ ngơi, dùng khăn bông lau mặt. Chu Hiểu Đình lập tức đưa một chai nước khoáng sang. Cố Trầm vặn ra uống hơn nửa chai, sau đấy thấy Cố Tú cầm xôi gà lá sen sấn tới, nở nụ cười ôn hòa vô hại hỏi: “Anh ơi, anh có muốn ăn chút đồ để bổ sung thể lực không?”

“Không phải đã nói là sau này nước sông không phạm nước giếng sao?” Cố Trầm có chút bất đắc dĩ, dùng khăn bông lau mồ hôi trên cổ: “Nếu như hai chúng ta chỉ nhìn nhau thôi đã thấy mệt mỏi thì cậu đi tìm người cậu thích đi, không được sao? Vì sao cứ nhất quyết phải không thoải mái ở chỗ tôi làm gì?”

“Anh, anh đang nói gì vậy?” Cố Tú kinh ngạc trừng to mắt, như không thể tin Cố Trầm lại nói ra lời như vậy: “Chúng ta không phải là anh em sao?”

“Tôi không cần em trai như cậu. Cậu cũng đâu coi tôi là anh đâu. Không phải chính cậu đã nói hai chúng ta không phải là anh em ruột sao?” Cố Trầm nhìn Cố Tú đang tỏ ra tủi thân, có chút nực cười. Có lúc cậu thật sự không hiểu Cố Tú đang nghĩ cái gì nữa.

“Phải đấy! Ngày đầu tiên sau khi khai giảng đã gióng trống khua chiêng với cả thế giới rằng bản thân không phải con ruột nhà họ Cố, là được nhà họ Cố nhận nuôi. Hại Cố Trầm suýt chút nữa bị học sinh toàn trường hiểu nhầm. Đây không phải toàn là chuyện tốt mà cậu làm hay sao? Bây giờ lại tủi thân cái gì chứ?” Trình Dật cười khẩy, cậu ta càng nhìn Cố Tú càng thấy ngứa mắt.

“Tôi không có mà...”

“Đủ rồi!” Chu Hiểu Đình mất kiên nhẫn ngắt lời Cố Tú: “Đừng có nói mấy đạo lý vớ vẩn đó của cậu nữa, ở đây không ai muốn nghe đâu. Nếu như cậu đã ghét Cố Trầm như vậy, cảm thấy cậu ấy không tốt với cậu, thế thì cậu cứ đi tìm người tốt với cậu đi, vì sao chứ nhất quyết quấn lấy Cố Trầm không tha vậy?”

“Tôi chưa bao giờ nói anh tôi không tốt với tôi cả.” Mặt mày Cố Tú đầy tủi thân nhìn Chu Hiểu Đình: “Vì sao đàn chị Chu cứ hiểu sai ý của tôi vậy, lúc nào cũng nhằm vào tôi?”

“Vẫn là câu nói đó, nếu như cậu cảm thấy tôi lúc nào cũng nhằm vào cậu, vậy thì đừng có ở gần tôi nữa. Tìm người không nhằm vào cậu, bằng lòng nâng niu cậu đi.” Chu Hiểu Đình phản bác lại: “Biết rõ là tôi ghét cậu còn cứ đến gần nói chuyện với tôi. Tự cậu muốn khó chịu, lẽ nào còn trách tôi sao?”

Cố Tú bị Chu Hiểu Đình nói như vậy thì không nói lên lời, chỉ đành tủi thân nhìn Hoắc Minh Chương.

Hoắc Minh Chương đang khoanh chân ngồi trên sàn lấy tay làm quạt, nhận được tín hiệu cầu cứu của Cố Tú, cất lời nói với Chu Hiểu Đình: “Cậu không thể bớt nói hai câu được à? Chuyện hai anh em nhà người ta, cậu tham gia vào làm gì?”

Chu Hiểu Đình ăn miếng trả miếng: “Tôi không nhìn được Cố Tú vừa tỏ vẻ tủi thân vừa bắt nạt Cố Trầm đấy.”

“Vậy cậu để Cố Trầm tự mình nói đi.” Hai tay Hoắc Minh Chương chống trên sàn, dáng vẻ xem trò hay: “Hiếm khi nào Cố Trầm nói nhiều như vậy.”

Chu Hiểu Đình: “...”

Cố Tú cũng kinh hãi nhìn Hoắc Minh Chương, không nhịn được mà đáp lại: “Hoắc Minh Chương, anh nói như vậy là có ý gì? Anh coi hai người chúng tôi là gì thế?”

Hoắc Minh Chương một mặt khó hiểu: “Tôi có thể coi hai cậu là gì được? Tôi cảm thấy bình thường Cố Trầm luôn bày ra cái mặt vô hồn âm trầm tức chết người, chẳng nói một câu nào, cứ như người trên cả thế giới này đang nợ tiền cậu ấy không bằng. Khó lắm hôm nay mới nói nhiều như thế, lạ lắm nha!”

Tuy hôm nay mười câu thì có tới tám câu là Cố Trầm đang chửi anh ta, nhưng Hoắc Minh Chương thấy chẳng sao cả, thực sự không thể hiểu nổi tâm tư vừa nhạy cảm lại vừa tinh tế này của Cố Tú.

Cố Tú không biết phải nói như thế nào, tức tới sắc mặt đều thay đổi.

Còn Cố Trầm thì đã sớm biết Hoắc Minh Chương miệng chó chẳng mọc được ngà voi, cũng không lấy làm bất ngờ.

Nghỉ ngơi một lát, lại tập luyện thêm hơn một tiếng đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ về rồi, Cố Trầm quay về phòng thay đồ tắm rửa thay quần áo. Lúc đi ra đυ.ng phải Chu Hiểu Đình đang đứng ở cửa phòng thay đồ.

Sắc mặt Chu Hiểu Đình có hơi do dự, muốn nói lại thôi mà nhìn Cố Trầm: “... Tôi có chuyện này, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên nói với cậu.”

Cố Trầm nhướng mày.

Chu Hiểu Đình liếc nhìn thành viên đội bóng rổ đang hóng hớt xung quanh: “Chúng ta ra ngoài nói đi.”

Cố Trầm gật đầu. Hai người sánh vai đi ra khỏi sân bóng rổ.

Không biết trời đã đổ tuyết từ lúc nào, tuyết phủ đầy sân. Cố Trầm và Chu Hiểu Đình dẫm lên lớp tuyết mỏng dưới chân, cả đường không nói lời nào, im lặng đi tới sân vận động không có ai.

Chu Hiểu Đình cân nhắc một chút trong lòng, sau đấy cất lời nói: “Trước đây cậu giúp Tập đoàn Đại Chu chúng tôi giải quyết khủng hoảng truyền thông, ba tôi vừa mới gọi điện thoại cho tôi, nói rằng theo như tiêu chuẩn thẩm định hiệu suất của Tập đoàn Đại Chu, có thể thưởng cho cậu một căn nhà. Ông ấy đã quyết định rồi, tặng căn nhà 150 mét vuông ở Đại Chu Thiên Hạ cho cậu. Ngày mai là có thể chuyển sang.”

Cố Trầm hơi sửng sốt.

“Buổi chiều ngày mai ba tôi sẽ cho người đợi chúng ta ở Cục bất động sản...”

“Tôi không thể nhận được!”

“Cậu nghe tôi nói hết đã!” Chu Hiểu Đình tiếp tục nói: “Tôi biết có thể cậu không cần. Nhưng tôi muốn nói căn nhà này là phần thưởng mà cậu nên nhận được...”

“Đàn chị!” Cố Trầm khẽ giọng ngắt lời Chu Hiểu Đình, dịu giọng cười nói: “Cảm ơn tấm lòng của chị và chủ tịch Chu, nhưng tôi thực sự không thể nhận được.”

“Vì sao lại không nhận?” Cố Trầm có chút nôi nóng, khuyên nhủ: “Đúng là ba tôi nói không sai mà, ông ấy nói cậu da mặt mỏng chắc chắn sẽ không chịu, còn bảo tôi âm thầm tới hội học sinh chuyển hộ khẩu của cậu, tiền trảm hậu tấu chuyển nhà cho cậu luôn, cho cậu một niềm vui bất ngờ. Nhưng tôi thấy hành động này của tôi là vi phạm quy tắc, đợi tới lúc chuyển sang rồi, vẫn phải mang chứng minh thư của cậu đi ký tên mới được...”

Chu Hiểu Đình nói mãi nói mãi, đột nhiên phát hiện ra điều không ổn. Chuyện mà đến cả cô cũng có thể hiểu rõ, không có lý nào mà ba và anh trai cô không biết được.

Cố Trầm nhìn dáng vẻ chần chừ của Chu Hiểu Đình, trong con ngươi lóe lên sự thương tiếc: “Hôm nay tôi đi tham gia một buổi hội thảo kinh tế cùng với giáo sư Hình, có gặp ba và anh trai chị.”

Chu Hiểu Đình ngây ngẩn nhìn Cố Trầm, như thể không nghe hiểu.

Cố Trầm nói tiếp: “Nội dung chủ yếu của buổi hội thảo kinh tế lần này là thảo luận xem rốt cuộc chính phủ sẽ xây dựng trung tâm thương mại mới ở đâu. Giáo sư Hình chủ trương phát triển khu phố cổ phía tây, mà Tập đoàn Đại Chu lại hy vọng rằng chính phủ có thể chọn đặt trung tâm thương mại ở khu ngoại ô phía đông thành phố. Tới lúc đó sẽ xây dựng thêm một tuyến tàu ngầm mới, mấy miếng đất thuộc về Tập đoàn Đại Chu lại trùng hợp nằm trên tuyến đường đó.”

Mọi người đều là người thông minh, không cần Cố Trầm phải nói rõ, đương nhiên Chu Hiểu Đình đã hiểu ra được ngay. Cô không dám tin mà nhìn Cố Trầm, thử giải thích: “Không đâu, ba tôi không phải loại người đó. Ông ấy chỉ cảm thấy cậu có cống hiến rất lớn cho Tập đoàn Đại Chu, cần phải thưởng cho cậu. Đúng rồi, ông ấy còn nói với tôi rằng, nếu như không thể thưởng hết một lần, người bên ngoài sẽ nói Tập đoàn Đại Chu chúng tôi vong ơn phụ nghĩa. Ba tôi còn nói vốn dĩ muốn để cậu làm việc cạnh tổng giám đốc, kêu anh tôi dẫn theo cậu...”

Cố Trầm nhìn Chu Hiểu Đình đang nói năng lộn xộn, dịu giọng gọi: “Chu Hiểu Đình.”

Đây là lần thứ hai Cố Trầm gọi tên Chu Hiểu Đình. Trong đêm tối, dưới ánh đèn mờ, đường nét khuôn mặt của Cố Trầm càng trở nên dịu dàng hơn, đến cả anh mắt cũng hiện lên vẻ trầm lắng. Cậu khẽ khàng an ủi: “Chị đừng như vậy.”

Chu Hiểu Đình dừng lại không nói nữa, vẻ mặt suy sụp nhìn Cố Trầm.

Cố Trầm nói tiếp: “Chị còn nhớ chị đã từng nói không, bạn thân thì có gì cứ nói thẳng ra, cho dù làm chuyện gì cũng sẽ không lo đối phương sẽ tức giận?”

“Bây giờ tôi cũng nghĩ như vậy. Tôi rất vui khi chị có thể nói ngay chuyện này với tôi, tôn trọng ý kiến của tôi, mà không phải tự mình quyết định. Chị đã giúp tôi một việc rất lớn.”

Nhưng suýt chút nữa thì tôi đã chẳng có cơ hội để làm bạn thân với cậu rồi.

Chu Hiểu Đình có chút bi thương nhìn Cố Trầm. Sự tính toán của người nhà cuối cùng lại trở thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Đây là cô gái vô cùng cứng cỏi hoạt bát thông minh giỏi giang trong ấn tượng của Cố Trầm, vậy mà lại không nhịn lòng được mà ngồi sụp xuống trước mặt chàng trai mình thích, vùi đầu vào trong cánh tay nghẹn ngào không hé răng nói câu gì.

Cố Trầm chợt thấy lúng túng: “Chu Hiểu Đình...”

“Cậu đi đi!” Chu Hiểu Đình vùi đầu trong cánh tay, nói với giọng nức nở: “Cố Trầm, cậu về ký túc xá trước đi. Cậu để tôi yên lặng một mình đã.”

Cố Trầm không yên tâm: “Nhưng mà...”

“Tôi cầu xin cậu, cậu đi đi!” Chu Hiểu Đình vùi chặt đầu trong lòng, tiếng nói mang theo sự hoảng loạn và xấu hổ không thể nào che giấu được, nghẹn ngào nói: “Cậu để tôi ở một mình đi. Tôi xin cậu, tôi cầu xin cậu đấy, bây giờ tôi không có mặt mũi nào nhìn cậu cả. Tôi không muốn nhìn thấy cậu. Cậu để tôi yên lặng đi.”

Chu Hiểu Đình không biết cô nên đối mặt với sự thực rằng cô suýt nữa đã hại Cố Trầm như thế nào đây? Phải đối mặt với người ba và người anh lúc nào cũng có suy nghĩ muốn hại Cố Trầm như thế nào đây?

Cố Trầm nhìn Chu Hiểu Đình đang ngồi xổm khóc tới nghẹn ngào trước mặt, muốn ở lại bên cạnh cô, nhưng cuối cùng vẫn bị Chu Hiểu Đình đuổi đi.

“Hu hu hu...” Sau khi Cố Trầm rời đi, cuối cùng Chu Hiểu Đình cũng không chịu đựng nổi nữa, một mình ngồi ở sân vận động không người mà gào khóc.

“Tôi đã nói rồi mà! Cáo già như ba cậu sao có thể đang không có chuyện gì mà lại đột nhiên ân cần như thế. Đúng là không phải kẻ gian thì cũng là phường trộm cắp.”

Một giọng nói vang lên cắt đứt tiếng khóc của Chu Hiểu Đình, Chu Hiểu Đình ngẩng phắt đầu lên, liền thấy Hoắc Minh Chương hai tay đút túi quần, cà lơ phất phơ đứng dựa vào lưới sắt.

Chu Hiểu Đình vừa sửng sốt vừa sợ hãi, không biết rốt cuộc Hoắc Minh Chương đã nghe được những gì, buột miệng chất vấn: “Sao cậu lại ở đây?”

“Đương nhiên là lén đi theo rồi.” Hoắc Minh Chương thoải mái nói: “Nhưng tôi thực sự không ngờ lại có thể nghe được một màn kịch lớn như vậy đấy. Bác trai đúng thật là mưu mô độc ác đấy nhỉ.”

“Cậu nói vớ vẩn gì đấy?” Chu Hiểu Đình vô thức biện giải cho người nhà của mình: “Hoàn toàn không phải như vậy! Chắc chắn trong chuyện này có hiểu nhầm. Tối hôm nay tôi sẽ về hỏi cho rõ ràng.”

“Cậu còn muốn hỏi gì nữa?” Hoắc Minh Chương cười khẩy một tiếng, giọng điệu không mặn không nhạt: “Muốn hỏi rằng ba và anh trai cậu là nhà thầu xây dựng, vì sao lại không nhớ được cả quá trình chuyển nhà à? Hay là muốn hỏi ba và anh trai cậu, vì sao biết rõ rằng việc sang tên nhà cần phải đích thân làm thủ tục mà còn bảo cậu lén lút chuyển hộ khẩu của Cố Trầm ra, để tiền trảm hậu tấu? Còn nhất quyết chọn đúng lúc Cố Trầm vừa tham gia hội thảo kinh tế về hoàn thành kế hoạch xây dựng với giáo sư Hình xong, hơn nữa hai bên đều đang bế tắc trong việc chọn vị trí đặt trung tâm thương mại?”

Hoắc Minh Chương nói thêm một câu, sắc mặt Chu Hiểu Đình lại càng thêm tái nhợt. Đợi Hoắc Minh Chương nói xong hết những lời này, sắc mặt Chu Hiểu Đình đã hoàn toàn trắng bệch tới mức đáng sợ.

Hoắc Minh Chương tiếp tục nói: “Loại thủ đoạn thông thường như thế này, đừng có hiểu rõ nhưng còn giả vờ hồ đồ nữa. Có thể là cậu không biết thật, vậy để tôi nói cho cậu biết vậy.”

“Ba cậu bảo cậu lợi dụng thân phận hội trưởng hội sinh viên, lén chuyển hộ khẩu của Cố Trầm ra, tiền trảm hậu tấu gì gì đó mà ba cậu nói, chẳng qua là muốn kéo cậu vào mà thôi.”

“Cậu là hội trưởng hội sinh viên, chắc không cần tôi phải nói việc chuyển hộ khẩu của sinh viên có quy trình như thế nào đâu nhỉ?”

“Ít nhất là phải có một tờ giấy chứng nhận, sau đó đến đồn công an trực thuộc Đại học A để làm thủ tục, chắc chắn sẽ có người hỏi vì sao cậu lại muốn chuyển hộ khẩu. Là muốn chuyển nhà cho Cố Trầm, lý do này chắc chắn sẽ không che giấu được. Cho dù cậu có không muốn nói, nhưng người để ý nhất định sẽ biết rõ. Tới lúc đó, tất cả mọi người đều sẽ biết rằng trợ lý của giáo sư Hình nhận căn hộ của Tập đoàn Đại Chu.”

“Truyền ra bên ngoài, một trợ lý thôi mà cũng có được căn nhà hơn chục triệu, vậy thì giáo sư Hình còn có thể lấy được thù lao như thế nào nữa đây? Vì sao một đại biểu chủ trương đặt trung tâm thương mại mới ở khu phía tây thành phố như giáo sư Hình mà sinh viên của ông ấy lại nhận nhà của Tập đoàn Đại Chu? Ồ, đúng rồi, sinh viên này còn là nhân viên của Tập đoàn Đại Chu nữa, một tháng bán nhà ở Tập đoàn Đại Chu có thể kiếm được mấy chục vạn tệ. Còn cao hơn so với lương của giáo sư ở đại học. Cậu nói xem người ngoài mà nghe thấy chuyện này, sẽ cảm thấy sinh viên này thực sự có năng lực, hay là sẽ có phỏng đoán khác đây?”

“Cậu đoán xem đám người kia có suy nghĩ tiếp không, cho rằng Tập đoàn Đại Chu có phải còn trả thù lao gì đó cho giáo sư Hình lão, để giáo sư Hình đổi ý trong thời khắc quan trọng? Nghĩ theo chiều hướng khác, cho dù giáo sư Hình trong sạch không cần bất cứ thứ gì, nhưng người chủ trương đặt trung tâm thương mại mới ở khu phố cũ phía tây chắc không chỉ một mình giáo sư Hình đâu phải không? Những người này đều có thể không bị lay chuyển bởi danh vọng và lợi ích chắc?”

“Chỉ cần một người động lòng rồi buông tay, thì sẽ có càng nhiều người xem hướng gió. Ngay khi lòng người phân tán, liên minh bên phía giáo sư Hình sẽ tan rã. Hơn nữa tất cả mọi người đều có thể đẩy chuyện này lên đầu Cố Trầm, thậm chí là chính giáo sư Hình mà chẳng có gánh nặng gì. Bởi vì trợ lý của giáo sư Hình là người quay đầu trước mà.”

Chu Hiểu Đình không nhịn được nữa, giải thích: “Nhưng chuyện này khác! Tiền mà Cố Trầm kiếm được là tiền hoa hồng mà cậu ấy bán nhà. Hơn nữa ba tôi nói rồi, nhà của Cố Trầm là phần thưởng của Cố Trầm vì cậu ấy đã giúp Tập đoàn Đại Chu vượt qua khó khăn. Đây là thứ cậu ấy nên nhận được...”

“Cho dù ba tôi và anh trai tôi muốn lôi kéo Cố Trầm, cho cậu ấy một căn nhà thì cũng chẳng có gì sai cả. Trong kinh doanh, ba và anh trai tôi chỉ muốn đôi bên cùng có lợi mà thôi.” Chu Hiểu Đình cố gắng biện giải cho ba và anh trai mình.

“Nhưng phần thưởng của nhân viên nào mà đáng giá tận một căn nhà 15 16 triệu tệ vậy?” Hoắc Minh Chương chế nhạo sự ngây thơ của Chu Hiểu Đình: “Cậu nói như vậy, có ai tin nổi không? Cho dù chúng tôi biết những gì cậu nói là thật, nhưng những người kia sẽ nghe chắc?”

Tất cả mọi người đều biết rằng, có nhiều lúc, thứ mà người ta cần không phải là chân tướng. Mà là một lý do, một cái cớ. Một cái nồi để kiếm người cõng mà thôi.

Chu Hiểu Đình á khẩu không nói gì được.

Hoắc Minh Chương mỉm cười lắc đầu, cảm khái lần nữa: “Còn nữa, cậu sẽ không ngây thơ tới mức, đến bây giờ rồi mà vẫn còn tưởng rằng ba cậu thực sự muốn cho cậu ấy căn nhà kia chứ?”

Chu Hiểu Đình lập tức sửng sốt: “Cậu có ý gì?”

“Nếu như thật sự muốn lôi kéo Cố Trầm, thưởng một căn nhà, vì sao lại không đàng hoàng đưa văn bản tặng thưởng từ trụ sở tập đoàn chứ, để công ty đứng ra xử lý thủ tục? Tôi nhớ gần đây công ty của mấy người đang chuẩn bị lên sàn chứng khoán Hồng Kông, tiền thưởng cho nhân viên nội bộ đều tăng lên nhỉ? Thưởng cuối năm bằng mười chiếc ô tô có giá 20 triệu tệ. Nếu thực sự muốn thưởng một căn nhà, thì cũng không có gì là khoa trương lắm. Hơn nữa bây giờ Cố Trầm còn là nhân viên của Tập đoàn Đại Chu, tập đoàn thưởng cho nhân viên, có đầy cách hợp tình hợp lý mà, vì sao cứ phải làm mấy chuyện lén lút như vậy, còn kéo cả cậu vào?”

Chu Hiểu Đình chỉ cảm thấy trong đầu mình chỉ còn lại một sợi dây, không thể nào quay lại được nữa.

“Rõ ràng biết rằng bước cuối cùng trong chuyển nhượng bất động sản bắt buộc phải đích thân ký tên, rõ là muốn lợi dụng quá trình này để làm ầm ĩ. Tới lúc đó truyền tin tức ra bên ngoài. Cố Trầm muốn có nhà thì phải tự mình đi kí. Có rất nhiều người biết chuyện giáo sư Hình sửa luận văn giúp Cố Trầm, tự mình sửa rồi đề cử bài của cậu ấy được phát biểu trên “Nhà kinh tế học” nhỉ? Giờ còn dẫn Cố Trầm đi tham gia hội thảo kinh tế. Coi trọng cậu ấy tới mức như vậy, ai tinh mắt là nhìn được ra ngay. Tới lúc đó tất cả mọi người cũng đều biết được rằng, sinh viên mà giáo sư Hình coi trọng nhất là loại người mà 15 triệu tệ thôi cũng có thể mua chuộc được. Hám lợi, thiển cận, cậu đoán xem sẽ có người cười nhạo giáo sư Hình có mắt không tròng hay không?”

“Còn cậu thì sao? Nếu như cuối cùng thực sự xuất hiện trong cục diện đó, có nhiều người mắng chửi cậu ấy lắm, cậu có thấy thất vọng không?”

Hoắc Minh Chương thực sự bội phục ba của Chu Hiểu Đình luôn, chiêu sát nhân gϊếŧ tâm, diệt trừ người ta bằng đòn tâm lý, chắc cũng chỉ đến mực độ này mà thôi.

Chu Hiểu Đình không nói gì.

Hoắc Minh Chương tiếp tục phân tích: “Nếu như Cố Trầm không nhận, thế thì lại càng hay. Cậu sẽ không tưởng rằng ba cậu muốn làm tan ra phe phía tây mà chỉ ra tay với một mình Cố Trầm thôi đấy chứ? Tới lúc đó gióng trống khua chiêng làm náo loạn ầm ĩ lên, Cố Trầm không nhận nhà, nhưng có những người thì đã nhận lợi ích từ trước rồi. Cậu đoán xem những người nhận lợi ích kia có thẹn quá thành giận mà giận cá chém thớt sang Cố Trầm hay không? Cố Trầm vừa mới làm trợ lý của giáo sư Hình mà đã gây nên sóng gió như vậy, khiến người bên phe phía tây bị tổn hại quá nhiều. Cậu đoán xem giáo sư Hình, hoặc là người bên phía giáo sư Hình, trong lòng có nảy sinh khúc mắc với cậu ấy hay không?”

Hoắc Minh Chương bước tới hai bước, ngồi xuống bên cạnh Chu Hiểu Đình: “Tôi cảm thấy với tính cách của Cố Trầm, chắc chắn cậu ấy sẽ không nhận nhà đâu. Nếu như cậu không nói chuyện này với Cố Trầm mà nghe theo ba cậu tiền trảm hậu tấu, tới lúc đó, bởi vì cậu lén chuyển hộ khẩu cho cậu ấy mà gây ra cục diện khó xử như vậy, cậu đoán xem Cố Trầm có trách cậu không? Còn cậu có tự trách mình không?”

Chu Hiểu Đình vẫn giữ im lặng.

Hoắc Minh Chương cười nói: “Cho nên tôi mới nói thủ đoạn của bác trai đúng là quá cao minh. Rõ ràng là chẳng muốn bỏ nhà ra, tay không bắt sói, là đã có thể tính kế người ta đến chẳng còn miếng xương rồi.”

“Nhận căn nhà thì sẽ biến thành con chó làm tư bản chỉ vì 15 16 triệu tệ. Là Hình lão có mắt không tròng. Vậy thì bảo giáo sư Hình biết ném mặt mũi đi đâu đây?”

“Còn nếu không nhận căn nhà, dù sao thì tin tức cũng đã truyền ra bên ngoài rồi, thành công làm tan rã lực lượng bên phe phía tây, còn bị hắt cho cả một xô nước bẩn. Ngoại trừ cái khí khái buồn cười kia ra, còn cái gì có thể cứu vớt được nữa. Nói không đúng còn bị người khác cười chê là loại không biết điều. Đúng rồi, còn thành công châm ngòi ly gián quan hệ giữa hai người nữa.”

“Tóm lại một câu, thành công hay không thành công, tương lai của Cố Trầm ở chỗ giáo sư Hình coi như bị ba cậu dùng 15 triệu tệ mua đứt luôn. Đúng là gừng càng già càng cay. So sánh ra thì cái chiêu mà ba tôi bảo tôi mời Cố Trầm tới Tập đoàn Hoắc Thị làm trợ lý chủ tịch, đúng thật chỉ là chuồn chuồn lướt nước không đau không ngứa thôi.”

“Cao minh!” Hoắc Minh Chương vừa nói vừa vỗ tay đầy bội phục: “Bác trai đúng là chẳng muốn để lại một chút đường sống nào cho Cố Trầm cả!”

“Hoắc Minh Chương!” Chu Hiểu Đình nghe tới mức cả người toàn mồ hôi lạnh, ngoài miệng vẫn không buông tha: “Cậu bớt nói chuyện giật gân ở đây đi. Nhà họ Chu không thù không oán gì với Cố Trầm cả, Cố Trầm còn giúp Tập đoàn Đại Chu một việc lớn như vậy. Ba và anh tôi sao có thể vô duyên vô cớ hại cậu ấy được.”

“Tự hỏi chính cậu đi!” Hoắc Minh Chương nhướng mày phản bác lại: “Cậu nói xem, vì sao ba và anh trai cậu phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt Cố Trầm như vậy? Còn không phải vì cậu thích cậu ấy sao?”

“Nếu như cậu không thích cậu ấy, hoặc là thích không quá rõ ràng, ba và anh trai cậu đương nhiên sẽ không để ý tới một thực tập sinh nho nhỏ như thế. Biết đâu còn vì cổ vũ nhân viên làm việc mà thưởng cho cậu ấy nhiều thêm một chút.”

“Chỉ vì cậu thích cậu ấy, ba và anh trai cậu lại không muốn chàng con rể này. Nhưng Cố Trầm thì lại có thể có khả năng đe dọa tới Tập đoàn Đại Chu. Làm gì có ai sẽ trơ mắt ra nhìn kẻ địch trưởng thành chứ?”

“Đừng có nói với tôi cái gì mà không ức hϊếp thiếu niên nghèo khó. Câu này chẳng là cái đếch gì cả! Ai cũng biết không nhân lúc thiếu niên nghèo mà ra sức ức hϊếp thì sau này sẽ không ức hϊếp nổi nữa.” Hoắc Minh Chương bông đùa một câu, nhìn Chu Hiểu Đình đang mất hồn mất vía, nói: “Tôi đã nói từ lâu rồi, tốt nhất là cậu đừng có thích cậu ấy. Loại người như chúng ta ấy, một khi nghiêm túc rồi, thì sẽ là một loại gánh nặng đối với người mà mình thích. Cậu lại không có bản lĩnh bảo vệ cậu ấy, lại không thể quyết liệt với người trong nhà được, mù quáng như vậy làm gì!”

Chu Hiểu Đình đứng phắt dậy, hai tay siết chặt lại, quát lên với Hoắc Minh Chương: “Ai nói tôi không bảo vệ được Cố Trầm? Bây giờ tôi sẽ về hỏi ba và anh trai tôi, xem rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì?”

“Sau đó thì sao?” Hoắc Minh Chương nhướng mày: “Để ba cậu nhìn thấy cậu làm ầm làm ĩ vì một người ngoài à? Đợi ba cậu và anh cậu một kế không thành công lại thêm một kế nữa à, cậu định đợi đến khi người ta chết rồi mới khóc lóc sao?”

Chu Hiểu Đình sững sờ nhìn Hoắc Minh Chương, đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Vì sao cậu lại nói những điều này với tôi?”

Chu Hiểu Đình nghi ngờ nhìn Hoắc Minh Chương. Nhận ra Hoắc Minh Chương trước mặt lại bình tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ. Hoàn toàn không giống ông con vênh váo ngu ngốc khiến người ta đau đầu thường ngày kia.

“Tôi đang muốn nhắc nhở cậu, không có năng lực lên được trời thì đừng có mù quáng làm gì. Để liên lụy tới người khác thì không hay đâu.” Dù sao cũng lớn lên cùng nhau, Hoắc Minh Chương không muốn Chu Hiểu Đình chỉ vì Cố Trầm mà náo loạn tới mức không thể vãn hồi. Đương nhiên cũng có một chút tâm lý không muốn thấy Cố Trầm bị liên lụy vào, cất lời khuyên cô: “Tốt nhất là cậu nghĩ cho rõ cậu có thể làm được gì, và muốn thứ gì đi.”

“Loại người như chúng ta, rảnh rỗi không có chuyện gì làm thì đi trêu hao ghẹo nguyệt rồi bao nuôi ong bướm, không có ai quan tâm đâu. Đừng có thật lòng làm gì. Cậu sống nghiêm túc quá đấy.” Hoắc Minh Chương đứng dậy, vươn vai một cái: “Cậu tưởng rằng ba mẹ tôi không biết tôi thích đàn ông à?”

Chu Hiểu Đình kinh hãi nhìn Hoắc Minh Chương. Nhiều năm như vậy rồi, nhà họ Chu và nhà họ Hoắc tìm đủ mọi cách để tác hợp hai bọn họ. Chu Hiểu Đình không phải không biết. Tuy cô không thích Hoắc Minh Chương, nhưng ngại tình bạn từ thuở nhỏ nên chưa từng nghĩ tới việc sẽ vạch trần tính hướng của Hoắc Minh Chương để bảo vệ bản thân, mà vẫn luôn giúp Hoắc Minh Chương giữ bí mật này.

Cô chưa bao giờ nghĩ rằng chú Hoắc và dì Hoắc lại biết tính hướng của Hoắc Minh Chương. Càng không ngờ rằng người nhà họ Hoắc biết rõ tính hướng của Hoắc Minh Chương rồi mà vẫn còn tích cực tác hợp mối hôn sự này.

“Đừng có nghĩ ba mẹ tôi xấu xa như vậy.” Hoắc Minh Chương lười biếng cất lời.

Trái tim Chu Hiểu Đình thả lòng xuống, cô đã nói mà, trưởng bối nhà họ Hoắc sẽ không...

Chu Hiểu Đình còn chưa vui mừng xong thì đã nghe thấy Hoắc Minh Chương chuyển chủ đề: “Cậu tưởng ba mẹ cậu không biết chắc?”

Chu Hiểu Đình lại sửng sốt thêm lần nữa.

Hoắc Minh Chương vặn cổ rồi xoay xoay bả vai: “Trong mắt ba mẹ tôi và ba mẹ cậu, chúng ta thích gì không quan trọng, thích ai cũng không quan trọng, cuối cùng lựa chọn kết hôn với ai sẽ càng phù hợp với lợi ích của gia tộc hơn mới là điều quan trọng,”

“Chỉ cần lợi ích đủ cao, cho dù tôi có thích một con vịt chết thì bọn họ cũng sẽ đồng ý.”

Hoắc Minh Chương nghiêng đầu nhìn Chu Hiểu Đình: “Ngược lại, nếu như không có đủ lợi ích, cho dù cậu có thích người tốt nhất trên thế giới này, thì trong mắt họ cũng chẳng là cái thá gì cả.”

“Cậu đừng có vì một chút yêu thích đó của cậu mà khiến người vốn dĩ có thể trở nên ưu tú trở thành kẻ chẳng là cái thá gì nữa.”

“Dù sao thì, cậu cũng đâu có năng lực bảo vệ được cậu ấy đâu.”