Gầm!
Xuyên Sơn Ngân Lang bỗng nhiên tiến lên một bước!
Bàn chân thật lớn, trong khoảnh khắc hung hăng nện trên mặt đất!
Ba người trong móng vuốt sắc bén đó, trong mắt đều hiện lên sự tuyệt vọng.
Bàn chân này một khi rơi xuống, bọn họ chỉ sợ là sẽ biến thành thịt nát trong tích tắc!
Tuy nhiên, ngay khi họ tưởng rằng cái chết sắp đến, thì chợt nhận ra rằng nỗi đau trong tưởng tượng của họ không hề ập đến.
Mấy người họ vừa sợ hãi vừa thắc mắc nhìn lại, nhưng lại nhìn thấy một bóng người màu đen, không biết từ bao giờ, đã xuất hiện trước mặt con Xuyên Sơn Ngân Lang to lớn rồi!
Mà trên tay hắn, một thanh trường kiếm màu xanh đen, thình lình đâm sâu vào trong mắt của Xuyên Sơn Ngân Lang!
Nhân lúc Xuyên Sơn Ngân Lang tập trung toàn bộ sự chú ý vào Vương Sơ Vân, thì Mộ Thanh Lan đã lao đến trước mặt Xuyewn Sơn Ngân Lang với tốc độ cực nhanh, và đâm ra một cách quyết liệt!
Đôi mắt này là điểm yếu duy nhất của nó!
Nếu muốn giành chiến thắng, thì đây là cơ hội duy nhất!
Vừa rồi nhìn nàng như có vẻ bất cẩn, thậm chí ngay cả Tiểu Bắc Diệp cũng cho rằng nàng sẽ không ra tay, nhưng thật ra là nàng đang đợi giờ phút này!
Đối với một kích này, nàng đã dùng hết toàn lực, Thanh Nguyên Trảm gần như hoàn toàn đâm sâu vào!
Gầm!
Tiếng gầm chói tai tức khắc vang lên!
Xuyên Sơn Ngân Lang không ngờ Mộ Thanh Lan sẽ đột ngột ra tay, nhất thời không đề phòng, nên bị đâm cho máu chảy đầm đìa!
Cơn đau dữ dội gần như ngay lập tức khiến Xuyên Sơn Ngân Lang đang bắt đầu phát điên liền điên cuồng lên!
Nó lắc cái đầu khổng lồ, đồng thời vươn móng vuốt ra hung hăng chộp lấy Mộ Thanh Lan!
Mộ Thanh Lan nắm chặt Thanh Nguyên Trảm trong đôi tay, không những không rút lui, mà ngược lại còn tiến lên!
Nàng động tác cực kỳ linh hoạt, trong phút chốc đã leo lên trên đầu Xuyên Sơn Ngân Lang!
Ngẫu nhiên, khi móng vuốt nào đó sắp đập vào, đôi tay của nàng đột nhiên dùng sức bật lên!
Và.. âm thanh của máu thịt bị đập xuống đặc biệt thấm thía!
Một đường máu, đột nhiên bắn ra!
Trên khuôn mặt trắng nõn của Mộ Thanh Lan, cũng lấm tấm vài giọt máu đỏ sẫm, thậm chí còn có một ít thịt băm trắng trắng đỏ đỏ, trông rất đáng sợ.
Tuy nhiên, đôi mắt như mực của nàng lại vô cùng thâm trầm và lóe lên một ánh sáng cực kỳ lạnh lùng!
Tinh thần chiến đấu toàn thân của nàng, vào lúc này cuối cùng cũng đạt đến đỉnh điểm!
Xuy xuy!
Xuyên Sơn Ngân lLang không nghĩ tới Mộ Thanh Lan lại cả gan như vậy, cư nhiên nhảy lên trên đầu của mình, một móng vuốt này cũng không kịp thu hồi, cho nên liền hung hăng chộp vào trên người của mình!
Da thịt màu bạc chói mắt kia, đột nhiên nứt ra một miệng máu! Da thịt be bét!
Phụt!
Sau khi Mộ Thanh Lan dùng Thanh Nguyên Trảm ở tròng mắt của nó hung hăng quấy một phen, cuối cùng mới rút ra!
Mà con mắt này của Xuyên Sơn Ngân Lang này, cũng đã nát nhừ!
Có một ít miếng thịt vụn dính vào nhau, trông rất đáng sợ..
Trong khu vực phút chốc lâm vào tĩnh mịch, chỉ còn tiếng điên cuồng đang gầm thét và lăn lộn của Xuyên Sơn Ngân Lang, cố gắng đem Mộ Thanh Lan ném xuống!
Nhân loại này, thật sự đáng chết!
Mộ Thanh Lan dùng một tay túm mạnh da đầu của nó, mặc kệ nó điên cuồng thế nào, vẫn cứ vững vàng.
Vừa rồi nàng đã thấy rõ, gần như toàn bộ lông trên người con Xuyên Sơn Ngân Lang này đều giống như kim thép, nhất là khi giao chiến, nó có thể trực tiếp sử dụng chiêu thức này, quả là không thua gì cái gọi là Bạo Vũ Lê Hoa Châm.
Ngươi ta có tránh được một cây hai cây, nhưng làm sao có thể tránh được đến hàng ngàn hàng vạn cây?
Chỉ có trên đầu của nó là nơi mềm mại duy nhất - và cũng là chỗ mấy chốt để gϊếŧ chết nó!
Sự thay đổi này trong khu vực, khiến tất cả mọi người đều bị sốc.
Những người đàn ông bị mắc kẹt dưới móng vuốt của Xuyên Sơn Ngân Lang nhìn nhau, trong mắt họ đều lộ ra vẻ khϊếp sợ: Thiếu niên này rốt cuộc là ai, thế nhưng lợi hại như vậy!
Tất cả họ đều có thể nhìn ra được thực lực của thiếu niên này thể hiện ra chỉ là Ngự Thiên Cảnh sơ kỳ, nhưng hành động gọn gàng ngăn nắp này, chiến đấu quyết đoán và dứt khoát này, thì lại giống như đã trải qua vô số trận chiến sinh tử!
Một thiếu niên như vậy, rốt cuộc là có lai lịch gì?
"Nhanh! Cơ hội!"
Người đàn ông được xưng là đại ca là người đầu tiên phản ứng, mạnh mẽ cắn răng, muốn chuẩn bị thoát ra!
Mấy người họ bị móng vuốt đâm thủng qua người, hơn nữa dưới uy áp của Xuyên Sơn Ngân Lang, bọn họ căn bản không thể chạy thoát, nhưng lúc này lại chính là cơ hội trốn thoát hay nhất!
Hai người đàn ông còn lại cũng lập tức phản ứng lại, lập tức liều mạng chạy ra ngoài!
Xuyên Sơn Ngân Lang nhận thấy được những con người nhỏ bé này muốn trốn thoát, ngay lập tức trở nên điên cuồng hơn, không khỏi tức giận dơ móng vuốt lên muốn chụp xuống!
Nó thực sự muốn nghiền nát những người này!
"Đại ca! Mau lên!"
Hai người đàn ông thật vất vả mới thoát ra được, liền vội vàng quay lại kéo người đàn ông cuối cùng.
Tuy nhiên, khi tay của hai bên vừa nắm chặt vào nhau, thì Xuyên Sơn Ngân Lang đã há to mồm ra và chuẩn bị cắn chết người ta!
Khi người đàn ông nhìn lên, thì đã thấy những chiếc răng nanh cực kỳ sắc bén! Tựa hồ nháy mắt tiếp theo liền sẽ đâm vào cổ họng của mình!
Mà vào ngay lúc này, đằng sau một màu đỏ tươi mãnh liệt, bỗng nhiên có một vầng sáng xanh đen chợt lóe lên!
Vượt qua bầu trời và trở lại!
Lưỡi gươm ánh sáng chém xuống dữ dội và hạ cánh thật mạnh vào giữa đầu của Xuyên Sơn Ngân Lang!
Răng rắc!
Hắn thậm chí có thể nghe thấy tiếng nứt vỡ của hộp sọ!
Có một mảnh xương vụn nhỏ bắn ra, xẹt qua má hắn rồi bay đi.
Nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được cảm giác đau đớn, cảnh tượng trước mắt chấn động đến mức trong mắt hắn chỉ còn lại bóng dáng đen kịt đột ngột bay ra!
Rõ ràng là cùng một màu với đêm đen này, nhưng nó lại rất khác.
Giống như một bông hoa màu đen, đột ngột nở trên lớp mực màu đen đậm đặc!
Mộ Thanh Lan dùng Thanh Nguyên Trảm làm điểm tựa, cả người đột nhiên lộn nhào, nhảy xuống!
Lợi dụng lực lượng bắn ngược này, thậm chí còn hung hăng xẻo thêm một đao!
Xương trắng đó, liền lộ rõ ra!
Xuyên Sơn Ngân Lang cơ hồ điên cuồng!
Nhưng mà khi Mộ Thanh Lan đã một kích đắc thủ, đang chuyển biến tốt thì lại liền thu lại, lập tức lùi về phía sau!
Bản năng sinh tồn luôn lang thang giữa sự sống và cái chết trong nhiều năm khiến người đàn ông phản ứng ngay lập tức, nắm bắt cơ hội này, lăn tại chỗ, và lập tức tẩu thoát!
Thương thế trên người hắn vốn đã cực kỳ nghiêm trọng, nhưng dưới tình huống khẩn cấp này, thì cũng phải bộc phát ra một tiềm lực mạnh mẽ.
"Đại ca! Huynh không sao chứ!"
Hai người phía sau vội vàng tiến lên.
Người đàn ông lắc đầu, tỏ ý rằng hắn không sao, nhưng đôi mắt lại luôn nhìn về một hướng nhất định nào đó.
Hai người cũng chợt nhớ ra điều gì đó liền quay đầu lại nhìn.
Đầu của Xuyên Sơn Ngân Lang đã nát nhừ, máu chảy đầm đìa, trên đầu có một lỗ thủng rất lớn, mơ hồ vẫn có thể nhìn thấy một hộp sọ bị vỡ.
Xung quanh đã một mảnh hỗn độn, giống như một cơn cuồng phong vừa quét qua, lộn xộn khắp nơi.
Xuyên Sơn Ngân Lang đã bị thương rất nặng, thân thể lung lay, rốt cuộc ầm ầm ngã xuống!
Phành!
Tạo nên bụi mù đầy đất!
Tĩnh mịch.
Tất cả mọi người không khỏi nhìn về phía người thiếu niên kia.
Một thân hắc y, sống lưng thẳng thắn, tay cầm trường kiếm, rõ ràng là một người trẻ tuổi, nhưng dường như giống như một sát thần giáng xuống!
Mà đang ngã xuống trước mặt hắn, lại chính là ngũ phẩm Nguyên thú Xuyên Sơn Ngân Lang!
Khi tất cả đều nghĩ rằng họ nhất định thua cuộc, thì người thiếu niên này lại dùng chính thực lực của mình, trình diễn lên một màn phản kích tuyệt nhất trên đời!
Nhưng hắn chẳng qua chỉ là Ngự Thiên Cảnh!
Vương Sơ Vân và Chung Oánh Nhi đều nhìn bóng dáng của Mộ Thanh Lan với ánh mắt phức tạp.
Tiêu Bắc Diệp bước tới, cổ tay vung lên, liền có một sợi dây màu đỏ bay ra và trói chặt lấy Xuyên Sơn Ngân Lang.
Xuyên Sơn Ngân Lang kịch liệt giãy giụa, dùng một đôi mắt nhìn chằm chằm Mộ Thanh Lan, nhưng vẫn không thể nào động đậy được.
Chỉ có hàm răng lộ ra ngoài lóe lên ánh sáng cực kỳ lạnh lùng.
"Lăng Hàn, ngươi có sao không?"
Mọi thứ diễn ra quá nhanh đến nỗi ngay cả Tiêu Bắc Diệp cũng không kịp phản ứng, khi y nhận ra chuyện gì đã xảy ra thì sau lưng đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Y nhìn quanh người Mộ Thanh Lan, nhận thấy Mộ Thanh Lan dường như không gặp vấn đề gì nghiêm trọng, mới thở phào nhẹ nhõm.
Mộ Thanh Lan nghiêng đầu, nhìn y một cái.
"Ta có thể có chuyện gì chứ?"
Thậm chí còn có một nụ cười nhàn nhạt trên khóe miệng của nàng.
Tiêu Bắc Diệp trong lòng lại chợt động, nhìn thấy vết máu dính trên mặt nàng, còn có một vài sợi tóc dính vào đó.
Đó là máu của Xuyên Sơn Ngân Lang!
Nếu là cảnh giới Ngự Thiên Cảnh bình thường, thì ngay cả muốn thoát khỏi dưới bàn tay của Nguyên thú ngũ phẩm đã là cực kỳ khó khăn, chứ đừng nói chi đến việc đánh thắng.
Nhưng, Mộ Lăng Hàn, lại không phải là người bình thường.
Người thiếu niên trước mặt tuy cả người chật vật nhưng lại nở một nụ cười đến không kiềm chế được.
Tiêu Bắc Diệp nhìn ngơ ngác.
Đó là ánh mắt của cường giả, và nụ cười đó cũng là của kẻ chiến thắng!
Thiếu niên đó rõ ràng mặc đồ đen, trong màn đêm nồng đậm này, gần như khó có thể phân biệt được bộ dáng của hắn, nhưng lúc này lại giống như một ngọn lửa hừng hực, vô cùng chói mắt!
Tiêu Bắc Diệp cũng không biết phải diễn tả cảm giác này như thế nào.
Cũng là một trận chiến, thậm chí là chiến thắng, nhưng Mộ Lăng Hàn lại khiến người ta biết được cảm giác chiến thắng đến sảng khoái là như thế nào.
Lúc này không có ai có thể hoài nghi, hắn đang có cảm giác vui sướиɠ tràn trề!
Có một số người được sinh ra để chiến đấu.
Nhưng Mộ Lăng Hàn sinh ra lại là để chiến thắng!
"Vị tiểu huynh đệ này.."
Trong lúc Tiêu Bắc Diệp đang sững sờ, thì đột nhiên nghe thấy một giọng nói yếu ớt nhưng vẫn trầm ổn từ bên cạnh truyền đến.
Hai người quay đầu lại nhìn, thì đúng là ba người đàn ông trước đó.
Người đàn ông ở giữa, được gọi là đại ca, dường như bị thương rất nặng, lúc này được hai người đỡ, mới miễn cưỡng đứng vững được.
Mộ Thanh Lan nhướng mày.
Người đàn ông ở giữa đột nhiên đẩy hai người bên cạnh ra rồi tiến lên một bước.
Có thể thấy vài cái xương trên người hắn cũng đã gãy, một bước này tuy rất khó khăn, nhưng lại rất chắc chắn.
Đung đưa một hồi, cuối cùng hắn cũng đứng vững, sau đó ngẩng đầu lên nhìn Mộ Thanh Lan với vẻ mặt trịnh trọng.
"Đa tạ ân cứu mạng!"
Hai người phía sau cũng vội vàng nói: "Đa tạ ân cứu mạng của thiếu hiệp!"
Nếu là trước đây, bọn họ sẽ không bao giờ tin có một ngày bản thân họ sẽ cảm tạ một thiếu niên ở cảnh giới Ngự Thiên Cảnh như vậy.
Nhưng lúc này trong lòng bọn họ chỉ có cảm phục.
Mộ Thanh Lan lại nói:
"Ta không phải cứu các ngươi."
Mấy người sửng sốt.
"Ta chỉ muốn Nguyên Đan của Xuyên Sơn Ngân Lang đó mà thôi."
Giọng của Mộ Thanh Lan lười biếng và không quan tâm chút nào.
"Về phần sống chết của các ngươi.. thì có liên quan gì đến ta đâu?"
"Ngươi!"
Một người đàn ông tức khắc dựng mày, người này nói vậy là sao!
Người đàn ông phía trước đưa tay lên và ngăn những gì hắn ta định nói.
"Mặc kệ như thế nào, nếu không có ngươi, ta cùng huynh đệ của ta, hôm nay đều sẽ phải bỏ mạng tại đây. Cho nên ân tình này, nhất định phải tạ."
Nghe được Mộ Thanh Lan nói, tuy rằng hắn có chút kinh ngạc, nhưng lại không cảm thấy kỳ quái, thậm chí trong lòng cũng càng thêm bội phục.
Rõ ràng cứu người, bất kể mục đích là gì, đều là cơ hội để lấy một ân tình.
Nhưng người thiếu niên này không quan tâm, lòng dạ thực sự rất rộng mở.
Mộ Thanh Lan lúc này mới liếc nhìn người đàn ông này một cái.
Sau một lúc, mới cong cong môi.
"Có chút ý tứ."
"Xin hỏi thiếu hiệp họ gì?" Người đàn ông đó chắp tay.
Nhưng mà Mộ Thanh Lan cũng đã lười biếng xoay người sang chỗ khác: "Ta nói không phải muốn cứu các ngươi, tự nhiên cũng sẽ không muốn cái gọi là báo đáp của các ngươi. Có thể sống sót, cũng là do các ngươi mạng lớn."
Nói rồi, đã đi về phía Xuyên Sơn Ngân Lang, dơ Thanh Nguyên Trảm đang sáng rực lên, định gỡ ra Nguyên Đan của nó.
Không biết vì sao, nàng mơ hồ cảm thấy Thanh Nguyên Trảm có vẻ hơi xao động sau khi bị nhiễm máu của Xuyên Sơn Ngân Lang.
Ngay cả với nàng cũng ảnh hưởng là cho tinh thần chiến đấu cũng sôi sục.
Phản ứng của nàng như thế, khiến không ít người sửng sốt nhìn nhau - trên đời này sao lại có người kỳ lạ như vậy chứ?
"Thiếu hiệp, chúng ta chỉ muốn sau này có cơ hội báo đáp một chút thôi."
Người đàn ông cao giọng lên.
Tiêu Bắc Diệp thì lại bỗng nhiên bật cười.
Gia hỏa này, đúng thật là vẫn cứ như vậy, tùy ý quá mức.
"Hừ, giả bộ thanh cao cái gì?" Chung Oánh Nhi thấy, nhịn không được thấp giọng lẩm bẩm một câu: "Chẳng qua là ỷ vào bản thân may mắn nên mới kiêu ngạo như vậy thôi!"
Nàng ta nhìn về phía Vương Sơ Vân: "Sơ Vân ca ca, huynh nói có phải hay không? Hắn khẳng định đã dùng thủ đoạn gì rồi, bằng không sao có thể đánh thắng được Xuyên Sơn Ngân Lang?"
Vương Sơ Vân cau mày.
Nếu là phía trước, hắn ta khẳng định cũng đã nghĩ như vậy rồi, nhưng vừa rồi, hắn ta đã là kiến thức qua súc sinh kia lợi hại thế nào, hơn nữa hắn ta cũng đã nhìn thấy quá trình chiến đấu vừa rồi rất rõ ràng.
Mộ Lăng Hàn, đúng là đã dựa vào chính thực lục của mình làm được..
Trong lòng Vương Sơ Vân phi thường nghẹn khuất.
Bởi vì Mộ Lăng Hàn không chỉ cứu mấy người đó, mà còn nhân tiện cứu hắn ta!
Loại cảm giác này thực sự rất tệ!
Thấy Vương Sơ Vân chậm chạp không nói lời nào, Chung Oánh Nhi bĩu môi và dậm chân tỏ vẻ không hài lòng.
Ánh mắt của Tiêu Bắc Diệp nhìn hai người họ, đã hoàn toàn bình tĩnh và cũng vừa xa cách.
Có thể, sau khi trở về, có một số việc, vẫn cần phải sắp xếp một chút, và có một số người, cũng thực sự nên cân nhắc kỹ lưỡng một phen..
Mộ Thanh Lan đã bước đến trước mặt Xuyên Sơn Ngân Lang, giơ cao thanh trường kiếm màu xanh đen lên!
Sau đó, nhanh chóng chém xuống!
Nhưng mà đúng vào lúc này, trong lòng nàng đột nhiên xuất hiện một tia bất an nồng đậm!
Ngẩng đầu nhìn lên, thì thấy con mắt còn lại của Xuyên Sơn Ngân Lang đang chuyển sang màu đỏ với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường!
Đột nhiên nhìn vào, giống như là bị nhuốm máu! Lộ ra một cổ nồng đậm sát khí!
"Cẩn thận! Con thú đó sắp phát điên hoàn toàn rồi!"
* * *đề cử* * *