Nghịch Thiên Thần Phi Chí Thượng

Chương 47: Bí mật ra tay!

Có một sự tĩnh mịch đến kỳ lạ.

Đôi mắt xinh đẹp của Mộ Liễu Nhi mở thật lớn, như thể còn chưa thể phản ứng lại.

Mới vừa rồi, mới vừa rồi là Mộ Lăng Hàn ra tay sao?

Nhưng hiện tại hắn chỉ là một Nguyên giả thôi mà! Trong nháy mắt, hắn liền đẩy lùi ba người cùng một lúc, rốt cuộc hắn đã làm như thế nào?

Mặt khác, Khương Mặc cuối cũng nhìn thẳng vào Mộ Thanh Lan, lần đầu tiên chính thức nhìn vào nam tử áo đen có vẻ gầy yếu này.

"Ngươi rất mạnh."

Một lúc sau, Khương Mặc trầm giọng nói, thanh âm khàn khàn như có vũ khí sắc bén xuyên qua thủy tinh, khiến người nghe rất khó chịu.

Bá!

Trường kiếm xanh đen trong tay Mộ Thanh Lan vung ra từ trên xuống dưới, mũi kiếm hướng thẳng vào Khương Mặc, nghiêng nghiêng đầu, hơi nâng cằm, khóe môi hơi câu lên:

"Điều này không cần ngươi phải nói."

Lại có một khoảng yên lặng ngắn trong khu vực.

Mộ Liễu Nhi cắn cắn môi, vậy mà mới vừa rồi nàng còn cảm thấy hắn thật nam tính, đúng thật là ảo giác mà!

Đây rõ ràng là một tên tiểu quỷ kiêu ngạo, tự phụ, ấu trĩ!

Hắn có biết hiện tại đang đối mặt với loại đối thủ nào không?

Thực lực của Khương Mặc quả thực mạnh hơn những gì hắn thể hiện trước đây! Cũng là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ giống như nàng!

Đó là lý do tại sao mới vừa rồi lấy ba chọi một mà nàng đã bị rơi xuống thế hạ phong.

Tuy nhiên, nàng không ngờ rằng Mộ Lăng Hàn mặc dù là Nguyên giả nhưng thực lực của hắn lại vượt xa cảnh giới của chính mình.

Nếu vậy, ba chọi hai, cũng có thể thử!

Mọi suy nghĩ chỉ là trong thoáng chốc, thực lực của Mộ Liễu Nhi không yếu lại có kinh nghiệm chiến đấu, sau khi phản ứng lại, lập tức di chuyển, bàn tay được bao trùm bởi áo giáp màu lam băng nhanh chóng hướng về phía cổ họng Khương Mặc!

Khương Mặc cau mày, trong tiềm thức ngã về phía sau, thân thể song song với mặt đất, trong gang tấc tránh được chiêu này!

Hai người kia cũng lập tức phản ứng lại, vừa muốn tiến lên giúp đỡ, lại nghe thấy Khương Mặc đột nhiên quát lên --

"Ngăn hắn lại!"

Hắn ở đây, tất nhiên, là Mộ Thanh Lan!

Nghe vậy, hai người nhìn nhau rồi từ hai phía tấn công tới!

Tuy rằng thực lực của Mộ Lăng Hàn này rất kỳ quái, nhưng hai chọi một, chỉ cần bọn họ giữ chân hắn, chờ Khương Mặc đánh bại Mộ Liễu Nhi xong, rồi sau đó sẽ thu dọn cái tên này, bọn họ tự nhiên sẽ thắng!

Thiếu niên nắm cung tên trong tay ngay lập tức nhắm thật chuẩn và đồng thời bắn ra ba mũi tên!

Mà phía trên mũi tên, có một tia sáng kỳ lạ, rõ ràng là nó đã bị tẩm độc!

Ba mũi tên đồng loạt bay ra! Mục tiêu nhắm thẳng vào lông mày, cổ họng và trái tim của Mộ Thanh Lan!

Vẻ mặt người nọ trông vô cùng tàn nhẫn: "Ta không tin, ngươi có thể tránh được tất cả!"

Ngược lại, thiếu niên bên kia trực tiếp lao tới rất nhanh, hình như có ý định đánh tay đôi để Mộ Lăng Hàn không có thời gian lo chuyện còn lại!

Phong quyền mạnh mẽ đi thẳng đến!

Tuy nhiên, trong khoảnh khắc tiếp theo, bóng dáng của Mộ Thanh Lan đột nhiên biến mất!

Thiếu niên kia sửng sốt một chút, sau lưng đột nhiên cảm giác được một cỗ lực lượng mạnh mẽ!

Hắn kinh ngạc quay lại, liền nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen, không biết từ lúc nào đã xuất hiện phía sau hắn!

Mộ Thanh Lan nắm lấy vai hắn, mi mắt cong cong:

"Cảm ơn rất nhiều."

Người nọ còn chưa kịp hiểu điều này có nghĩa là gì, thì đã cảm thấy trước mặt một trận quay cuồng!

Phốc!

Âm thanh của những mũi nhọn đâm vào da thịt đến phát ra âm ỉ!

Hắn lập tức mở to mắt và từ từ nhìn xuống.

Phía trên trái tim, phần đuôi băng giá của mũi tên khẽ run lên do tác động quá lớn.

Một cơn đau đớn kịch liệt chợt từ tim truyền đến!

"Ta, ta.."

Phốc phốc!

Vừa mới mở miệng, mũi tên giữa cổ họng và giữa lông mày cũng đã bắn tới!

Hắn rõ ràng muốn né tránh, nhưng thân thể đã bị khống chế chặt chẽ, không thể động đậy, chỉ có thể nhìn mũi tên dài bắn trúng mình!

Cổ họng vỡ nát, giữa lông mày nổ ra một đóa hoa máu!

Hóa ra, hóa ra những gì Mộ Lăng Hàn nói vừa rồi, có nghĩa là như vầy..

Hắn cả người run lên, hốt hoảng vung tay lên, như muốn chộp lấy thứ gì đó, nhưng ngay sau đó, rất nhanh trên mặt hắn đã tràn đầy vết máu.

Thất khiếu đổ máu, độc phát thân vong.

Hơn nữa, dù không độc phát thì hai mũi tên ở tim và giữa mày, vốn cũng không thể sống được.

Khi đầu ngón tay của Mộ Thanh Lan buông lỏng, cơ thể người nọ cũng mềm mại ngã xuống và nặng nề nện trên mặt đất.

Người ở phía đối diện nhìn thấy người bạn đồng hành của mình thực sự bị dùng làm làm bia thịt, hắn vô cùng tức giận nhưng cũng vô cùng sợ hãi - thậm chí hắn vốn không nghĩ sẽ gϊếŧ người của chính mình!

Ngay khi đang bối rối, hắn nhìn thấy thiếu niên mặc áo đen liếc nhìn người chết trên mặt đất, trong mắt hiện lên một tia hứng thú--

"Tài bắn cung không chính xác lắm. Nhìn vị trí mũi tên của ngươi, không thể trong chốc lát liền chết được. Chậc chậc, thân trúng ba mũi tên mà lại bị độc phát thân vong."

Người thiếu niên đột nhiên cảm thấy cánh tay của mình run lên, và hắn thậm chí không thể cầm cung tên một cách ổn định.

Mộ Thanh Lan cúi xuống chỉ vào vị trí của mũi tên: "Nhìn đi, đó là nơi đau rất nhiều, nhưng lại không chết được. Có lẽ, cuối cùng chết cũng rất thống khổ nhỉ. Thật sự đúng là nhờ có ngươi đấy, phải không?"

Những lời này hoàn toàn kí©ɧ ŧɧí©ɧ người nọ, hắn ta lập tức gầm lên và bắn ra hai mũi tên còn lại trên tay:

"A! Ta gϊếŧ ngươi!"

Lả tả!

Âm thanh phá vỡ không khí truyền đến, tốc độ của hai mũi tên thực sự nhanh hơn!

Những ngón tay thon gọn và đẹp đẽ của Mộ Thanh Lan đang từ từ lướt qua những chiếc lông của mũi tên trên cơ thể người thiếu niên đã chết kia. Tiếng gió thổi ào ào nhanh chóng truyền đến bên tai nàng. Ánh mắt nàng chắc chắn, đầu ngón tay đột nhiên nắm vị trí của ba cái đuôi mũi tên, rồi sau đó nhanh chóng rút ra, nhanh như cắt trở tay ném ra!

Xuy xuy!

Mũi tên dài bay ra, va chạm với mũi tên do người nọ bắn ra với độ chính xác cao!

Dưới tác động mạnh mẽ, mũi tên do Mộ Thanh Lan trở tay ném ra thực sự đã bổ thẳng mũi tên của người nọ ra! Đi thẳng đến người đó!

Mũi tên cuối cùng còn mang theo những vệt máu đỏ loang lổ, xẹt qua trong không khí!

Người nọ cuối cùng cũng nhận ra có gì đó không ổn, trong mắt hiện lên một tia hoảng sợ, xoay người bỏ chạy!

Tuy nhiên, khi Mộ Thanh Lan ra tay, cũng sẽ không cho ai cơ hội chạy thoát.

Khi người nọ vừa quay lại, mũi tên cuối cùng đã xuyên thẳng vào trái tim người nọ từ phía sau vô cùng chính xác!

Người nọ hét lên một tiếng, đồng thời, bởi vì va chạm quá lớn, mà ngay cả mũi tên dài đều bị tàn nhẫn đóng đinh vào trên một thân cây!

Một mũi tên này, đã trực tiếp khiến cho trái tim lạnh thấu!

Sau khi giải quyết nhanh chóng hai người, Mộ Thanh Lan quay lại nhìn Mộ Liễu Nhi.

Cả hai đều là Ngự Thiên Cảnh trung kỳ, thực lực ngang nhau, nhưng dường như Mộ Liễu Nhi có phần chiếm thế thượng phong, buộc Khương Mặc phải liên tục thoái lui.

Mộ Thanh Lan vừa nhìn, chợt thấy Khương Mặc nhướng mắt liếc lại đây một cái.

Ánh mắt đó vô cùng lạnh lùng.

Mộ Thanh Lan trong lòng "lộp bộp" một chút.

Khương Mặc hẳn là nhìn thấy cả hai thành viên của mình đều đã chết, nhưng dường như không có gì ngạc nhiên, một chút dao động cũng không có!

Đó.. không giống với đôi mắt của người bình thường chút nào!

Mộ Thanh Lan, người đã sống trên bờ vực của sự sống và cái chết trong nhiều năm, đột nhiên có một hồi chuông báo động trong lòng nàng!

"Cẩn thận!"

Nàng hét lớn một tiếng và chuẩn bị đi đến chỗ Mộ Liễu Nhi.

Mộ Liễu Nhi đẩy lui Khương Mặc bằng một chưởng, chưa kịp vui mừng thì đã nghe thấy tiếng la hét phía sau, có chút thắc mắc quay đầu lại xem thử.

Nhưng cảnh tượng trước mặt chợt rung động.

Oanh!

Ngọn núi mà họ đang ở bắt đầu rung chuyển dữ dội!

Dưới chân của Mộ Liễu Nhi, có một cái khe núi sâu rộng đang nhanh chóng lan ra!