Trở Về Lúc Bắt Đầu

Chương 26: Chương 12-4

Lam Trạm nói yêu thú này chỉ là Đồ Lục Huyền Vũ, Ngụy Anh rất giật mình, còn không có nghĩ đến đối sách.

Lúc này "Ngụy Anh" lại nói: "Nhắc đến ăn, ngươi tích cốc (giai đoạn tu tiên không cần ăn nữa) chưa? Chúng ta như vậy, không ăn không uống đại khái còn có thể chống đỡ ba bốn ngày đi. Nhưng là nếu ba bốn ngày sau, còn không có người tới cứu chúng ta, thể lực tinh lực linh lực liền đều sẽ bắt đầu suy nhược."

Nếu là đám người Ôn Triều chạy trối chết rồi lại khoanh tay đứng nhìn kia, bỏ mặc bọn họ còn hảo, chờ ba bốn ngày, có lẽ sẽ chờ được đến khi các gia tộc khấc đưa viện binh đến. Sợ là sợ người Ôn gia không chỉ có không đưa than ngày tuyết, còn muốn bỏ đá xuống giếng. Cái gọi là "Mặt khác gia tộc", cũng chỉ bao hàm Cô Tô Lam thị cùng Vân Mộng Giang thị, nếu là Ôn gia từ giữa cản trở làm khó dễ, "ba bốn ngày" thời gian này chỉ sợ còn muốn trở mình một phen.

"Ngụy Anh" thu hồi nhánh cây, trên mặt đất vẽ cái bản đồ thô thô, cùng mấy tuyến đường, nói: "Mộ khê sơn đến Cô Tô, so Mộ Khê sơn đến Vân Mộng muốn gần hơn một chút, hẳn là người nhà các ngươi tới trước. Chậm rãi chờ. Liền tính bọn họ không tới, nhiều nhất khoảng một hai ngày, Giang Trừng cũng có thể chạy về Liên Hoa Ổ. Giang Trừng là người thông minh, người Ôn gia ngăn không được hắn, không có gì để lo lắng."

"Lam Trạm" rũ xuống con ngươi, bộ dáng uể oải, thấp giọng nói: "Đợi không được."

Lam Trạm sớm đã có điềm xấu dự cảm, lúc này nghe nói tận lực áp chế hô hấp ổn định. Phụ thân, đã xảy ra chuyện!

Ngụy Anh an tĩnh mà nghe.

"Ngụy Anh" nói: "Ân?"

"Lam Trạm" nói: "Vân Thâm Bất Tri Xứ, đã bị thiêu."

"Ngụy Anh" thử thăm dò nói: ".. Người đều còn an toàn đi? Thúc phụ ngươi, ca ca ngươi."

"Ham Trạm" đờ đẫn nói: "Phụ thân đã không còn. Huynh trưởng mất tích."

Lam Trạm tay bỗng chốc nắm chặt.

Ngụy Anh trầm mặc.

Cành cây "Ngụy Anh" đang vẽ linh tinh trên đất kia đứng sững lại.

Lúc lên núi tên đám con cháu thế gia kia có nói qua, Lam gia gia chủ trọng thương. Nhưng hắn không nghĩ tới, sẽ trọng thương đến nỗi "Mau không còn nữa". Có lẽ là "Lam Trạm" mới thu được tin mới nhất của hai ngày gần đây, nói phụ thân hắn đã không được.

Tuy rằng Lam gia gia chủ hàng năm bế quan, hai tai không nghe không quản chuyện thế sự, nhưng phụ thân chính là phụ thân. Hơn nữa Lam Hi Thần còn mất tích, khó trách hôm nay Lam Trạm vẫn luôn phá lệ tối tăm, hỏa khí cũng phá lệ lớn hơn.

"Ngụy Anh" nhất thời có chút xấu hổ, không biết có thể nói cái gì. Hắn mơ màng hồ đồ vừa quay đầu lại, cả người cứng lại rồi.

Ánh lửa đem khuôn mặt "Lam Trạm" ánh đến giống như ấm ngọc, càng đem một dòng nước mắt trên má hắn chiếu đến rành mạch.

Đừng nói lúc này "Ngụy Anh" ngây dại, Ngụy Anh đang bám vào người cũng chưa bao giờ nghĩ tới hắn sẽ nhìn thấy Lam Trạm khóc.

Muốn mệnh! Ngụy Anh ai thán, hắn không thể chịu được người khác khóc, càng không chịu được Lam Trạm khóc!

Loại người giống Lam Trạm này, cả đời khả năng chỉ có vài lần khóc như vậy, cố tình lần này hắn lại đυ.ng phải. Điều hắn chịu không nổi là thấy người khác chảy nước mắt. Nước mắt nữ nhân xem không được, thấy được liền nghĩ đi lên trêu chọc làm trò hề một tí, trêu đến người ta hết khóc mà cười. Nước mắt nam ngân lại càng là nhìn không được. Hắn vẫn luôn cảm thấy, đυ.ng vào nước mắt của nam nhân xưa nay cường thế, so với không cẩn thận nhìn phải một cái nữ hài tử giữ mình trong sạch tắm rửa còn đáng sợ hơn bội phần, cố tình hắn còn không thể đi lên an ủi.

Phủ nhà bị đốt, toàn tộc gặp ức hϊếp, phụ thân lâm nguy, huynh trưởng mất tích, trên thân lại có thương tích đau đớn, bất luận an ủi cái gì đều là yếu ớt vô lực.

"Ngụy Anh" tay chân cũng không biết đặt vào đâu, đem đầu sang, sau một lúc lâu, mới nói: "Cái kia, Lam Trạm."

"Lam Trạm" lạnh lùng thốt: "Câm miệng."

"Ngụy Anh" liền câm miệng.

Củi lửa cháy đến nổ một tiếng.

"Lam Trạm" lẳng lặng nói: "Ngụy Anh, người như ngươi, thật sự rất đáng ghét."

Rõ ràng biết ngươi thích trêu người, cũng đã cảnh cáo chính mình không cần đem vui đùa của ngươi để ở trong lòng, nhưng chính là không bỏ xuống được! Cứ như vậy ương ngạnh mà đem hắn khảm vào trong tâm!

Lam Trạm đối với bản thân mình hiểu rõ nhất. May mắn, tương lai là rõ ràng, mà hắn, cũng chung quy được như ước nguyện.