Trở Về Lúc Bắt Đầu

Chương 21: Chương 11-2

Rốt cuộc trốn thoát, Ngụy Anh cùng Lam Trạm không khỏi nhẹ nhàng thở ra, nhìn chân Lam Trạm, Ngụy Anh chua xót vạn phần, đau lòng không thôi.

Nguyên bản chân thương liền không được băng bó cẩn thận, lại bị hai răng nhọn của yêu thú cắn, ngâm vào nước, bạch y Lam Trạm dưới đã bị máu tươi nhiễm đến ửng đỏ từng mảng lớn, mắt thường có thể thấy được từng hàng răng nanh đâm vào thành mấy cái lỗ đen xì. Lam Trạm đều không đứng được, bị buông ra liền ngã ngồi xuống.

Một lát sau, "Có sợi dây nào dùng được không? A, đai buộc trán ngươi không tồi, tới tới, lấy xuống."

Ngụy Anh thầm nghĩ, mình thật đúng là cùng đai buộc trán này có duyên, hai lần đều là hắn lấy xuống.

Hắn còn nhớ rõ đã từng trong mộng tiện tay tháo xuống đai buộc trán Lam Trạm, sắc mặt xanh mét của Lam Trạm lúc đó hắn còn nhớ kĩ, liền một cái đai buộc trán này, trực tiếp làm Lam Trạm tức giận đến run người.

Nhìn "chính mình" thật vất vả tìm được mấy cây nhánh cây thẳng thô sơ, không đợi Lam Trạm mở miệng, liền bỗng chốc duỗi ra tay, đem cái đai buộc trán kia lấy xuống dưới, lấy đai buộc trán làm băng vải, trực tiếp ép thằng cái chân bị thương kia của Lam Trạm, đem nó chặt chẽ cố định trên nhánh cây.

Đối với cách làm tiền trảm hậu tấu này, Ngụy Anh quyết định bảo trì trầm mặc. Bất quá, đai buộc trán này rốt cuộc kỳ lạ ở đâu? Như thế nào ta mới chạm vào liền cảm giác tội ác tày trời?

"Lam Trạm" đột nhiên bị hắn lấy được đai buộc trán, một đôi mắt đều mở to: "Ngươi!"

"Ngụy Anh" thủ pháp cực nhanh, không cho hắn kịp phản ứng, vỗ vỗ vai hắn, khuyên nói: "Ta cái gì ta nha? Lúc này cũng đừng so đo cái này. Liền tính ngươi lại thích cái đai buộc trán này, nó cũng không quan trọng như chân ngươi có phải không?

Xem "Lam Trạm" ngã về phía sau, không biết là không sức lực ngồi, hay là bị hắn chọc tức đến không lời nào để nói, Ngụy Anh một trận chột dạ, nhưng hắn trong lòng lại như mèo cào, đối với đai buộc trán này của Lam gia càng tò mò.

Lam Trạm sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần. Đai buộc trán, lại bị gỡ xuống. Tính thêm lần này, đã hai lần. Hắn nhìn Ngụy Anh cố định thương chân cho mình, nhìn lúc này đai buộc Trần cột vào trên đùi hắn, trong lòng ngũ vị tạp trần.

Từ khi hắn bắt đầu nhận thức, đai buộc trán lại không có người khác chạm qua, trừ bỏ Ngụy Anh. Sớm khi còn bé, thúc phụ cùng huynh trưởng liền đã nói cho hắn tầm quan trọng của đai buộc trán Lam gia, trừ bỏ cha mẹ huynh đệ cùng đạo lữ, bất cứ ai cũng không thể chạm vào.

Bị tháo xuống đai buộc trán trong nháy mắt, Lam Trạm từng có kinh ngạc, từng có kinh hoảng, từng có bất đắc dĩ, nhưng hắn càng nhiều lại là vui sướиɠ. Người tháo xuống đai buộc trán của hắn là Ngụy Anh, cũng chỉ có thể là Ngụy Anh.

Nhìn lúc này Nguỵ Anh cái gì cũng không biết, Lam Trạm ánh mắt nhu hòa. Lại thấy Ngụy Anh đối với túi thơm của Miên Miên khen không thôi, trong lòng bất đắc dĩ, người này tính tình ưa trêu hoa ghẹo nguyệt, sợ là cả đời đều không đổi được.

Tuy nói túi thơm của Miên Miên tác dụng rất tốt, bất quá Lam Trạm vẫn là không khỏi ăn dấm, hình ảnh Ngụy Anh cùng Miên Miên trêu đùa, hắn vẫn còn nhớ rất kỹ.

" Lam Trạm "hờ hững nói:" Thật không phải hảo hảo quấy rầy nàng? "

" Ngụy Anh "nói:" Nói cái gì? Ôn Triều thân đầy mỡ kia mới là quấy rầy. Cởϊ qυầи áo. "

" Lam Trạm "khẽ cau mày:" Cái gì? "

" Ngụy Anh "nói:" Còn có thể làm gì? Thoát ra! "

Hắn nói cởi liền cởi, tự mình động thủ, hai tay giữ cổ áo Lam Trạm, hướng hai bên lôi kéo. Một mảnh ngực cùng bả vai tuyết trắng liền bị lộ ra.

" Lam Trạm "đột nhiên bị hắn ấn ở trên mặt đất, mạnh mẽ rút đi quần áo, mặt đều tái rồi:" Ngụy Anh! Ngươi muốn làm cái gì! "

" Ngụy Anh "đem quần áo y cởi xong, xé nát thành mấy mảnh nhỏ, nói:" Ta muốn làm cái gì? Hiện tại chỉ có hai người chúng ta, ta đều như vậy, ngươi nói ta là muốn làm gì? "

Nói xong, hắn đứng lên, kéo ra đai lưng, lễ thượng vãng lai, lộ ra ngực mình. Xương quai xanh hãm sâu, đường cong uyển chuyển mềm mại, vưu hiện ngây ngô, lại toàn là sức sống thiếu niên cùng kình lực.

" Lam Trạm "nhìn động tác hắn, trên mặt xanh trắng tím đen hồng đan xen không ngừng, tựa hồ liền mau hộc máu."Ngụy Anh" hơi hơi mỉm cười, tiến tới gần hắn một bước, ngay trước mặt hắn, cởi ra áo ngoài ướt đẫm, ném lên mặt đất.

" Ngụy Anh "buông tay nói:" Áo thoát xong rồi, đến phiên quần."

Nhìn cảnh tượng có thể nói là biến chuyển như thần này, Ngụy Anh cùng Lam Trạm trợn mắt há hốc mồm. Còn chưa phục hồi tinh thần lại, tỉnh mộng.