Manh Thê

Chương 53: Phiên ngoại tiểu trúc mã (Thời gian Hạ Tư còn thơ ấu_hương vị trên người nàng rất dễ nghe, so với A Nương còn dễ ngửi hơn)

Cửa sau Tái phủ, một tiểu thiếu niên cõng một bé gái lặng lẽ từ cửa sau rời đi. Thiếu niên thuần thục mà đi tới đầu ngõ bí ẩn, đem bé gái thả xuống, dặn dò: “Lục nhi, ngươi ở đây chờ, ca ca đi mua hồ lô ngào đường cho ngươi.”

“Ân, ca ca, ta còn muốn ăn đồ chơi làm bằng đường.”

“Tốt, ngươi ngoan ngoãn, ca ca giờ liền đi mua cho ngươi.”

Khi còn nhỏ, cách một đoạn thời gian Tái Trung liền sẽ lén lút đem bảo bối muội muội phấn điêu ngọc trác đi ra ngoài chơi, mua cho nàng đường hồ lô cùng với một ít đồ ăn vặt, bởi vì muội muội rất đáng thương, luôn bị cha mẹ buộc uống chén thuốc đắng nghét.

Chính là cha không cho phép muội muội ăn đồ ngọt, hắn không đành lòng, chỉ có thể trộm mang nàng ra tới.

Tái Trung đem muội muội lưu lại ở đầu ngõ, quay người hướng đám đông chạy tới.

A Lục không nhìn thấy đồ vật, đứng yên tại chỗ kiên nhẫn mà chờ ca ca trở về, trước kia ca ca đều thực mau trở lại, vì sao lần này lại đi lâu như thế mà vẫn chưa thấy? Chẳng lẽ bị người xấu bắt đi sao?

“Ca ca, ngươi ở đâu?” âm thanh mềm mềm mại mại trong hẻm nhỏ bồi hồi, lại không có người trả lời, chỉ ở nơi xa có đám người ồn ào không ngừng.

“Ca ca, ngươi mau trở lại, ta sợ hãi…..” Bé gái khuôn mặt phấn nộn chợt bẹp miệng, lông mi nhấp nháy mà treo lên nước mắt, thoạt nhìn đáng thương hề hề thật đau lòng.

“Ô ô….ca ca….Ngươi ở đâu?” Bé gái hướng đám người kia mà đi đến, âm thanh ầm ĩ càng lúc càng lớn, mà nàng lại không biết nên đi về nơi nào, hướng hướng nào mà đi?

“Ca ca…..A Lục rất sợ hãi…..” Bé gái không hề có bất luận cái cảm giác phương hướng nào, chung quanh tựa hồ có rất nhiều người đi ngang qua nàng, thực ồn thực loạn, nàng nghe được mà càng thêm sợ hãi, hoảng loạn mà ở trong đám đông chạy đi.

Cách đó không xa, một chiếc xe ngựa mất khống chế bay nhanh mà đến.

“Tránh ra, đều tránh ra cho ta, ngựa nổi điên, nhanh tránh ra_____!”

Bé gái cái gì cũng đều không hiểu, càng không biết nguy hiểm đang lại gần.

“Tránh ra_______!”

Bé gái đứng yên bất động, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở kêu: “Ca ca, ngươi ở đâu?”

Thời điểm xe ngựa sắp đυ.ng phải, không biết ở đâu ra một cổ lực lượng, đem bé gái đẩy ngã trên mặt đất, hai người lăn vài vòng trên đất mới dừng lại, khuôn mặt phấn nộn tức khắc dính đầy bụi đất.

“Ô ô…… Đau quá…… Ca ca, ta muốn ca ca……”

Bé gái khóc, khóc đến rối tinh rối mù, người nọ bị nàng đè nặng đều sợ đến ngây người.