Manh Thê

Chương 29: Huynh muội hai người bị mẫu thân đại nhân tìm thấy.

“Ca ca ….Ngô…A Lục cảm thấy kì quái quá…”

Nữ nhân ngửa đầu, ôm đầu nam nhân vào ngực mình, thân thể hư không khó nhịn khi cao trào qua đi. Cây côn ŧᏂịŧ cách lớp vải dệt cọ xát nàng phảng phất là có thể giúp nàng giải khát, nàng theo bản năng mà hùa theo cọ lên.

“Vυ' Lục nhi ăn thật ngon, thật lớn, thật mềm!”

Nam nhân cũng đã quên mình là ai, trong mắt trong lòng chỉ còn du͙© vọиɠ, đôi vυ' to dính đầy nước miếng của hắn, sáng lấp lánh hết sức da^ʍ mị.

Côn ŧᏂịŧ giữa háng theo sự vặn vẹo thân thể của nữ nhân mà cọ xát khe hở hoa huyệt, trên quần hắn ướt một mảng lớn dâʍ ŧᏂủy̠, củi khô bốc cháy.

“Trung nhi, Lục nhi, huynh muội các con còn muốn nói tới bao giờ?” Tái mẫu từ xa hỏi vọng tới, làm hai người trong thùng xe như bị sét đánh cứng đờ, trong khoảnh khắc đánh bọn họ rơi vào địa ngục.

Tái Trung thần trí trở về, nhìn cảnh trước mắt, liền muốn đi chết.

Hắn hoảng loạn đem nữ nhân đẩy ra, mà nữ nhân cũng vì hổ thẹn quá mức, thân thể mềm nhũn phác gục trên sàn: “A đau….”

Tái Trung luống cuống đi lên đem nàng nâng dậy, mồ hôi lạnh đầm đìa: “Thực xin lỗi, là ca ca không tốt, thực xin lỗi Lục nhi….”

Trừ bỏ lòng áy náy, hắn thậm chí còn không biết phải đối mặt với muội muội như thế nào, đỏ mặt không dứt. Bởi vì tập võ, hắn nghe được tiếng bước chân từ xa đang đến gần, luống cuống tay chân mà giúp A Lục mặc quần áo.

“Lục nhi, lần này là ca ca không đúng, ngươi không thể kể với mẫu thân, bằng không chúng ta đều…..”

A Lục quay mặt đi, trái tim đập mau liên hồi, nàng làm sao không hiểu cái lý này, nếu ca ca không đề cập tới, nàng cũng không dám nói ra.

Chỉ là hiện tại phát sinh chuyện này, trong lúc nhất thời nàng cũng không biết nên làm sao cho phải. Người trước mắt rốt cuộc là ca ca ruột, tuy là thế nào ca ca cũng sẽ không tổn thương mình, thấy hắn run rẩy mặc quần áo giúp nàng có thể cảm nhận được hắn lúc này có bao nhiêu hoảng loạn.

“Trung nhi, rốt cuộc con cùng Lục nhi nói cái gì đó?” Tái mẫu sau khi hỏi hạ nhân biết được thiếu gia cùng tiểu thư vẫn còn ở sau viện, nàng liền chạy vội tới, xuyên qua dãy hành lang nhìn thấy xe ngựa đậu ở hậu viện càng nôn nóng không thôi.

Tái Trung lòng như lửa đốt, cuống quít giúp A Lục mặc xong quần áo. Nhưng vì là nam nhi, cố gắng vẫn không thể sửa sang lại cho tinh tế thỏa đáng. Khi Tái mẫu vén rèm đi vào xe, tóc tai A Lục vẫn còn hỗn độn chưa kịp thắt lại.

Tái mẫu ngơ ngẩn, hơi nghĩ ngợi nói: “Các ngươi đây là…..”

Tái Trung mặt đỏ, không dám nhìn thẳng mắt mẫu thân: “Mẫu thân, ta cùng Lục nhi có chuyện quan trọng cần nói, sao người lại vào đây làm chi?”

A Lục cũng nói: “Nương, A Lục cùng ca ca đã vài ngày không gặp, có rất nhiều lời muốn nói cùng ca ca.”

Tái mẫu thật ra cũng không phải không tin hai người, chỉ là hoàn cảnh trước mắt thoạt nhìn hơi kì lạ như vậy, có chút không thích hợp.

Hơn nữa lúc nàng vừa vén rèm lên, thời khắc đó trong không khí liền truyền đến một cổ khí vị khó miêu tả, nàng là người từng trải, sao lại không biết cổ khí vị này là cái gì?

Chẳng qua hai người là huynh muội ruột thịt, không nên tồn tại loại hương kiều diễm này mới đúng, hay là…..

Vừa suy đoán, Tái mẫu liền nhanh chóng lắc đầu, mặc niệm tội lỗi, sao có thể nghĩ về con trai con gái mình như vậy chứ, việc này tuyệt đối không có khả năng.

Thả lỏng tâm thái, Tái mẫu lần nữa tươi cười lên, nhu hòa rất nhiều: “Mẫu thân không phải lo lắng cho Lục nhi sao, nay thấy con không việc gì liền an lòng. Mau mau xuống dưới, để A Nương nhìn xem con có gầy đi không nào?”

Huynh muội hai người đều nhẹ nhàng thở phào, may mà không bị phát hiện, bằng không cũng không biết sẽ xảy ra chuyện gì đáng sợ nữa!