Chỉ có anh trai của Âu Văn Phú là cười không thể nào ngừng lại được! Anh nhìn ông cụ Âu vẻ đồng cảm, nói: "Ông nội, nếu như mà em trai cháu mà biết được ngài bất quá chỉ là thử thách nó một chút thôi! Theo tính tình của nó mà nói, nhất định sẽ không bao giờ để ý tới ngài đâu."
Ông cụ Âu ngửa mặt lên trời thở dài rồi. Chuyện này thì dính dáng gì tới ông chứ? Ông rất nhớ là mình đã nói, ông kỳ thực chính là một người đi ngang qua thôi, có được hay không được?
Sau khi Âu Văn Phú rời đi khỏi nhà họ Âu thì anh cũng không có trực tiếp trở lại nơi nhà của Xuân Nguyệt. Anh như vậy là làm ầm ĩ náo loạn với ông nội đến rạn nứt rồi, phải tiếp tục án theo kịch bản thôi! Cho nên Âu Văn Phú lái ô tô đi đến thẳng nhà họ Trương. Sau khi thông báo với bảo vệ cửa một tiếng, anh liền đi thẳng vào.
Người nhà họ Trương nhìn thấy Âu Văn Phú, trước hết đều bị kinh ngạc một trận. Học cũng không biết lần này mục đích đến đây của Âu Văn Phú là gì. Âu Văn Phú cũng không để ý đến bọn họ, mà là đi đến trước mặt ông cụ nhà họ Trương, nói thật kiên định nói: "Kính xinh ngài hãy giao Xuân Nguyệt cho cháu."
Cha Trương nghe được Âu Văn Phú nói thẳng ra lời nói như thế, thì có thể nói là vô cùng kinh hãi, đến mức cằm cũng sắp sửa bị rớt xuống rồi. Ông không nghĩ tới Âu Văn Phú thế nhưng lại dám to gan lớn mật đến trước người quan trọng nhất của nhà họ Trương, lại còn nói đúng lý hợp tình như vậy!
Ông cụ Trương kinh hãi đến nửa ngày cũng không nói nổi ra lời. Thế nhưng mà cha Trương thì có chút nghiến răng nói: "Xuân Nguyệt mới mười chín tuổi thôi đó."
Âu Văn Phú gật gật đầu, "Tuy rằng vẫn còn chưa tới tuổi kết hôn theo quy định của pháp luật, nhưng mà đây không phải là vấn đề."
Cha Trương có chút nghĩ muốn té xỉu. Lời ông nói ra căn bản cũng không phải là ý tứ này mà! Cái con người này não bộ rốt cuộc là đã cấu tạo bằng cái gì vậy nhỉ?
"Tôi là muốn nói, ngài nhị thiếu nhà họ Âu ạ, ngài coi trọng con gái nhà chúng tôi như vậy, không phải là vì thích chơi đùa đó chứ?" Cha Trương nghiến răng nghiến lợi nói.
Âu Văn Phú ồ lên một tiếng, nắm giữ tay của cha Trương, chân thành tha thiết nói: "Nhạc phụ đại nhân, xin ngài yên tâm, đã nghĩ đến chuyện muốn kết hôn, thế nào lại là chuyện chơi đùa được? Cháu sẽ đối đãi với Xuân Nguyệt thiệt tình, thật tốt!"
Ông cụ Trương có chút không hiểu lắm suy nghĩ của Âu Văn Phú. Nhưng phải nói thật, điều mà ông lo lắng hơn chính là phản ứng bắn ngược của nhà họ Âu. Công việc kinh doanh do cháu gái của ông điều hành có thể khiến cả nhà phải hộc máu, huống chi là nhà họ Âu, một gia đình luôn luôn nguyện trung thành vì quốc gia? Bây giờ nếu ông cụ Trương gả cháu gái của mình đi, người nhà họ Âu kia nhất định sẽ nói nhà bọn họ dạy con không nghiêm, lại nuôi dưỡng ra một đứa con gái như vậy, lại còn vọng tưởng muốn gả tiến vào nhà họ Âu. Nhưng mà người của nhà họ Âu thì cũng không thể trêu vào. Con người Âu Văn Phú cũng là người mà ông cụ không thể trêu vào. Cho nên chỉ có thể nghĩ ra các biện pháp đối phó, để Âu Văn Phú kia có thể loại bỏ ý tưởng này..
Những người khác trong nhà họ Trương thì lại có ý tưởng thâm sâu hơn. nếu như Xuân Nguyệt gả cho Âu Văn Phú, thì có phải là đã một bước lên mây, có chỗ dựa vững chắc, về sau nếu như bọn họ lại ra tay động thủ với Xuân Nguyệt và cha của cô, như vậy chính là sắp sửa đối mặt với sự trả đũa vô cùng vô tận của nhà họ Âu. Anh trai Xuân Nguyệt ôm lấy khóe môi, giọng điệu mơ hồ nói: "Thật là không nghĩ tới cô em gái nhỏ nhất lại có thủ đoạn cao nhất như vậy! Lại có thể được đặt lên cùng với nhà họ Âu. Bất quá Âu thiếu có thể hãy suy nghĩ thêm một chút nữa có được không? Các cô gái của nhà chúng tôi được xưng là tiểu thư khuê các cũng không ít, cần gì. . ."
Anh ta còn chưa kịp nói xong, Âu Văn Phú đã liền nhảy lên một cái, tiến lên cho anh ta một quyền, đánh anh ta xoay người, bay vụt ra ngoài, miệng phun máu tươi.
Âu Văn Phú căn bản là vẫn luôn để nhà họ Trương ở trong mắt. Nghe thấy lời nói chuyện của anh trai cô, liền biết ngay cuộc sống ở nhà của Xuân Nguyệt trôi qua sợ là cũng không thật sự được tốt. Lúc này Âu Văn Phú cũng không chịu cho anh ta đến ngay cả nửa phần mặt mũi. Anh nắm chặt nắm tay lại, lạnh mặt nói: "Đã gả cho Âu Văn Phú ta đây, chính là vợ của Âu Văn Phú này. Nếu còn nói xấu về vợ của tôi, thì tốt nhất cũng hãy nghĩ đến thân phận của cậu đi!"
Nhóm anh trai chị gái của Xuân Nguyệt nghe được mấy cái từ này, trên mặt đều đan xen sắc xanh hồng, nhưng lại cũng không dám phản bác lại nửa phần. Dù sao Âu Văn Phú là người thế nào , không phải là bọn họ không biết, cái chính là bọn họ cũng không có đủ năng lực để mà đối kháng với anh!
Cha Trương nhìn đến Âu Văn Phú bảo vệ cho con gái của mình như thế, trong lòng không khỏi trở nên an ổn trở lại. Nếu như Âu Văn Phú khăng khăng, ý kiến của gia đình họ là không cần thiết. Mặc dù cha Trương nghĩ muốn phản đối, nhưng khi nhìn thấy thái độ bảo vệ vợ của Âu Văn Phú, rốt cuộc Cha Trương không thể không thầm khen ngợi Âu Văn Phú là một người đàn ông thực sự rất tốt.