Ông ngoại của Vũ Ngôn thời điểm nhìn đến Mục Vũ Phi, thì ánh mắt nhìn có một chút khảo cứu. Vài năm nay ông thường xuyên nghe được những lời than thở của Vũ Ngôn về chuyện của Mục Vũ Phi, cho nên cũng loáng thoáng biết được một chút những chuyện xảy ra với cô. Ở trong tiềm thức của mình, thực ra ông cụ chẳng phải thật sự là xem trọng đối với Mục Vũ Phi. Dù sao Mục Vũ Phi cũng đã có con của mình. Ông thực sự không thể biết được liệu Mục Vũ Phi có thể đối xử với Vũ Ngôn giống như là con của mình được không.
"Cháu chào bác! Cháu về mà không thể đến chào hỏi với ngài trước tiên được, kính xin ngài thứ lỗi." Mục Vũ Phi cười cười, vươn tay ra về phía ông cụ.
Ông ngoại của Vũ Ngôn ngồi ở trên ghế đá cũng không hề động đậy. Mục Vũ Phi cũng không để ý đén, chính là giao lại đứa nhỏ vào trong lòng Vũ Thiên, rồi ngồi xuống đối diện với ông cụ. Hai người đều trầm mặc một hồi thật lâu. Vẻ mặt của Mục Vũ Phi vẫn luôn luôn mỉm cười, không có một chút nào tỏ ra là không phải đè nén lại.
Thật lâu sau, ông ngoại của Vũ Ngôn dùng ngón tay gõ gõ lên trên chiếc bàn đá, nói: "Thằng cháu ngoại này của tôi ở nhà họ Vũ không còn người thân. Hơn nữa thân phận của cô lại rất đặc thù, về sau sợ rằng là đường sẽ không dễ đi."
Mục Vũ Phi nở nụ cười, "Bác ạ, cháu chính là mẹ của Vũ Ngôn, mà thằng bé cũng chính là con trai của cháu. Về sau này, tất nhiên là Vũ Ngôn sẽ phải nhận lại sản nghiệp của nhà họ Vũ chúng cháu. Đây chính là số mệnh và trách nhiệm của đàn ông trong nhà họ Vũ. Cho dù có phải vất vả, thì đã làm con trai của cháu, Vũ Ngôn cũng sẽ phải tiếp tục sự nghiệp này."
Thần sắc của ông ngoại Vũ Ngôn thoáng có một chút kinh ngạc. Ý tứ câu nói vừa rồi của Mục Vũ Phi tựa như là chẳng phân biệt được thân sơ, đều sẽ đối đãi rất ngang hàng vs nhau. Ông cụ nhìn thoáng qua Vũ Thiên, nhìn thấy thần sắc của Vũ Thiên vẫn bình tĩnh giống như là đang ở đó cam chịu, tâm tình của ông cụ càng thêm không bình tĩnh hơn.
Mục Vũ Phi biết ông cụ muốn nói gì, cho nên cô chủ động nói: "Bất kể như thế nào, cháu và Vũ Thiên đều có ba đứa con trai, trước kia là thế, hiện tại cũng vẫn là như thế, bác không cần phải lo lắng đâu. Nói vậy ngài cũng đã nhìn thấy rồi, chúng ta phương thức giáo dục ở trong nhà họ Vũ là giống nhau, đầu tiên là quân, sau đó mới là thương nhân! Cho dù tương lai Vũ Ngôn có lựa chọn làm cái gì, là mẹ của thằng bé, cháu đều sẽ toàn lực ủng hộ."
Tuy rằng Vũ Ngôn không biết hai người bọn họ đang bàn bạc về chuyện gì, thế nhưng mà, thông qua vẻ mặt nghiêm túc của hai người thì cậu bé cũng có thể nhìn ra chút manh mối. Vũ Ngôn từ trên người Vũ Thiên bò xuống, tiện đà lại bò tới trong lòng Mục Vũ Phi, nắm lấy bàn tay hơi chút hơi có chút lạnh lẽo của Mục Vũ Phi, nói: "Ông ngoại, mẹ đối với cháu rất tốt ông ạ."
Mục Vũ Phi nghe Vũ Ngôn nói những lời bảo vệ cho chính mình, thì cô không khỏi vui mừng, nhướng mày hôn một cái lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cu cậu, "Vẫn là con trai của mẹ ngoan nhất, đâu có giống như này hai cái thằng tròn như quả bóng này, mỗi ngày đều làm cho mẹ cảm thấy rất phiền lòng!"
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Vũ Ngôn nắm tay của Mục Vũ Phi, nói vẻ rất nghiêm túc: "Mẹ không thể nói các em trai của con là hai quả bóng ngỗ nghịch được, thời điểm mẹ không có ở đây, hai em trai cũng rất nhớ mẹ! Hừm! Bị giáo dục rồi ! Mục Vũ Phi nói lạị vẻ giống như bị oan ức vậy: "Con vậy mà lại đứng cùng chiến tuyến với hai anh em bọn chúng, dù sao mẹ luôn chiến đấu hăng hái một mình cũng đã thành thói quen rồi! Đều là những đứa nhỏ không có lương tâm!"
Vũ Ngôn cười khanh khách ngã vào trong lòng Mục Vũ Phi. Còn ông ngoại của Vũ Ngôn chỉ biết thở dài. Thời điểm đứa nhỏ cảm thấy trong người thật cao hứng thì cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, thật sự là đã thật lâu rồi cũng chưa thấy ông ngoại của Vũ Ngôn cao hứng như thế .
"Lại đây, con nói cho mẹ nghe xem nào, gần đây con đến nhà ông ngoại ở có ngoan hay không nào? Có đánh nhau cùng với các bạn nhỏ hay không?" Mục Vũ Phi nhéo nhéo lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Vũ Ngôn hỏi.
Vũ Ngôn chớp hơi chớp chớp đôi mắt to, nói vẻ đắc ý: "Có ạ! Nhưng mà con đều luôn đánh thắng các bạn ấy!"
Mục Vũ Phi cao hứng xoa xoa lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé, nói vẻ đầy kích động: "Giỏi lắm! Không hổ là con trai của mẹ, quả nhiên là có phong phạm của mẹ!"
Vũ Thiên vội thấp giọng ho khan hai tiếng. Mục Vũ Phi nhìn thấy vẻ mặt của ông ngoạiVũ Ngôn có chút cứng ngắc, nói vẻ không khỏi ngượng ngùng: "Con trai à, ch gì vậy, đánh nhau là không đúng rồi, tuy rằng chúng ta rất mạnh, nhưng m chúng ta cũng không thể ỷ mạnh hϊếp yếu được!"
Ông ngoại Vũ Ngôn cau mày, giọng điệu có chút không tốt hỏi: "Đứa nhỏ đánh nhau không phải là chuyện tốt, thằng bé vẫn còn nhỏ, ngộ nhỡ bị đánh hỏng người rồi thì làm sao bây giờ?"
"Cháu tin tưởng ở phẩm chất và cá tính con trai cháu! Nếu như thằng bé có đánh nhau thì nhất định phải có nguyên nhân của nó." Mục Vũ Phi nói vẻ cực kỳ khẳng định. Bởi vì năm đó thời điểm Vũ Ngôn lên tiểu học, rõ ràng đánh nhau rất lợi hại nhưng sinh hoạt hàng ngày vẫn rất khiêm nhường. Rõ ràng Vũ Ngôn không phải là một người thích kiêu căng, khoe khoang như vậy.