Quân Hôn: Ông Xã, Không Có Việc Gì Đừng Giả Bộ Đáng Yêu

Chương 324: Điền thực đại pháp (Phương pháp bổ sung thực phẩm)

"Em trai chớ nói lung tung như vậy." Bảo Bảo không đồng ý cắt ngang lời nói của Bối Bối, "Cho dù là mẹ không quay về cũng không sao hết, không phải nơi này vẫn còn có dì xinh đẹp hay sao? Mà ba ba cũng không phải thật sự chán ghét các cô ấy, không phải sao?"

Vợ chồng Vũ Thiên rốt cuộc đã biết cái gì gọi là bê cục đá đập vào chân của mình rồi. Hai đứa trẻ này lúc trước là thấy hai người bọn họ giận dỗi, sợ bọn họ về sau không thể ở cùng nhau, cho nên mới nói khôn ngoan, khéo léo giống như những tiểu thiên sứ vậy. Về sau này khi mà cha mẹ đã hòa hảo rồi, bọn họ liền bắt đầu nói oán trách ba mẹ lúc trước phạm vào đủ loại việc ác. Ngày ấy khi cặp sừng của quỷ mọc trên đầu, Chúa cũng không thể có biện pháp để làm gì đối với họ, chưa kể đây là hai thiên thần nhỏ được kết hợp với gen quỷ.

Bối Bối lắc lắc đầu nói: "Ba ba nói không cần chúng ta nữa. Phỏng chừng là muốn kết hôn với dì xinh đẹp kia rồi. Sau đó dì ấy sẽ sinh ra cho ba rất nhiều tiểu bảo bối khác nữa." Việc này chính là kɧıêυ ҡɧí©ɧ rồi.

Bảo Bảo cũng nói đầy sự ưu thương: "Nhưng mà mẹ cũng không cần chúng ta nữa đó thôi! Bằng không chúng ta cùng nhau đi lưu lạc đi, thày giao đã nói rồi "Lưu lạc thiên nhai" chính là muốn nói về chuyện này đó."

Mục Vũ Phi đau đầu vùi mặt ở trong cổ của Vũ Thiên, ý bảo để cho anh đi giải quyết hai đứa nhỏ gấu biển này. Bất kể có nói thế nào, tính cách của bọn nhỏ này cũng thực phúc hắc, rất giống với tính cách người cha của bọn chúng. Việc này tuyệt đối là do Vũ Thiên đã dạy hư!

Vũ Thiên nhíu mày lại. Hai đứa nhỏ không đề cập tới thì chắc là Vũ Thiên cũng quên mất chuyện này rồi. Chuyện của Văn Điềm kia Vũ Thiên cũng không coi vào đâu, nhưng mà có một người như vậy cũng khiến cho anh cảm thấy có chút khó chịu. Bất kể có nói thế nào, bây giờ Mục Vũ Phi đã trở lại rồi, mặc kệ anh có thể ở cùng với cô được đến bao lâu, anh cũng đều không mong muốn giữa hai người bọn họ lại sinh ra bất cứ sự hiểu lầm nào.

Mục Vũ Phi nhìn thấy thần sắc của Vũ Thiên không đúng, liền biết ngay chuyện xảy ra kia khẳng định chính là chuyện xấu, mà cái biến số là ai, cô cũng không biết. Chỉ có điều là hai người thật vất vả có thể trở lại mối quan hệ như quá khứ, bọn họ khẳng định cũng không có người nào nghĩ muốn lại có chuyện gì đó phiền lòng lại phát sinh. Mục Vũ Phi chỉ cười hừ một tiếng. Mục Vũ Phi cô bây giờ sớm cũng đã không phải là Mục Vũ Phi của năm đó nữa rồi. Binh đến tướng chặn, nước đến đất chặn, đạo lý này hiện tại cô đã lý giải càng thấu triệt hơn rồi.

Mục Vũ Phi và ở hai đứa nhỏ ở cùng với Vũ Thiên mấy ngày. Cả mấy người bọn họ đều mập lên không ít, nhất là Vũ Thiên, tinh thần cũng đã khá lên nhiều. Việc này cần phải quy công trạng cho Mục Vũ Phi. Chung quy là do cô đã lên mạng tra được trên trang web cách làm một số những món ăn có thể bồi bổ, rồi sau đó cô không ngại phiền toái biến đổi đa dạng cách làm. Không thể không nói, cách làm của cô hiệu quả thật sự là cao dọa người, chỉ mới có một tuần mà hai đứa trẻ con vốn dĩ chỉ là trẻ con mặt có chút mập mạp. Nhưng bây giờ thì đã biến thành hình dáng giống như cái bánh bao rồi. Đến ngay cả Vũ Thiên trên bụng cũng đều đã xuất hiện một chút thịt thừa. Internet ở trong quân khu đều có sự theo dõi rất nghiêm mật. Mọi hành vi của Mục Vũ Phi đều rơi vào trong mắt người khác, tất cả mọi người liền ào ào bàn tán cô là người hiền lành rất tốt. Chỉ có ba cha con nhà họ Vũ kia thì bi thương phẫn nộ muốn chết. Vũ Thiên luôn luôn tự khoe bản thân mình vượt xa Ngôn Thừa Húc, kể cả Kim Thành Vũ có tới. Thế nhưng bây giờ bụng nhỏ thành như trâu bò thế này, thì tính toán thế nào đây? Điều này làm cho anh làm sao có thể gặp người khác được chứ? Hai bảo bối ở cùng với ba ba của mình cũng bị lây nhiễm cảm xúc, cũng cảm giác bản thân mình cho dù không phải là anh tuấn tiêu sái, coi như là ngọc thụ lâm phong đi nữa, nhưng mà đỉnh nhất là gương mặt thành cái bánh bao rồi, nên không còn có người nào khen bọn chúng có khí chất khôi ngô nữa rồi, mà cũng đã bắt đầu đổi giọng gọi bọn chúng là tiểu khả ái (bé dễ thương) rồi.

Mục Vũ Phi không cho phép ba cha con bọn họ giảm béo, nhất là Vũ Thiên. Ngay cả việc rèn luyện thể năng, cũng đều không cho phép anh tham gia, mà hai đứa nhỏ còn đang ở trong thời kỳ phát triển, thì lại càng là có nghĩ cũng đều không được nghĩ! Ba cha con lặng yên muốn tuyệt thực, thế nhưng mà bọn họ lại không chịu nổi những lời nói lảm nhảm của Mục Vũ Phi, chỉ có thể tiếp tục chấp nhận "Điền thực đại pháp" của cô tàn phá.

"Ba ba! Mẹ có phải đang trong thời kỳ mãn kinh không vậy?" Bối Bối lã chã chực khóc ôm lấy cổ của Vũ Thiên nói đầy vẻ oán giận.

Lúc này Mục Vũ Phi còn đang ở trong phòng bếp chuẩn bị món chính cho bữa cơm trưa của ba cha con bọn họ. Bối Bối căn bản là không sợ bị mẹ nghe thấy, cho nên mới dám to gan lớn mật nói ra những điều uất ức của mình đối với Vũ Thiên.

Thời gian này trong chuyện ăn uống Vũ Thiên cũng cảm thấy có chút bỡ ngỡ. Mặc dù nói Mục Vũ Phi phối hợp dinh dưỡng cực kỳ hoàn thiện, món ăn cũng không bị béo ngậy, nhưng mà mỗi ngày đều bắt buộc ba cha con bọn họ đều phải quét dọn sạch mâm như vậy, thật sự là rất không có nhân đạo! Ba cha con bọn họ cũng không phải hạng giá áo túi cơm, mỗi ngày đều ăn vài lần đồ ăn như vậy, nghẹn đến mức cả ba cha con bước đi đều lơ mơ.

Bảo Bảo kéo kéo ống tay áo của Vũ Thiên, hỏi vè đầy bất mãn: "Ba ba, nhà chúng ta không phải là rất dân chủ haysao? Ba người chúng ta hợp nhau chống lại mẹ hung ác có được hay không ạ?"

Khóe miệng của Vũ Thiên giật giật. Anh than dài một tiếng nói: "Nhà chúng ta là rất dân chủ, bởi vì chúng ta đều là dân, chỉ có mẹ là chủ thôi."

Hai đứa tre nghe xong mặt mũi đều co rút cả lại. Hóa ra, ba cha con bọn họ chính là thuộc loại điển hình của câu nói cửa miệng của anh Vũ Ngôn "Được dân chủ"! Muốn phản kháng hả? Vẫn là cần phải cân nhắc suy nghĩ thực lực của chính mình đi! Ngay cả ba ba đây đều không có biện pháp nào đối với mẹ, thì trẻ con như bọn chúng còn có thể như thế nào đây?

Vũ Thiên thấy bóng dáng của Mục Vũ Phi giống như là công việc đã xong rồi, vội thấp giọng nói: "Mau ăn đi, ăn xong rồi buổi chiều ba ba đưa các con đi chơi!"

Ba cha con bọn họ bị nghẹn ở trong này cũng thực khổ sở rồi. Nghe xong lời nói kia của Vũ Thiên trước mắt không khỏi tỏa ánh sáng, nhanh chóng cầm đũa lên bắt đầu công kích đồ ăn trong mâm. Bất quá đàn ông trong nhà họ Vũ bất kể là người cực kỳ nhỏ cũng đều không chịu ăn hạt đậu. Mục Vũ Phi đặc biệt vì để dinh dưỡng được cân đối nên đã làm rất nhiều loại đồ ăn từ đậu. Bọn nhỏ lặng yên liền nhặt hết đậu ra bỏ vào trong chén của Vũ Thiên, muốn dùng hành động để nói cho anh biết, vì ba ba đã từng giáo dục bọn họ chúng là không thể ăn đậu. Như vậy ba ba nên ăn hết món đậu kia thay các con. Vũ Thiên khóc không ra nước mắt rồi. Anh cũng không muốn ăn đậu mà… thật tâm thật sự là không muốn ăn. Dù sao ba anh cũng đã từng giáo dục rằng, không thể ăn món đậu này, mượn cơ hội mượn sức anh chống lại hành vi mẹ Vũ làm món ăn từ hạt đậu. Hiện tại bây giờ thì tính là cái gì đây? Tổ tôn bốn đời báo ứng đều rơi xuống trên đầu Vũ Thiên anh rồi hả ?

Bữa cơm trưa qua đi, cánh đàn ông nhà họ Vũ có thể nói là đã không thể nào di chuyển nổi nữa rồi. Thế nhưng mà lúc này Mục Vũ Phi kiên trì muốn ba cha con bọn họ ăn hoa quả sau khi ăn cơm. Vũ Thiên cắn răng nói mình buổi chiều có thời gian rảnh, muốn dẫn các con đi dạo lên trên núi gần đó một chút. Mục Vũ Phi nghĩ nghĩ, cảm thấy sau khi ăn xong hành vi tiêu thực như vậy quả thật là có thể làm. Thế nhưng mà cô vẫn kiên trì muốn ba cha con bọn họ ăn sạch một đĩa trái cây dâu tây, mới cho phép ba cha con bọn họ được nghiêm nghiêm thực thực, cùng nhau đi ra ngoài loanh quanh tản bộ.

Bọn họ vừa mới ra đến cửa, một người lính cần vụ của Vũ Thiên bước đến nói với anh rằng, có người nhà bọn họ đến, đang ở ngoài cửa chính một mực yêu cầu muốn được gặp anh. Vũ Thiên nhíu mày, ôm lấy thắt lưng Mục Vũ Phi, mang theo bọn nhỏ chậm rì rì đi tới. Ở ngoài cửa chính có một cô gái trẻ dáng vẻ thanh tú đang đứng đó. Nhìn bộ dạng của cô gái này cũng chừng hơn hai mươi tuổi, nhưng mà trên người mặc bộ quần áo có chút thanh thoát, bên ngoài khoác chiếc áo lông màu trắng có vẻ là rất dễ thương.

Thời điểm bọn nhỏ nhìn thấy cô gái kia, liền cố ý kéo cánh tay của Mục Vũ Phi và Vũ Thiên, nói vẻ kỳ quái: "A, đây không phải là dì nhỏ vẫn ở bên cạnh bà nội hay sao. Hôm nay thế nào lại không phải quét dọn trong nhà mà lại đi đến đây hay sao?"

Người hầu! Bọn nhỏ ở trước mặt mọi người vạch trần cái sự thật này, khiến cho cái người được tôn xưng là dì nhỏ kia, trong nháy mắt sắc mặt liền biến thành trắng bệch! Cô trước kia là một đứa nhỏ ở nông thôn, được mẹ Vũ nhìn trúng đề bạt thành dì nhỏ nấu cơm trong nhà. Vào khoảng nửa năm trước, thời điểm người hầu trong nhà Vũ Thiên đã tiến hành làm kiểm tra sức khỏe toàn diện một lần, Sau đó, cô gái này đã được thông báo rằng, tủy xương của cô phù hợp với một người bạn của Vũ Thiên, hy vọng tủy xương của cô ấy có thể dùng để ghép được . Vì vậy sau này xem như là Vũ Thiên có sự quan tâm chú ý đến cô gái này nhiều hơn một chút, khiến cho cô gái đó sinh lòng ái mộ. Nhưng mà mấy ngày hôm trước, thì mọi người trong nhà họ Vũ nghe được một tin tức, nói là thiếu phu nhân nhà họ Vũ đã trở lại! Nội tâm của cô cảm thấy có chút chua xót tủi thân khó chịu, cuối cùng là vẫn không thể nào nén nhịn được, nên đến đây để tìm tòi kết quả. Nhưng bây giờ, khi cô nhìn thấy cảnh tượng người một nhà vui vẻ hòa thuận như vậy, ánh mắt cô đột nhiên như bị đâm chọc vào đau nhức!