Lãnh Phong vẫn còn có chút mâu thuẫn đối với lời thề son sắt của Hứa Khiết, nói rằng muốn cưới mình hết sức đột ngột kia, không chỉ có bởi vì anh là đàn ông, mà cũng bởi vì anh vẫn luôn luôn không sao quên được Cố Tiểu Khê.
Lãnh Phong nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định ăn ngay nói thật, "Hứa Khiết, tôi thật sự là không thể nào cùng với cô được... Bởi vì, tôi đã có người trong lòng rồi. . ."
Hứa Khiết theo dõi quan sát mặt của Lãnh Phong một hồi, thấy rõ là anh không hề làm bộ, liền trầm mặc.
Lãnh Phong nhìn thấy Hứa Khiết bộ dáng lặng yên không tiếng động như vậy, trong lòng không khỏi mềm nhũn. anh tự cảm thấy là mình bị ép, nhưng mà cũng không phải đến mức ở ngay trước mặt mọi người nói ra những lời đó. Lãnh Phong vừa định mở miệng khuyên Hứa Khiết nên nghĩ thông suốt một chút, liền chỉ thấy Hứa Khiết đứng dậy, mặt mũi âm trầm, nghiêm nghị, gắt gao cắn cắn vào môi dưới, rồi xoay người rời bỏ đi.
Lãnh Phong liền ngây ngốc một hồi, nhìn Hứa Khiết như vậy thực sự không hiểu vì sao. Anh quay đầu lại nhìn hai anh em nhà họ Hứa sững sờ hỏi: "Chuyện này phải giải quyết thế nào đây? Hứa Nhân lắc lắc đầu, nói vẻ đồng cảm: "Theo như tính cách của em gái tôi, đoán chừng là sẽ lấy đao đi chém người phụ nữ kia rồi. Anh bây giờ cũng nên bắt đầu làm cái việc chuẩn bị hậu sự cho người phụ nữ kia đi."
Thân hình của Lãnh Phong nhoáng lên một cái, không tự chủ liền muốn xông ra ngoài. Nhưng rồi anh cẩn thận ngẫm lại, địa điểm mà Cố Tiểu Khê ẩn thân không phải là ai cũng đều có thể tìm tới được. Vì vậy, anh lại ngồi xuống, vẻ đầy phẫn nộ. Muốn đi thì cứ việc!
"Anh thực sự không thích chị Hai của tôi như vậy sao?" Hứa Liêm tò mò hỏi.
Lãnh Phong trầm mặc. Anh cảm giác mình không phải là yêu Hứa Khiết, nhưng mà nếu nói là chán ghét Hứa Khiết thì cũng không thể nói rõ. Chỉ có điều là, người phụ nữ này có chút cường thế quá mức, làm cho Lãnh Phong anh có chút thở không nổi mà thôi. Nếu thật sự muốn soi mói tìm tâm bệnh của Hứa Khiết, ngược lại, thật sự cũng tìm không ra một chút nào.
Hứa Nhân đột nhiên liền nở nụ cười. Anh vỗ vỗ bả vai Lãnh Phong, nói: "Cô em gái này của tôi rất bướng bỉnh. Con bé đã nhận định chuyện gì thì nhất định sẽ không dễ dàng buông tha đâu. Bất quá như nếu như hai người thật sự có thể ở cùng nhau thì cũng tốt. Ít nhất, so với chuyện Hứa Phàm sau khi lên nắm quyền quản lý sản nghiệp của gia tộc, đã bị coi như là một quân cờ thì còn tốt hơn nhiều. Tôi phỏng chừng, hiện tại tôi có thể đi đến bảo Vũ Thiên chuẩn bị cho cậu đồ cưới rồi."
★☆★☆★☆
Mục Vũ Phi chính là nghĩ đến tính cách của Lôi Lợi để mà thực hiện việc làm của mình. Cô sẽ không để ý đến việc xem có hậu quả gì không, nhưng mà cô tuyệt đối không cho phép người khác nhằm vào cô, mà lại làm liên lụy đến bạn bè của mình. Chuyện này tương đương với việc kɧıêυ ҡɧí©ɧ quyền uy của cô.
"Phi Phi, mẹ không đồng ý cho con làm chuyện như vậy đâu. Dù sao ông nội con và ông cụ nhà họ Hứa cũng là bạn hợp ý với nhau. Nếu thật sự trở mặt với nhau cũng không dễ nhìn. Hơn nữa lại chỉ vì một cô gái có tên Thượng Duyên kia, mẹ cảm thấy có phải là đã chuyện bé xé ra to rồi hay không hả ?" Mẹ Vũ ra tiếng, nói lời cảnh tỉnh.
Khóe miệng của Mục Vũ Phi gợi lên một ý cười quỷ dị . Cô hỏi ngược lại: "Việc này không riêng gì bị liên lụy đến Thượng Duyên, mà về điểm này lại càng liên lụy đến chuyện tâm tư của Hứa Phàm đã có ý đồ nghiêng lệch đối với con. Nếu như con để cho người ta cưỡi ở trên đầu như vậy, mẹ à, về sau liệu còn có ai nghiêm túc đối với con nữa hay không?"
"Nhưng mà Phi Phi à, thế trận lần này con nhất định phải làm lớn như vậy hay sao?" Mẹ Vũ tận tình khuyên nhủ hết nước hết cái, "Nói cho cùng, chuyện này có ông cụ nhà họ Hứa tham dự, con lại trắng trợn không kiêng nể đối nghịch với ông cụ như vậy, không phải là đã vả vào mặt ông cụ rồi sao?"
Mục Vũ Phi nghĩ đến ông cụ Hứa, không khỏi cười nhạo một tiếng, nói: "Con biết trong chuyện làm ăn buôn bán cần phải dĩ hòa vi quý (*). Nhưng mà nếu như con muốn đứng chân được vững chăc, nhất định phải có người làm hòn đá để con kê chân. Hơn nữa, mẹ à, có phải là mẹ đã quá xem trọng nhà họ Hứa rồi hay không vậy? Con đây cũng không phải là đối nghịch cùng với Nhà họ Hứa, mà là hợp tác cùng với bọn họ."
(*) Dĩ hòa vi quý là câu tục ngữ lấy từ đạo nho giáo ngày xưa. Đến nay vẫn được xem là kim chỉ nam trong cách ứng xử. Dĩ là lấy, lấy một cái gì đó. Hòa là mối quan hệ hòa thuận, hài hòa lợi ích giữa hai bên. Vi nghĩa là làm, làm bất cứ việc gì. Quý ngụ ý sự quý giá, quý báu, một mối quan hệ cần được đề cao, coi trọng.