"Tiểu Mộc Phàm, rốt cục con có nghe cha nói gì không!?" Điện Thiên Ảnh nhìn thiếu niên tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đang ăn không ngừng trước mặt hỏi, nhưng thiếu niên coi lời hắn nói như gió thoảng mây bay, hắn nói gần như đã khô miệng, thiếu niên mặt vẫn không cảm xúc.
Ngươi không thể bộc lộ tí cảm xúc à!!?
"Tiểu Mộc Phàm, con thật sự không nghe lời cha!? Cha nói lâu như vậy, con một chút cũng không có ý định suy ngẫm à! Thật uổng công cha nuôi dưỡng khôn lớn, đồ ¹bạch nhãn lang!" Điện Thiên Ảnh lại bắt đầu nhập vai cốt truyện, hắn nghiễm nhiên trở thành người cha tần tảo nuôi con, nhiều năm sau bị con trai vứt bỏ một cách vô tình: "Tiểu Mộc Phàm, ngày hôm nay con nhất định phải cho cha một câu trả lời!"
¹Bạch nhãn lang (Sói mắt trắng): Vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.
"Cha tiếp tục nói."
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn Điện Thiên Ảnh, thực sự không hiểu tại sao đối phương từ khi bước vào cửa nói mãi không ngậm được miệng.
"Con, con còn có mặt mũi kêu cha nói tiếp, con, con cùng y vừa nãy làm cái chuyện kia, con muốn cha nói sao nữa."
"Cha đang nói chuyện gì?" Thiếu niên nghiêng đầu cầm bánh ngọt, vẻ mặt ngây thơ vô tội.
"Chính là loại chuyện đó!" Không thể bị lừa gạt, cho dù ánh mắt sạch sẽ không nói dối, hắn tuyệt đối không tin thiếu niên không hiểu ý hắn!
"Chuyện đó là chuyện gì?"
"Chuyện đó chính là loại chuyện đó đó!!"
"... Nếu cha không nói rõ ràng, con sẽ không hiểu." Thiếu niên cau mày, như thể đang xem một đứa bé gây sự vô cớ, ánh mắt đấy khiến Điện Thiên Ảnh nổi điên.
"Cha đang nói đến chuyện con vừa nãy đè trên người Cô Độc Hiên Hàn!" Điện Thiên Ảnh giận dữ, hắn ngược lại muốn xem thiếu niên định giả bộ tới khi nào.
Song hiển nhiên, Mộc Phàm không giả vờ, cậu thực sự không biết Điện Thiên Ảnh đang nói về cái gì trước đó. Hiện tại nghe Điện Thiên Ảnh nói huỵch toẹt ra, tự nhiên hiểu ngay...
"Ồ, cha là nói chuyện con muốn làʍ t̠ìиɦ với y." Thiếu niên nắm chặt hai tay, như thể bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Bỗng nhiên tỉnh ngộ cái đầu ngươi!!
"Sau đó thì sao?" Thiếu niên nghiêng đầu tiếp tục gặm bánh ngọt, còn tưởng rằng chuyện gì, hóa ra chỉ là chuyện nhỏ này.
"Sau đó thì sao?" Điện Thiên Ảnh nhìn thiếu niên tiếp tục ăn bánh ngọt, đôi mắt đều sắp bùng cháy.
Thiếu niên đàng hoàng trịnh trọng nhìn trân trân Điện Thiên Ảnh, im lặng thật lâu, thậm chí còn không ăn chiếc bánh ngọt trong tay, khi Điện Thiên Ảnh nghĩ rằng thiếu niên sẽ im lặng như thế này mãi, thiếu niên cuối cùng cũng chớp mắt tỏ vẻ cậu còn sống. (Ủa, alo??? Trời mé bé thụ nhà em thần kinh thô đứng thứ 2, không ai dám nhận thứ nhất. Trans tới khúc này em cười ẻ quý zị ạ 🤣🤣)
"Làʍ t̠ìиɦ chỉ là chuyện nhỏ thôi."
"..."
"Sao cha lại làm ầm lên nhỉ, con làʍ t̠ìиɦ với y, chứ có phải làʍ t̠ìиɦ với cha đâu."
Hắn đúng là bởi vì chuyện này mà làm ầm ĩ lên!! Tại sao là Cô Độc Hiên Hàn! Hắn thua kém Cô Độc Hiên Hàn chỗ nào!?
"E hèm, nếu mệt mỏi, cha hãy ăn một ít đi." Thiếu niên nhét một chiếc bánh ngọt vào miệng Điện Thiên Ảnh, xem như chặn miệng Điện Thiên Ảnh...
"@#!" Người này đến tột cùng có biết hắn để ý điều gì không và tại sao hắn tức giận!
Điện Thiên Ảnh quay đầu nhìn Cô Độc Hiên Hàn, phát hiện sắc mặt đối phương lạnh băng, cũng không mấy tốt đẹp, nhìn xuống túp lều cao cao phía dưới, mặt mũi đen sì. Chuyện phát sinh vừa nãy coi như bỏ qua, từ nay về sau, hắn nhất quyết không để thiếu niên và Cô Độc Hiên Hàn ở riêng với nhau!
"Tiểu Mộc Phàm, con nghe đây, con không thể làʍ t̠ìиɦ với Cô Độc Hiên Hàn." Khuôn mặt có phần tương tự Mộc Phàm thể hiện sự nghiêm túc cực kỳ, khiến Mộc Phàm ngừng động tác trong tay.
Điện Thiên Ảnh thậm chí cảm thấy biểu hiện của hắn lúc này nghiêm túc nhất từ lúc chào đời tới nay.
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con trai của cha, cho nên con không thể làʍ t̠ìиɦ với Cô Độc Hiên Hàn." Điện Thiên Ảnh cố gắng sửa lại tư tưởng của Mộc Phàm.
"Tại sao?"
"Bởi vì con là con trai của cha, thế nên con phải được sự cho phép của cha trước khi làʍ t̠ìиɦ với ai đó!!" Điện Thiên Ảnh tức giận, đâu ra nhiều câu tại sao như vậy! Người này bớt tò mò sẽ chết sao!
"Vậy lần sau con muốn làʍ t̠ìиɦ với y phải nói cha trước, ý của cha là như thế này?"
"..."
"Rất phiền phức nha."
"..."
"Nếu ta làʍ t̠ìиɦ với anh, cha sẽ chết sao?" Điện Thiên Ảnh không trả lời, thiếu niên nhìn về phía Cô Độc Hiên Hàn, lúc này sắc mặt Cô Độc Hiên Hàn đã tốt hơn rất nhiều, khóe miệng hơi cong, yên tĩnh xem trò hay.
Thấy thiếu niên nhìn sang, trong mắt lấp lánh ý cười. Sau khi biết thiếu niên tại sao phải làʍ t̠ìиɦ với mình, y nào có thể bỏ qua cơ hội tốt nhường này, cố gắng bám vào lý do mà mặc sức lợi dụng? Tuy rằng nghĩ như vậy, nhưng trên mặt Cô Độc Hiên Hàn vẫn lạnh lùng không cảm xúc.
"Nếu là em làʍ t̠ìиɦ với ta, hắn sẽ chết, em lựa chọn như thế nào?"
Vấn đề này đối với Mộc Phàm là một câu hỏi rất khó lựa chọn, cả khuôn mặt của thiếu niên đều nhăn nhúm, còn thật sự nghiêm túc suy tư về vấn đề của Cô Độc Hiên Hàn.
Điện Thiên Ảnh tò mò, chờ mong thiếu niên sẽ trả lời thế nào, nhưng trong lòng hắn mơ hồ có dự cảm xấu, luôn cảm thấy câu trả lời của thiếu niên sẽ không như ý hắn.
"Nếu là như vậy, con rất xin lỗi cha." Thiếu niên thành kính nhìn Điện Thiên Ảnh, hình như hắn đã trở thành người chết.
"..."
"..."
Mà này, ngươi nhất định phải thành thật như vậy sao!? Ngươi nhất định cố ý, đúng không! Nếu ngươi nói dối ngươi sẽ chết ư!?
Thái dương Điện Thiên Ảnh nổi gân xanh, tức giận không thôi. Hận không thể tát chết nghiệt tử trước mặt! Nhìn Cô Độc Hiên Hàn đắc ý, hắn biết mình không được phát điên, trải qua khoảng thời gian này, hắn ít nhiều cũng hiểu rõ tính cách thiếu niên. Lâu lâu tức bể phổi là chuyện thường tình, hắn phải tự kiềm chế.
"Tiểu Mộc Phàm, cha sẽ không chết nếu con làʍ t̠ìиɦ với y, nhưng cha là cha của con, cha hy vọng con sẽ cưới vợ và sinh con, cha không muốn con ở chung với một người đàn ông, đặc biệt là người đàn ông này, con hiểu chứ?" Điện Thiên Ảnh cười giống như người cha hiền từ, nụ cười hiền lành và chân thành làm cho Cô Độc Hiên Hàn không tìm ra manh mối giả dối.
Tóm lại, trước tiên hắn phải tìm cách để Mộc Phàm và Cô Độc Hiên Hàn bất hòa, hai người họ không dính vào nhau nữa!
Sau khi nghe những lời Điện Thiên Ảnh nói, thiếu niên cái hiểu cái không, cuối cùng thiếu niên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Con không thể tìm đàn bà, con phải tìm đàn ông.
"..." Nếu hắn thực sự có đứa con trai này, lúc đang 'Gieo giống' hắn cố gắng bắn hết lên tường, chặt đứt hy vọng chào đời của cậu!
"Hắt xì!" Thiếu niên hắt xì, cậu xoa xoa mũi: "Ta lạnh."
Toàn thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ thời gian dài, ngươi cuối cùng biết lạnh rồi! Điện Thiên Ảnh phát hiện nói chuyện với người này rất vô ích, trực tiếp khom người bế Mộc Phàm lên.
"Tú bà! Tú bà! Phòng nào có bồn tắm, chuẩn bị cho ta một phòng!" Điện Thiên Ảnh nửa ôm Mộc Phàm, mở cửa, hét lên.
"Đến, đến, mời công tử theo tiểu nhân đi hướng bên này ~~" Tú bà nỗ lực tiếp tục cười, không biết mấy đại gia này tới kỹ viện làm cái gì.
Điện Thiên Ảnh bế Mộc Phàm theo sau tú bà, chừa Cô Độc Hiên Hàn một mình trong phòng. Cô Độc Hiên Hàn nhìn 'Thằng em' cương cứng của mình, xem ra phải giải quyết vấn đề trước mắt mới là mấu chốt. Bên cạnh đó, hình như hai 'Cha con' kia có nhiều chuyện muốn nói riêng với nhau. Xét từ mọi phương diện, Cô Độc Hiên Hàn quả nhiên là người ²thấu tình đạt lí.
²Thấu tình đạt lí: Thoả đáng cả về lí lẽ lẫn tình cảm (hợp với lẽ phải, thuận với lòng người).
Huống chi, hiện tại y đã xác định muốn Mộc Phàm trở thành người của y, y đương nhiên phải khoan dung hơn với Điện Thiên Ảnh, dù sao người đàn ông kia cũng là cha Mộc Phàm...
Cô Độc Hiên Hàn ra sức lấy lòng cha vợ tương lai, Điện Thiên Ảnh hoàn toàn không hay biết. Vì thế, ngày hôm sau, khi Cô Độc Hiên Hàn bắt đầt đối xử ân cần với Điện Thiên Ảnh, Điện Thiên Ảnh suýt thì phát điên.
Ở phía bên kia, Điện Thiên Ảnh ôm Mộc Phàm tới bồn tắm lớn, liền ném Mộc Phàm xuống nước. Sau khi uống vài ngụm nước, Mộc Phàm rốt cuộc ngoi lên, toàn thân ướt đẫm, đôi mắt xinh đẹp vô tội nhìn hướng Điện Thiên Ảnh, phảng phất hắn đã gây ra tội nghiệt sâu nặng!
Điện Thiên Ảnh khẽ cắn môi, quyết tâm độc ác, tuyệt đối không thể mềm lòng!
"Tiểu Mộc Phàm, con biết sai chưa!"
"... Con không biết."
Được thôi, vấn đề dường như trở về ban đầu, giống như líu lưỡi vậy. Điện Thiên Ảnh tức giận đến tái mét mặt mày, trực tiếp nhảy xuống nước, ôm Mộc Phàm ấn bên thành bồn tắm, bàn tay dùng sức xoa nắn làn da non mịn của Mộc Phàm: "Cha phải rửa sạch sẽ mùi hương Cô Độc Hiên Hàn để lại trên cơ thể của con."
Thiếu niên hít hít cái mũi, nghiêm túc trả lời: "Trên người con không có mùi hương của y."
"Con câm miệng! Mùi thúi như vậy mà con không ngửi thấy, mũi của con hỏng rồi!" Điện Thiên Ảnh giận dỗi.
Bị la, thiếu niên bỗng an tĩnh, dù sao có người giúp cậu tắm, cậu không cần phải động tay động chân. Ngày mai gọi Nhị Hắc ngửi thử xem, trên cơ thể cậu có mùi thúi thiệt không.
"Con nói xem con coi trọng ai chẳng được, nhất mực coi trọng Cô Độc Hiên Hàn, cha so với Cô Độc Hiên Hàn còn giỏi hơn hàng chục triệu lần!"
"Cha là cha của con."
"Làm sao vậy."
"Cha, cùng cha làʍ t̠ìиɦ gọi là lσạи ɭυâи." Mộc Phàm tựa như phổ cập kiến
thức khoa học, nghiêm túc nói với Điện Thiên Ảnh: "Hơn nữa đứa bé sinh ra do quan hệ cận huyết sẽ bị dị tật bẩm sinh."
"Lạch cạch!" Dây thần kinh cuối cùng trong đầu Điện Thiên Ảnh trong bị đứt gãy.
"Ý con là nếu cha không phải là cha ruột của con, thì có thể?"
"Cha rất mạnh." Thiếu niên gật đầu, cậu nhận thấy người đàn ông này tuy rằng thường xuyên che giấu hơi thở, nhưng sát khí chiến đấu cùng Tiếu Vũ Phong chắc chắn không phải thứ người thường có được
Người đàn ông này rất mạnh.
"... Vì thế? Cho dù cha đánh thắng Cô Độc Hiên Hàn, con cũng không làʍ t̠ìиɦ với cha!?"
"Dạ, đứa bé sẽ bị dị tật." Mộc Phàm vẫn nhớ kỹ kiến
thức mà Nhị Hắc phổ cập cho cậu.
"..."
Dị tật?
Dị tật!
Cả nhà ngươi mới dị tật!!
Điện Thiên Ảnh bùng cháy lửa giận! Trước đây, hắn dịch dung thành cha của Mộc Phàm rõ ràng để đánh bại Cô Độc Hiên Hàn, nhưng chuyện gì đang xảy ra đây!
Thân phận của người cha đã trở thành trở ngại lớn nhất...