Họ đã hẹn hò được nửa năm, vừa lúc ăn Tết.
Vương Thu mang theo bạn trai của cậu cùng nhau về nhà.
Nhà Vương Thu ở tỉnh bên, tới lui cũng rất tiện, cậu từ chối ý tưởng tự lái xe về của Trịnh Quân, mua vé tàu cao tốc, hai tiếng rưỡi đã đến nơi.
Dù sao tàu cao tốc sẽ trực tiếp đến ga sát bên nhà cậu, thật sự rất tiện, hà tất phải lái xe chi cho mệt.
Huống chi Trịnh Quân chỉ lo hồi hộp, nếu thật sự để anh lái xe, Vương Thu còn lo lắng sẽ không an toàn đây.
"Ăn mì gói không?"
Vương Thu vừa mới xé một gói bánh quy nhỏ, ăn một nửa lại thấy hơi ngán, cong lưng tìm mì ăn liền từ ba lô ra hỏi Trịnh Quân.
Trịnh Quân ngồi dựa cửa sổ bên kia, mặt không biểu cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe được Vương Thu hỏi anh mới nói: "Không được."
Dọc đường đi Trịnh Quân đều ít nói, còn hay xoa xoa tay, Vương Thu nhìn thấy cũng không khỏi bật cười.
"Đừng khẩn trương mà."
Vương Thu lấy một miếng xoài khô từ trong túi ra đút cho anh: "Ba mẹ em không ăn thịt người đâu."
Trịnh Quân ăn rất miễn cưỡng, nhìn dáng vẻ lo âu đến miệng khô lưỡi khô, anh gật gật đầu nói ngắn gọn.
"Anh biết."
Vương Thu ăn đến nỗi bụng nhỏ căng phồng, vẻ mặt Trịnh Quân vẫn tái nhợt Vương Thu nhịn không được đưa tay nhéo nhéo vành tai mềm mụp của bạn trai.
"Đừng sợ mà."
Cuối cùng Trịnh Quân không mạnh miệng nữa, anh quay đầu hỏi Vương Thu: "Hay là anh đặt khách sạn đi, bây giờ anh đến chỉ đến nhà em thăm hỏi thôi, ở lại có phải không hợp lẽ hay không?"
Tuy rằng anh với Vương Thu đang yêu đương, nhưng suy cho cùng vẫn chưa phải là người một nhà, Trịnh Quân lo lắng rằng nếu mình ở trong nhà sẽ làm người nhà Vương Thu không được tự nhiên, ngược lại sẽ để lại ấn tượng không tốt cho người ta.
Nhưng mà Vương Thu hoàn toàn không cảm thấy Trịnh Quân ở nhà cậu có gì không tiện, cậu nói với anh:
"Ở khách sạn gì chứ, mẹ em đã dọn dẹp phòng cho khách để anh ở lại rồi."
Nhưng Trịnh Quân vẫn rất lo lắng.
"Có cần phải mua thêm cái gì không?"
"Đừng đừng đừng, mấy món đại lễ ngài đem đến nhà em có thể chất đầy cả phòng khách rồi."
Nói đến cái này Vương Thu cũng không biết nên khóc hay nên cười, cậu yêu đương với Trịnh Quân nửa năm, Trịnh Quân liền tặng quà cho nhà cậu hết nửa năm, từ dầu muối tương dấm đồ sinh hoạt cho đến thực phẩm bảo vệ sức khỏe, từ hàng xa xỉ đến một bao muối, mẹ cậu đều hận không thể đóng gói cậu đưa cho Trịnh Quân để gán nợ.
Nhưng Trịnh Quân vẫn hồn nhiên không hề hay biết, còn đang khẩn trương, thậm chí còn hỏi cậu.
"Cầu Cầu... ba mẹ em có thể vừa mắt anh không?"
"Anh nên có nhận thức chính xác với bản thân mình!" Vương Thu vỗ vỗ vai Trịnh Quân: "Nếu em chụp dáng vẻ hiện tại của anh gửi đến nhóm chat công ty, mọi người sẽ cho rằng anh bị đoạt xá đó."
Vương Thu nhịn không được trêu anh: "Bình thường sếp Trịnh nói chuyện làm ăn gϊếŧ chóc tứ phương, sao hôm nay lại rén quá vậy?"
"Mấy chuyện làm ăn đó, thất bại cũng không sao." Trịnh Quân nói những chuyện này rất thờ ơ, còn thật sự giải thích cho Vương Thu nghe: "Dù sao tiền của anh nhiều đến nỗi xài không hết."
Vương Thu đang muốn gõ gõ đầu của nhà tư bản, Trịnh Quân liền tủi thân tội nghiệp nghiêng nghiêng đầu nói nhỏ với cậu.
"Em thì không giống vậy, em chạy mất rồi anh biết đi đâu để tìm đây."
"Ai da!" Đôi mắt Vương Thu bị lời nói ngọt ngào của anh làm sáng lên, cậu quay đầu cảm khái: "Để em hôn hôn cái nào, ngoài miệng bôi mật có đúng không?"
Trịnh Quân chọt chọt trán cậu: "Rụt rè một chút."
"Ha ha ha ha."
Vương Thu nở nụ cười, lại nhịn không được thấp giọng gọi anh.
"Ngài bạn trai..."
"Hửm?" Trịnh Quân nhìn cậu, cho dù mới nói đùa xong, bây giờ nhìn anh vẫn cau mặt nhíu mày.
"Dáng vẻ thấp thỏm của anh cũng thật đẹp trai." Vương Thu lén bắn tym cho bạn trai, khoa trương si mê nói: "Em mê anh quá à."
Trịnh Quân bị nói đến đỏ lựng đôi tai, còn đang mạnh miệng:
"Chịu không nổi em mà."
Không hổ là đường bắn của Cầu Cầu, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.