Edit: H.
Trên bàn cơm, Võ Đại Lang có chút xấu hổ mà hơi vặn vẹo thân mình, trong lòng tràn đầy bất an.
Thì ra là do Tây Môn Khánh muốn hắn ngồi trong lòng ngực y, ngay cả đồ ăn cũng muốn tự mình đút, thật sự quá xấu hổ. Nhưng Võ Đại Lang từ nhỏ sống trong nghèo khó, hơn nữa đã qua hai ngày chưa ăn cơm, thật sự quá đói, lại nhìn mỹ vị trên bàn, rốt cuộc vẫn buông tay đầu hàng. Cọ tới cọ lui, một bữa cơm trong xấu hổ cuối cũng cũng kết thúc, Tây Môn Khánh múc một muỗng canh cá, nói: "Bảo bối, uống cái này một chút, rất tốt cho sức khoẻ."
Không nghĩ Võ Đại Lang lại không thích ăn cá, chỉ nghe một cỗ mùi tanh xộc thẳng vào mũi, có chút buồn nôn, hắn liên tục xua xua tay: "Không muốn uống."
"Canh cá này rất tốt cho thân thể, nghe lời nào cục cưng, há miệng, uống vào." Tây Môn Khánh nhẹ giọng dỗ dành.
Không ngờ thái độ Võ Đại Lang vô cùng kiên quyết, chỉ nhắm chặt miệng lắc đầu liên tục.
Tây Môn Khánh bật cười: "Nương tử, ngươi thật là đáng yêu. Thôi thì không có biện pháp, đành phải để ngươi uống như vậy."
Ở trong ánh mắt nghi hoặc của Võ Đại Lang, Tây Môn Khánh nâng tay uống muỗng canh cá kia vào miệng, sau đó nhanh chóng đè lại gáy của hắn, đôi môi lập tức thấu lại hôn lên.
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy một trận choáng váng, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy nước canh ấm áp chậm rãi chảy xuống yết hầu hắn. Đầu lưỡi Tây Môn Khánh đảo qua hàm răng của Võ Đại Lang, khoang miệng, cuốn lấy đầu lưỡi hắn quấn quít không rời. Đầu lưỡi bị y hung hăng mυ'ŧ lấy, Võ Đại Lang chỉ cảm thấy một luồng điện tê dại chạy dọc thân thể, ngây ngô tránh né đầu lưỡi của Tây Môn Khánh đang càn quấy trong miệng, nhưng y lại đâu dễ dàng buông tha cho hắn, đầu lưỡi hung hăng lại bá đạo mà chiếm lấy hương vị ngọt ngào trong miệng. Bất tri bất giác Võ Đại Lamg cũng luân hãm trong kɧoáı ©ảʍ vô pháp kiềm chế, hai tay vòng lên cổ Tây Môn Khánh.
"Ưʍ... A... A a a..." Những tiếng rêи ɾỉ vụn vặt thỉnh thoảng lại phát ra giữa môi răng hắn, kiều diễm lại mê người.
Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, Tây Môn Khánh thầm nghĩ nếu còn nhịn nữa y sẽ liệt dương mất, một phen bế lên người trong lòng ngực, nhẹ nhàng đặt hắn lên giường, sau đó bao phủ lên.
Tây Môn Khánh hôn qua vô số đôi môi mềm mại quyến rũ, lại chưa có đôi môi nào đem đến cho y mỹ vị như đôi môi trước mắt này. Nụ hôn quá mức lâu dài, chờ đến khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc ái muội. Người dưới thân vẻ mặt ửng hồng, hai mắt tràn đầy hơi nước mê mang nhìn hắn, nhìn có vẻ phá lệ đáng yêu. Khuôn mặt ngăm đen kia cũng càng thêm mê người, Tây Môn Khánh chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, dương v*t dưới thân thành thật thực, trực tiếp cương cứng.
"A Lang, cho ta, được không?" Y nhẹ nhàng cúi đầu, chóp mũi thân mật cọ xát, nói.
Võ Đại Lang trong cơn ý loạn tình mê, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của người phía trên, không tự giác mà gật gật đầu.
Nhìn thấy phản ứng như vậy của Võ Đại Lang, cõi lòng Tây Môn Khánh như bị cái gì lấp đầy, lại ngọt lại mềm. Y giống như đứa trẻ vui vẻ đến không được, trực tiếp ôm lấy Võ Đại Lang, ở trên mặt hắn hung hăng hôn một cái.
"Yên tâm, đêm nay tướng công nhất định không làm nương tử ngủ."
Tuy dương v*t đã trướng đau muốn chết, nhưng Tây Môn Khánh không nghĩ làm người dưới thân bị thương, phải chuẩn bị thật kĩ cho hắn mới được. Y cúi đầu, mềm nhẹ hôn một đường từ trán xuống dưới, hôn đôi mắt, hôn chóp mũi, hôn đến đôi môi đã có chút sưng đỏ, vừa yêu thương lại trân trọng.
Tây Môn Khánh nâng mắt nhìn Võ Đại Lang cười cười, người dưới thân bị y xem đến mặt đỏ tai hồng, ngượng ngùng quay mặt đi. Tây Môn Khánh dùng tay xoay lại mặt hắn, nhẹ nhàng hôn một cái. Y nghiêng thân mình, ở bên tai hắn thổi vài ngụm khí, thẳng đến khi lỗ tai vốn không trắng của hắn chậm rãi biến hồng, đầu lưỡi thậm chí chui vào trong vành tai liếʍ láp, nghe tiếng thở dốc càng thêm nặng nề của người dưới thân, trong lòng nói không nên lời thoả mãn cùng hạnh phúc.
Y ngậm lấy hầu kết của Võ Đại Lang nhẹ nhàng gặm cắn lại đưa tới thêm một trận rêи ɾỉ, trượt xuống hai đầu v* trước ngực ăn vào trong miệng, đầu v* bên phải bị y hút vào thật mạnh, Võ Đại Lang lại càng thêm rêи ɾỉ lớn tiếng, đầu lưỡi y tinh tế ở quầng vυ' liếʍ láp, thỉnh thoảng còn dùng răng gặm cắm.
"A... Không muốn... Đừng... A a..."
Võ Đại Lang khó nhịn vặn vẹo thân thể, muốn chạy thoát khỏi kɧoáı ©ảʍ đáng sợ này, không ngờ lại càng thêm vùi đầu v* càng sâu vào trong miệng Tây Môn Khánh.
"Không muốn? Nhưng thân thể của ngươi cũng không phải nói như vậy đâu."
"Ngươi xem, nó đã cứng thành vậy rồi, giống như hòn đá nhỏ vậy."
đầu v* bên phải vừa trải qua một phen tra tấn đã trướng lớn rất nhiều, nguyên bản núʍ ѵú nâu sẫm cũng trở nên đỏ bừng, trên làn da ngăm đen lại phá lệ mê người.
"Không muốn... A... Bên này khó chịu quá..."
Nếm tới ngon ngọt rồi lập tức cảm thấy đầu v* bên trái càng thêm trống rỗng, nội tâm hắn thật khát vọng được tới kɧoáı ©ảʍ ăn mòn xương cốt như vậy.
"Hửm? Bên kia khó chịu sao?"
Tây Môn Khánh trêu đùa người dưới thân, tay không nhẹ không nặng xoa nắn đầu v* bên phải.
"Ưʍ... A a... Chính là, chính là... Bên trái... A..."
Thanh âm Võ Đại Lang đã mang theo ý khóc, Tây Môn Khánh cũng không trêu đùa hắn nữa, cúi xuống liếʍ láp đầu v* bên trái đã sớm cứng ngắc đứng thẳng. Tay phải cũng không nhàn rỗi mà xoa nắn đầu v* bên phải, thẳng đến Võ Đại Lang không ngừng phát ra tiếng rêи ɾỉ uỷ mị tận xương.
"Ưʍ... A... A a..."
Tây Môn Khánh liếʍ láp hai đầu v* không chán, lúc buông tha thì chúng nó đã đỏ bừng đứng thẳng, sưng to giống như quả anh đào, còn lóng lánh ánh nước. Nhìn biểu tình gợi cảm của người dưới thân khi lâm vào du͙© vọиɠ, Tây Môn Khánh cơ hồ không kiềm chế được mà muốn hoá thành cầm thú, huỷ đi hắn cốt nhục nuốt tiến vào bụng.
Ngón tay trắng nõn một đường trượt xuống bụng Võ Đại Lang, ái muội vẽ một vòng, cuối cùng nắm lấy dương v*t của hắn nhẹ nhàng vuốt ve.
"A... A... Chậm chút..."
Võ Đại Lang chỉ cảm thấy hắn như bị thuỷ triều kɧoáı ©ảʍ nhấn chìm, chỉ có thể gắt gao mà ôm lấy thanh niên tuấn mỹ ở trên, hy vọng y có thể cứu vớt mình.