Editor : Hannah
Gia Văn là một người vô cùng biết hưởng thụ cuộc sống, hơn nữa cậu cũng xác định rõ ràng du͙© vọиɠ của bản thân, chỉ cần thỏa mãn nhu cầu sinh lý, những cái khác tất cả đều không chút nào để ý. Bất quá, tuy rằng như vậy, nhưng gần đây liên tiếp xảy ra sự kiện kỳ dị, mà Gia Văn lại chỉ biết có một điểm về đối phương đó là—— mái tóc màu vàng óng.
"Luôn cảm thấy như thể đã quên mất cái gì a..."
Gia Văn cuộn chân lại, ở trên giường lấy bút ghi ghi viết viết trên giấy, giờ khắc này trong đầu Gia Văn đang rối như tơ vò, hiếm thấy khi cậu phiền não như vậy, cậu vẽ lung tung trong phút chốc, lại buồn bực mất tập trung cả người ngã xuống trên giường.
"Không được a, căn bản không nhớ ra được..."
"Nói đến tóc tai màu vàng, tên ma pháp sư thu của mình một túi kim tệ lớn kia, hình như cũng có mái tóc màu vàng."
Gia Văn nhắm mắt lại, sờ sờ cái cằm bóng loáng, ngón tay từ từ liền trượt xuống ngực, như có như không mà cách áo ngủ lỏng lỏng lẻo lẻo gảy đầṳ ѵú màu hồng, một dòng điện từ nơi bị đυ.ng vào sinh ra dần dần lan tràn, Gia Văn thở hổn hển một chút, không tự chủ được gia tăng khí lực.
Xác thực, từ khi làm bộ ngực này, Gia Văn có thể hưởng thụ nhiều lạc thú hơn, nhưng mà, bù lại cậu phải làm ba nhiệm vụ ủy thác mới có thể kiếm một túi kim tệ lớn, mỗi lần hồi tưởng lại, Gia Văn đều sẽ cảm thấy đau lòng không thôi.
May mà tên kia kỹ thuật coi như cũng không tệ, miễn cường coi như một điểm an ủi. Trong đầu Gia Văn hiện ra hình ảnh ma pháp sư có mái tóc màu vàng, khuôn mặt mơ hồ không rõ —— dung mạo của tên kia ra sao nhỉ?
Không sai, Gia Văn chính là điển hình của người bị mặt mù, cậu yêu thích mỹ nhân không sai, mà dù cho có xinh đẹp đi nữa, gương mặt của nhân loại ở trong mắt của cậu cũng sẽ không để lại ấn tượng quá sâu, sau một thời gian, Gia Văn cơ bản đều sẽ quên đến không còn một mống. Bất quá, vị ma pháp sư kia mang đến trải nghiệm tình ái, cũng như để lại ấn tượng khắc sâu cho Gia Văn, cho nên hiện tại lại nhớ đến hắn, Gia Văn không khỏi khép lại hai chân, thân thể bắt đầu toả nhiệt, hoa huyệt cùng cúc huyệt cũng đồng thời ướŧ áŧ.
Cậu nhớ không rõ việc đó đã trôi qua bao lâu...
Đảo ngược thời gian .
Gia Văn là từ Cố chủ nghe nói đến sự tồn tại của ma pháp sư —— không gì không làm được, thậm chí còn có thể hóa đá thành vàng, hóa nước thành ngọc, đương nhiên, Gia Văn đối với điều này cũng không quá cảm thấy hứng thú, cậu mang theo một chút tâm tư thử xem tìm tới cửa, lại không nghĩ rằng đối phương nhanh chóng đáp ứng một tiếng, đưa ra thù lao cũng rất thú vị.
"Ngoại trừ kim tệ ra, chờ sau khi chuyện thành công, tôi muốn cùng cậu làm một lần, dùng bộ phận mới để làm."
So với trong tưởng tượng của Gia Văn ma pháp sư trẻ trung hơn rất nhiều, khuôn mặt tuấn tú mái tóc màu vàng trên miệng luôn treo nụ cười đứng ở trước mặt Gia Văn nói.
"Nhìn ra được, cậu giỏi về chuyện này, tôi muốn là người đầu tiên thưởng thức cơ thể mới của cậu."
Ma pháp sư vừa dứt lời, Gia Văn sửng sốt hồi lâu mới lý giải hàm ý của câu nói kia.
"Lần đầu tiên có ý nghĩa đặc thù gì sao? Ai nha, thật không nghĩ tới anh sẽ để ý loại chuyện này, anh sẽ không phải là người phi thường lưu ý vấn đề trinh tiết đi?
"Cậu nói sai hai chuyện, một, tôi không phải người mang tư tưởng truyền thống, hai, tôi chỉ muốn ngủ với cậu nha."
Ma pháp sư trong ánh mắt xanh thẳm không nhìn ra tình cảm đặc biệt gì, mà trong giọng nói lại ôn nhu cực kỳ, hắn thậm chí còn tha thiết mà nắm lấy bả vai Gia Văn.
"E rằng cậu sẽ đem tất cả mọi chuyện đều quên lãng, bất quá không liên quan, nếu như cậu tình nguyện tiếp thu tôi, như vậy, chúng ta có thể bắt đầu từ bây giờ."
Lẽ nào trước đây trong lúc vô tình cậu đã ngủ với hắn?
Gia Văn giật giật khóe miệng, cũng không tính tra cứu loại chuyện không có đầu mối này, mặc cho đối phương lôi kéo chính mình đi ra phía ngoài, khách khí trả lời.
"... Đương nhiên, là tôi tình nguyện tiếp thu, bất quá xin hỏi, chúng ta đây là muốn đi nơi nào?."
"Cậu đại khái không biết, nhu cầu của cậu phi thường phức tạp, trước mắt nhà xưởng của ma pháp chúng tôi cũng không có cách nào có thể thỏa mãn, chúng ta cần phải đến rừng rậm phía bắc mới được."
Đi tới trong sân, ma pháp sư nhấc ống tay áo nhẹ nhàng vung lên, một ánh sáng màu đỏ loé lên, chậm rãi hội tụ thành một con tuấn mã oai dũng.
"Chúng ta có thể dùng nó thay cho việc đi bộ, như vậy, cậu cũng sẽ không quá mệt mỏi."
"Được thôi."
Gia Văn cũng không có vấn đề gì với việc ngồi ngựa cùng hắn, cậu chỉ nhún vai một cái, "Hiện tại tôi thật sự đã tin tưởng anh quả thật là một vị ma pháp sư thần kỳ."
Phảng phất như chuyện đương nhiên, Gia Văn bị ma pháp sư tóc vàng mang theo lên ngựa. Nam nhân liền khóa ngồi ở phía sau lưng cậu, hai tay của hắn khoát lên bên hông Gia Văn, mặc cho bên trong thành trấn ai nhìn, cũng sẽ không có cảm giác khác thường, ngoại trừ Gia Văn. Gia Văn tâm tình có chút vi diệu, nghiêm túc mà nói, cậu chẳng hề yêu thích cưỡi ngựa.
Da thịt cọ xát với yên ngựa cảm giác cũng dễ chịu, kích khích kɧoáı ©ảʍ du͙© vọиɠ ngày càng vi diệu, giống như hiện tại ——